Chương 45 - Đề Nghị / Xà Thiên Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mặt, Ila'abadu nhẹ nhàng gợi ý, "Như bản vương nói, phải biết tiến biết lùi trước kẻ địch mạnh. Mấy năm trước Zetpy còn yếu, nhưng gần đây thế lực của chúng ta đã vững vàng. Bản vương có thể giúp cô trả thù và bảo vệ cho Thobanon. Còn cô có thể làm Vương Hậu mới, sinh cho bản vương một đứa con trai khoẻ mạnh. Là tiến hay là lùi đều do cô quyết định."

Thiên Thanh lại nhắm mắt nhíu mày. Một loại suy tính chạy dọc chạy ngang trong đầu khiến cô choáng váng. Ngày hôm nay có quá nhiều việc xảy ra cùng một lúc. Nhất thời cô không tài nào suy nghĩ cho thông suốt được.

Chợt, Harot từ đâu hộc tốc chạy vào la lối, "Đại Vương, Đại Vương, cung Ghym xảy ra chuyện rồi."

Chuyện gì tới cũng đã phải tới. Chắc chắn tin tức Đại Vương cho gọi Thiên Thanh đến tối nay đã khiến một vài người không thể ngồi yên mà ra tay phá hoại. Xà Vương như đã quá quen với những thủ đoạn trong hậu cung. Lão chỉ cười hắt ra, "Nói!"

"Nhị Thiếu Phi..." Harot ấp úng, nói không tròn chữ, "Nhị Thiếu Phi bỗng nhiên nhớ ra Vương Tử. Giờ người đang gào thét đập phá đòi gặp Vương Tử cho bằng được."

Thiên Thanh bỗng thấy trong lòng quặn thắt. Hepsatut khôi phục trí nhớ rồi. Bước tiếp theo sẽ là gì đây?

Ila'abadu bật nhổm dậy, "Nhớ ra rồi sao?" Lão khẽ nhíu mày như suy nghĩ gì đó rồi ngoắc tay gọi Thiên Thanh, "Đi! Chúng ta qua đó xem tình hình."

Cô nuốt khan, nhanh chóng cùng lão Xà Vương lên đường. Khi họ ra ngoài thì trăng đã lên cao. Ánh sáng u u rợn người bao phủ lên từng khuôn mặt hớt hãi. Đoàn người không nói không rằng, cứ thế rầm rập bước.

Thiên Thanh càng nghĩ càng cảm thấy bất hợp lý. Vết thương ngã kiệu của Nhị Thiếu Phi cũng hoàn toàn là xây xát ngoài da, bản chất cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Làm gì mà đến nỗi mất trí nhớ. Và cũng làm gì mà đúng tối nay bỗng dưng nhớ lại một cách tiện lợi như vậy. Không đúng! Rõ ràng là có mờ ám. Rõ ràng là hai chị em ả ta đang có âm mưu gì đó.

Cô rùng mình. Còn chưa kịp tính toán đối sách thì đã nghe thấy tiếng gào khóc ầm ĩ từ cung Ghym vọng đến.

Con trai ta đâu? Các người là ai? Tại sao lại chia cắt mẹ con ta? Liền theo sau đó là vô số tiếng đổ vỡ và la hét điên cuồng. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Xà Vương sải bước dài hơn. Lão khệnh khạng lao đến nhưng chỉ dừng lại trước cửa cung mà ngó vào. Bọn nam nô vội đến hành lễ và xin chỉ thị. Ai nấy đều bối rối và lo lắng cho tình trạng bất ổn định của Nhị Thiếu Phi.

Đại Vương, bây giờ phải làm sao đây?

Đại Vương, hay là cho Nhị Thiếu Phi gặp Vương Tử một lát đi.

Ila'abadu còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ điên khùng bên trong đã lao ra, nhào đến trước chân ông mà kêu khóc. "Ông là Đại Vương có phải không? Tôi xin ông! Xin ông cho tôi gặp con một lát đi! Làm sao nó sống được khi không có mẹ nó chưa? Tôi xin ông, xin ông, xin ông!"

