Chương 43 - Sóng Gió / Xà Thiên Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muội đâu."

Thiên Thanh cụp mắt xuống, rồi lại tiếp tục im lặng bước đi. Ít phút sau, nam nô cung Ghym đã nhanh nhẹn chạy đến đỡ tay Vương Hậu dìu vào. Bên trong, đúng như những gì Thiên Thanh dự đoán. Đại Vương đang ngồi nhăn nhó bên giường, còn Vương Phi Maratut thì quỳ mọp xuống đất mà gào khóc. Hepsatut tuy đã mở mắt nhưng thần trí vẫn chưa đủ tỉnh táo để trò chuyện.

Vương Hậu bắt chéo tay lên vai rồi nhún chân hành lễ, "Tham kiến Đại Vương." Cô đến bên giường quan sát Hepsatut, "Thấy thế nào rồi?"

Maratut đột nhiên gào lên, "Sống được là may rồi! Còn không phải nhờ ơn Vương Hậu và em gái của người sao?"

Thobanon quắc mắc, "Ngươi đổ lỗi cho bản cung?"

Vương Phi vặc lại, "Chứ còn gì nữa? Thứ cho thần thiếp thất lễ nhưng thần thiếp đã phải chịu quá nhiều đau xót thay cho muội muội rồi. Thần thiếp tin chắc tất cả mọi việc đều là do Vương Hậu và con ả này gây ra."

"Ngươi..." Thobanon định tiến tới vả cho ả một bạt tai nhưng Thiên Thanh cản chị mình lại.

"Đại Thiếu Phi, hiện giờ Nhị Thiếu Phi vẫn chưa khoẻ hẳn. Xin người đừng lớn tiếng như vậy, làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của Nhị Thiếu Phi." Thiên Thanh lễ phép thưa.

Quả nhiên, câu nói này đã khiến tất cả phải nín lặng vì bất ngờ. Cả Vương Hậu cũng quay sang nhìn cô đầy bất ngờ vì dám mạnh miệng trả treo với Vương Phi. Tuy nhiên, ánh mắt mà Thiên Thanh đang chờ vẫn chưa ngó về phía cô.

Nhanh lên... Ngẩng đầu lên đi... Xà tiểu thư bên ngoài trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, tự tin nhưng thật ra bên trong đã tan chảy ra thành nước. Mấy lần bị quân lính Thần Hoả Quốc bao vây cũng không khiến cô sợ hãi như bây giờ.

Chợt, người mà cô chờ đợi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào kẻ vừa mới cất những lời tưởng chừng như lễ phép chu đáo lắm nhưng thật ra lại hết sức ngông cuồng. Chỉ cần có thế, Thiên Thanh vội đưa tay rút sợi dây đang cột chiếc áo choàng quấn kín người, khiến nó từ từ trượt xuống, để lộ ra cơ thể mịn màng mơn mởn. Bộ trang phục lụa trắng hở hang mà Thiên Thanh cực kỳ căm ghét nay bỗng trở thành vị cứu tinh bất ngờ. Cổ áo khoét sâu khêu gợi rõ ràng đã lôi cuốn thành công ánh mắt tà dâm của lão già ấy.

Vương Hậu tuyệt vọng hết nhìn đứa em gái của mình rồi lại liếc qua gương mặt đờ đẫn của Xà Vương, hai tay cô xoa xoa vào nhau hết sức nóng ruột. Đến cả Đại Thiếu Phi cũng nhìn ra được tình huống hiện tại đối với hai chị em ả bất lợi đến thế nào. Thiên Thanh nở một nụ cười nhu tình, cố gắng ứng dụng tất cả những gì mà chị cô đã dạy trong cả tháng qua để câu dẫn Đại Vương.

Cuối cùng, lão ta cũng đứng dậy, lảo đảo bước đến gần Thiên Thanh, "Nàng là em gái của Vương Hậu sao?" Hắn cất giọng khản đặc như có đàm kẹt trong cổ họng.

"Tham kiến Đại Vương." Thiên Thanh đặt chéo hai tay lên vai rồi nhún người, cố ý ưỡn ngực ra một chút để mời gọi ánh mắt dâm đãng đang hết sức khao khát kia. "Thần thiếp chính là muội muội ruột của Vương Hậu."

