Chương 41 - Ngọn Ngành / Alvis Heidrun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lệnh thì tiếng thét của Jarl bỗng giật ngược Alvis lại. Trước mắt ông và các Trưởng Phái, tên đội trưởng vung kiếm chém đứt phăng đầu của Bùa Chủ rồi giơ cao thủ cấp lên mà cười ha hả. Binh lính Illuminus hú lên đầy khoái trá rồi lập tức lao vào chém giết còn hăng máu hơn lúc đầu.

Alvis cứng đơ người. Một Trưởng Phái đã hi sinh. Hàng phòng ngự của Frostmost đã mỏng thêm một chút. Vốn dĩ Amund đã vạch ra cho ông một nước cờ rất hay. Chỉ cần khích cho những người dân đảo bỏ đi thì vừa có thể bảo toàn được tính mạng cho họ, vừa phá vỡ được thế ghim quân của Olivette. Nếu như đã không còn ai để bảo vệ, lớp kết giới cũng không cần thiết phải duy trì nữa, ông và các Trưởng Phái có thể trực tiếp tham chiến. Nhưng...

"Đại Pháp Sư, ông mau ra quyết định đi!" Erna giục giã. Giọng cô nghẹn lại vì điên tiết và đau đớn.

Ông dõi mắt xuống đám máu thịt hỗn độn bên dưới. Hàng nghìn quân Illuminus hết lớp này đến lớp khác cứ thế xông lên, trong khi lực lượng Frostmost cứ ngày càng thưa thớt. Mỗi lần chớp mắt lại là mỗi lần có thêm vài người ngã xuống. Mặt trận càng ngày càng tiến dần đến chân đồi. Màu đỏ thẫm loang ra khắp mặt đất. Cả hòn đảo biến thành một ngôi mộ khổng lồ. Thương vong quá nhiều...

"Quân ta không thắng nổi chúng đâu." Ông cúi gằm mặt, từng từ thốt ra nhẹ hẫng. "Nếu hi sinh là không tránh khỏi thì hãy nghĩ cách sao cho những mất mát đó thấp nhất có thể. Nếu trước sau gì cũng thua, thì hãy tìm kế sao cho bàn thua mở ra con đường để trả thù." Alvis ngẩng đầu lên, nhìn qua một lượt tất cả những người đang đứng cùng ông trên đỉnh White Head. "Không ai được phép tham chiến. Chúng ta cần một kế hoạch mới."

"Nhưng... nhưng như vậy thì... Jarl, Orvar, Amund và những người dưới kia làm sao chống chọi nổi." Magni hổn hển.

Vừa dứt lời, tiếng thét tuyệt vọng của Orvar đã truyền đến tai. Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt xuống chân đồi, vừa kịp lúc trông thấy đầu của Thuần Dưỡng Sư Jarl Barog lăn lông lốc vào một vũng bùn gần đó.

"KHÔNG, JARL ƠI!!!" Erna nức nở, quyền trượng trong tay run lên bần bật. Lớp kết giới phía trên đầu rách ra một chút.

"Chấn chỉnh lại, Erna!" Đại Pháp Sư gắt lên. "Kết giới sắp bị vỡ rồi."

"Còn cần nó làm gì nữa chứ?" Lão Dược Sư cất giọng khàn đặc, "Tại sao ông cứ nhất quyết bám trụ ở đây?" Cô đã hạ tay xuống. "Tại sao ông không để cho tôi xuống tham chiến? Biết đâu tôi vẫn có thể giữ cho Jarl sống sót."

Alvis kinh hãi ngó lên trên. Bức màn bảo vệ đã nứt toát ra thành một mảng lớn.

"Erna, mau quay lại vị trí!" Hai vị Trưởng Phái còn lại đồng thanh. Họ lại truyền thêm nhiều pháp lực vào quyền trượng, cố bù lại phần năng lượng của Lão Dược Sư.

"Không!!!" Cô ấy khóc nấc lên, trỏ về phía trận chiến bên dưới, "Chỗ của chúng ta là ở dưới kia." Mắt cô trợn lên, đỏ ngầu, "Chúng ta phải giúp họ. Đại Pháp Sư, làm ơn đi!"

"Erna, tôi biết cô đau lòng vì chồng cô vừa bị giết." Đại Pháp Sư quắc mắt lên, "Nhưng nếu cô còn không nhanh quay trở lại vị trí thì..."

Chưa dứt lời, từ trên cao những mũi tên đỏ rực đã đổ ập xuống, phá huỷ hoàn toàn hàng rào bảo vệ phép thuật của các Trưởng Phái.

"Cẩn thận!" Magni lao đến, xô ngã Lão Dược Sư.

Toàn bộ các Pháp Sư và Phù Thuỷ hỗ trợ họ đều gục xuống trên nền đất ẩm ướt. Trong số những người tử thương... có Magni.

Xác một số Pháp Sư lăn xuống triền đồi, còn Magni thì gục ngã ngay dưới chân Erna. Đôi mắt ông trợn trừng nhìn thẳng vào Lão Dược Sư, gương mặt còn hiện rõ sự kinh hoàng, một mũi tên màu đỏ hoét cắm vào giữa trán.

Erna điên cuồng gào thét. Cô đổ gục xuống ôm lấy gương mặt hoảng sợ của người bạn mình. "Không! Không! Làm sao có thể chứ? Magni... Magni! Aaaaaa"

"Cậu ấy chết rồi." Đại Pháp Sư chậm rãi nói. Ông tiến lại đỡ Erna đứng dậy. Đại Tư Tế mất mạng, lớp kết giới cũng không còn tác dụng gì nữa. Huống chi... Ông liếc nhìn những mũi tên ghim vào thân thể những nạn nhân. Dọc thân chúng vẫn còn toả ra những nguồn năng lượng màu đỏ uốn lượn.

"Là lỗi của tôi. Là tại tôi mà Magni mới chết." Erna thở dốc.

"Không! Đừng bao giờ cho phép bản thân mình nghĩ như vậy!" Alvis xoay cô lại và nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt vọng đó. "Lỗi... nằm ở những kẻ đã kéo quân vác kiếm đến cửa nhà chúng ta, tắm máu đồng bào ta." Ông lia quyền trượng về phía Olivette và đội quân Illuminus. "Những kẻ có lỗi đang ở đó, mỉa mai, hả hê. Những kẻ có lỗi đang ở đó chờ cô tuyệt vọng. Chúng không mong gì hơn nhìn thấy cô gục ngã." Ông siết lấy bờ vai Lão Dược Sư, "Nói tôi nghe xem Erna Frej. Cô sẽ chui rúc vào một xó xỉnh nào đó và khóc than cho Jarl và Magni, hay cô sẽ cầm quyền trượng lên và chiến đấu đến giây phút cuối cùng?"

Alvis có thể cảm nhận được Erna đang vật lộn để ngăn những tiếng nấc đang cố thoát ra khỏi lồng ngực. Ông kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi người chiến binh trong cô bước ra.

Erna chớp chớp mắt. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi nói, giọng lạc hẳn đi, "Có gì đó không ổn trên những mũi tên này."

"Đúng vậy..." Sindri cũng lắp bắp, "Có gì đó lạ lắm! Cho dù lớp bảo vệ có rách, nó vẫn đủ sức để cản lại quá nửa số lượng mũi tên. Chắc chắn cũng không đến nỗi khiến cho toàn bộ trận mưa tên vượt qua được chứ?"

"Bởi vì..." Đại Pháp Sư chỉ tay vào những mũi tên còn rực màu đỏ, "Chúng đã được yểm bùa bằng Huyết Thuật."

"Huyết Thuật? Nhưng... máu của ai mà lại mạnh đến thế?" Erna kinh ngạc ngẩng lên nhìn Đại Pháp Sư.