Câu nói ngon ngọt như đường vừa rồi đã khiến Maratut không thể nhịn được nữa. Cô ta lao đến trước mặt Đại Vương, đẩy Thiên Thanh qua một bên, "Đại Vương minh xét, con ả này đã hãm hại Nhị Thiếu Phi và Vương Tử đầu tiên của ngài đấy."

Thiên Thanh liền quỳ xuống ôm lấy chân Xà Vương mà khóc thút thít, "Đại Vương minh xét, thần thiếp trước giờ chưa bao giờ gặp gỡ Nhị Thiếu Phi, hoàn toàn không có lý do gì để hãm hại người cả. Thân gái dặm trường vượt bao khó khăn mới tới được Zetpy tìm tỷ tỷ. Đến việc tỷ tỷ may mắn được chọn làm Vương Hậu mà thần thiếp còn không biết thì làm sao dám gây ra những chuyện hoang đường như vậy. Xin Đại Vương minh oan cho thần thiếp, xin đừng để tỷ muội thần thiếp vừa gặp nhau không lâu đã phải âm dương cách biệt vì những lời vô căn cứ."

Nhận thấy thời cơ đã đến, Vương Hậu liền ra tay, "Đại Vương minh xét, cả nhà thần thiếp bị gian thần hãm hại nên đều bị giết sạch sẽ. May mắn thay chỉ còn mỗi tiểu muội sống sót bỏ trốn qua đây. Chỉ vì một hiểu lầm mà gây nên sự vụ này quả thực không đáng. Thần thiếp đã điều tra rõ ràng. Thủ phạm thực sự khiến Nhị Thiếu Phi gặp nạn là những thích khách Thần Hoả Quốc đang đuổi cùng giết tận Thiên Thanh. Nếu chỉ vì như vậy mà trừng phạt muội ấy thì xin Đại Vương hãy lấy mạng thần thiếp mà thế vào đi ạ." Dứt lời, Thobanon liền bật khóc.

Thiên Thanh vội ôm lấy tỷ tỷ mà vuốt ve, "Vương Hậu, xin người đừng như vậy. Nhị Thiếu Phi vẫn cần phải nghỉ ngơi. Vả lại Đại Vương trí dũng song toàn, chắc chắn sẽ không để cho thần thiếp phải chịu oan khuất đâu."

"Lũ man trá! Lũ nham hiểm!" Vương Phi Maratut gầm lên. "Đại Vương không giúp ta thì ta sẽ tự xử lý các ngươi để báo thù cho muội muội." Ả lao đến, hai bàn tay xoè móng ra định bóp cổ Thiên Thanh.

Nhưng ngờ đâu, Đại Vương kịp thời giáng cho ả một cú bạt tai nổ đom đóm. Vương Phi ngã lăn ra đất mà khóc tức tưởi. Xà Vương rít lên, "Ngươi dựa vào đâu mà dám kết tội một thiếu nữ đơn thuần và lễ phép như vậy hả?"

"Cứ hỏi Nhị Thiếu Phi." Maratut giãy đành đạch lên vì uất ức, "Muội ấy chắc chắn sẽ chỉ ra kẻ nào đã hành hung mình."

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Không ai dám hé răng nói một lời.

Cuối cùng, Xà Vương chầm chậm tiến lại bên giường. Ông vuốt mái tóc bết bát mồ hôi của Nhị Thiếu Phi rồi nhẹ nhàng hỏi, "Ái phi, có phải cô gái này đã khiến nàng và Vương Tử ngã khỏi kiệu không?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ yếu ớt đang nằm cứng đờ ở đó. Tim Thiên Thanh đập thùm thụp trong lồng ngực. Tiếp theo phải làm sao đây? Mình còn có thể làm gì được nữa? Cô lo lắng liếc nhìn Vương Hậu. Tỷ tỷ của cô cũng hết sức căng thẳng, lồng ngực phập phồng, còn đôi bàn tay thì bấu chặt lấy váy áo. Tất cả chỉ còn chờ một câu nói của Nhị Thiếu Phi.

Hepsatut thoáng cựa quậy. Cô ấy mệt mỏi xoay đầu về phía những người đang có mặt trong phòng, nheo nheo mắt như đang cố gắng định hình những gương mặt đang dán vào mình. Rồi Nhị Thiếu Phi lại xoay sang Xà Vương, uể oải lắp bắp một câu, "Ông... là ai vậy?"

Cả căn phòng lại chìm vào im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net