"Là máu của Sigurd." Alvis thở dài. Từ lúc nhìn thấy những mũi tên đỏ đó đang lao đến, ông đã nhận ra Frostmost không còn một chút hy vọng nào trong trận này nữa. Nguồn năng lượng toát ra từ chúng quả thực quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến ông rùng mình. Và khi Magni nhận một phát chí tử, ông liền nhận ra đó là sức mạnh của Sigurd Icenstaff. Lúc đó, mọi nghi vấn trong lòng ông đều được giải đáp.

"Máu của Sigurd... Làm thế quái nào mà Olivette có được máu của Sigurd? Anh ấy đã chết ngoài sa trường kia mà? Và từ khi nào Olivette đủ quyền lực để luyện Huyết Thuật?" Erna bối rối vô cùng. Lão Dược Sư từ từ đứng dậy sau khi đã vuốt mắt cho Magni và cẩn thận đặt ông dựa vào gốc sồi tuyết gần bên. Chợt, mắt Erna sáng lên, cơ thể run bần bật, đôi chân run rẩy xém chút nữa là té ngã. "Tôi hiểu rồi." Cô nói nhẹ như bẫng. "Thật khốn khiếp! Thật hèn hạ!"

"Chính vì vậy, Erna à..." Đại Pháp Sư nhặt lấy quyền trượng và dúi vào đôi tay trắng bệch kia, "Cô phải giúp tôi cứu lấy thằng bé. Nó xứng đáng được biết sự thật và cũng chỉ có nó mới đủ tư cách và khả năng để thay chúng ta báo mối thù này." Ông lại đưa cho cô một gói bột rồi thì thầm, "Bìa rừng thông, Sindri sẽ hỗ trợ."

"Được!" Lão Dược Sư liếc nhìn gói bột rồi giấu kín vào lòng bàn tay. "Dù sao tôi cũng đã sẵn sàng đi theo chồng tôi rồi."

Nói xong, Erna lao xuống chân đồi, sẵn sàng đối mặt với Olivette. Alvis ra hiệu cho Sindri chạy đến bìa rừng để chuẩn bị, còn bản thân mình thì nhanh chóng lao vào tháp Đại Hội Đồng.

Những bức phù điêu bằng gỗ khắc chân dung các đời Đại Pháp Sư trước đây vẫn câm lặng trên hai bức tường khổng lồ, nhưng ngày hôm nay, ánh mắt họ dường như cứ dán vào Alvis. Và những đôi mắt đó phán xét, trách móc, và chúng căm phẫn. Ngay khi cánh cửa nặng trình trịch kia đóng sầm lại, ánh lửa xanh ngắt liền hắt vào ông ánh nhìn lạnh lẽo của các tiền nhân. Đại Pháp Sư bỗng thấy lạnh cả sống lưng và bàn chân ông ríu cả lại.

Con có tội.

Con cầu xin Tam Thần phương bắc và các đời Đại Pháp Sư cầm lấy tay con một lần cuối cùng. Giúp con sửa chữa những sai lầm của mình.

Alvis lẩy bẩy hất tay, triệu tập một cái vại bằng đá và những nguyên liệu cần thiết.

Xin đừng bỏ rơi Frostmost. Xin đừng bỏ rơi chúng con. Xin giữ gìn chúng con qua những biến loạn.

Đại Pháp Sư nghiền vội một củ nhân sâm, thêm một nắm tro lá tầm ma rồi trộn đều. Bên ngoài vọng tới tiếng chém giết ngày một gần.

Ông hướng quyền trượng ra cửa và niệm "Khoá chặt." Alvis lóng ngóng làm rơi hai chai dung dịch gì đó xuống đất vỡ tung toé. Cửa tháp Đại Hội Đồng rung lắc dữ dội vì những kẻ bên ngoài đang tìm cách phá cửa xông vào.

Kết nối hai tâm trí, Alvis vừa đọc thần chú vừa run rẩy nhỏ vào vại ba giọt máu thạch xà. Nhưng có phải ông đã bỏ đủ ba giọt không hay thiếu hay thừa mất rồi? Alvis không còn thời gian để phân vân nữa. Được ăn cả, ngã về không. Số phận của ông sẽ nằm trong tay chư thần.

Kết nối hai linh hồn, để người đó nhìn thấy những gì ta nhìn, cảm nhận những gì ta chạm, và thấu hiểu những gì ta nghe. Đại Pháp Sư pha vào hỗn hợp ba muỗng nước ép trái bụi lửa. Ông xoa tay vào nhau và hỗn hợp trong vại cũng theo đó mà cuộn lại, tạo thành một viên thuốc nhỏ xíu.

Cánh cửa gỗ rung bần bật, oằn lại, rồi bị thổi tung ra đến nỗi gãy thành bốn mảnh. Người phụ nữ mảnh dẻ nhẹ nhàng bước vào, ngay sau khi Alvis len lén nhét viên thuốc vào miệng.

Alvis toát mồ hôi. Từng bước chân vang vọng của người phụ nữ đó dội xuống nền Đại Sảnh như chính tiếng trái tim mệt mỏi của ông đang gồng mình đập trong lồng ngực. Tại sao chưa có tác dụng? Liệu ta có làm gì sai trong lúc luống cuống không? Đại Pháp Sư run bắn cả người, bàn tay cầm quyền trượng của ông trơn lùi vì mồ hôi vã ra ướt đẫm.

Và rồi những hình ảnh đầu tiên dần xuất hiện ở góc bên trái, vừa kịp lúc Olivette cất tiếng, "Chào cha." Giọng nhà Tiên Tri lạnh lùng, mỉa mai, và hết sức xa lạ.

Cái bóng xanh xanh dần dần ổn định và trở nên rõ ràng. Cuối cùng, hình ảnh Orvar đã hiển hiện ở đó, sẵn sàng chứng kiến cuộc đối thoại quan trọng này. Vậy là Erna và Sindri đã thành công. Tuy nhiên, Alvis không có nhiều thời gian. Ông đang chia sẻ một nửa tâm trí của mình cho cậu. Nếu trước khi thuốc hết tác dụng, ông không kịp quay về thể xác thật, thần trí của ông sẽ tan biến và thân xác sẽ trở nên cứng đờ. Lúc đó, chắc chắn Olivette sẽ đoán ra kế hoạch của ông.

Orvar, hãy lắng nghe thật kỹ. Từ giờ phút này trở đi, mối thù vong quốc và nỗi oan khuất này chỉ có con mới có thể rửa sạch.

"Ngươi có thể thôi giả vờ được rồi đó." Alvis nhìn thẳng vào cặp mắt xanh tàn độc kia, quyền trượng gõ xuống đất một tiếng vang dội.

"Cha nói gì thế? Orvar đâu? Cha giấu nó đi đâu rồi? Sindri đang ở cùng nó à?" Olivette nhăn mặt nhướng mày, nặn ra một gương mặt lo lắng đầy giả tạo.

"THÔI LÀM TRÒ ĐI, TÊN PHẢN BỘI!" Alvis gầm lên, ông quắc mắt nhìn ả Phù Thuỷ trước mặt đang tròn đôi mắt xanh đầy ngạc nhiên.

"Là màu mắt của ta phải không?" Olivette cười khanh khách. "Ta vốn biết thể nào chuyện này cũng xảy ra. Sức mạnh của dòng máu Icenstaff quá khó chế ngự. Dù nguỵ trang kỹ cỡ nào, khi ở trong hình dạng giả quá lâu, điểm đặc trưng nhất của chủ thể sẽ lộ ra đầu tiên." Olivette nhún vai rồi rùng mình. Từng lớp da, từng lọn tóc quấn lại với nhau tạo thành một mớ thịt nhàu nhĩ, để rồi cuối cùng bóc trần nhân vật thật sự.

"Ulfrik Icenstaff. Lẽ ra ta phải biết đó là ngươi." Alvis rít qua kẽ răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net