Hepsatut cứ thế dập đầu lạy lục, nước mắt túa ra ướt đẫm cả áo, đầu tóc rối bù như một con bệnh liệt giường lâu ngày không được chăm sóc. Nhìn tình cảnh của cô ấy, Thiên Thanh bỗng cảm thấy xót xa. Liệu có lẽ nào cô ấy mất trí nhớ thật không? Nếu giả vờ, sao lại có thể đau đớn đến mức này.

Xà Vương nhìn người đàn bà đang rũ rượi dưới chân mình bằng nửa con mắt, lạnh lùng hỏi một câu, "Ngươi là ai?"

"Tôi... tôi..." Nhị Thiếu Phi chợt nín lặng. Sau cơn bấn loạn, cô như chợt nhận ra điều gì đó. "Tôi không biết tôi là ai... Họ gọi tôi là Nhị Thiếu Phi... Lẽ nào tôi là vợ của ông sao?"

Lão rắn già chỉ lặng lẽ gật đầu, "Nếu đã biết như vậy thì hãy yên tâm rằng con trai chúng ta vẫn an toàn. Đừng làm náo động nữa."

Rồi ông dợm bỏ đi, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, Xà Vương thảy lại một câu, "Chừng nào còn chưa nhớ ra thân phận của mình và kẻ đã gây ra điều này cho nàng thì bản vương sẽ không cho Vương Tử đến gần nàng đâu. Một người phụ nữ điên loạn như vậy thì sao có thể bảo đảm an toàn cho con trai duy nhất của bản vương?"

Hepsatut nghe vậy lại khóc rống lên nhưng cô ta chỉ càng chọc tức Ila'abadu thêm mà thôi. Quả nhiên, Xà Vương ra lệnh cho bọn nam nô kéo Nhị Thiếu Phi vào trong và chăm sóc cẩn thận. Tuyệt đối không để làm kinh động đến Vương Tử và chúng phi tần khác. Xong xuôi, lão lại ngoắc tay bảo Thiên Thanh dìu mình về tẩm cung.

"Nàng thấy rồi đấy." Xà Vương thở dài, "Vương Hậu thì không có con trai. Đại Thiếu Phi lỗ mãng ghen tuông. Nhị Thiếu Phi thì bây giờ điên điên khùng khùng. Ngươi nói bản vương có nên lo lắng hay không?"

"Thưa Đại Vương, người vẫn còn Vương Tử bình yên vô sự mà." Cô vội nghĩ cách trấn an.

"Vương Tử là con trai của thứ phi. Mặc dù tôn quý nhưng vẫn không chính thống bằng đứa con của Vương Hậu sinh ra." Ila'abadu quay sang nhìn nàng, "Chỉ có nàng mới xứng đáng bước lên ngôi vị đó và cho bản vương một đích tử danh chính ngôn thuận để nối ngôi. Cứ nghĩ mà xem, với quyền lực và địa vị đó, nàng có thể báo thù cho gia tộc được rồi." Lão siết lấy bàn tay Thiên Thanh, ánh mắt nheo lại nhìn cô đầy mê đắm.

Thiên Thanh rùng mình, tìm cách rụt tay lại, "Đại Vương, thần thiếp hoảng sợ. Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Xin người hãy cho thần thiếp thêm thời gian để suy nghĩ."

Lão rắn già gật gù cười. Hắn buông cô ra, khoát tay ra hiệu cho Thiên Thanh cứ về cung nghỉ ngơi rồi lại thét gọi bọn nam nô đến hộ tống mình về.

Đêm cũng đã khuya. Thiên Thanh chầm chậm bước, trong lòng như đeo mấy tảng đá nặng ngàn cân. Khi đến cung Shamzon, cô hết sức bất ngờ khi thấy Vương Hậu vẫn còn đứng chờ trước cửa. Vừa nhìn thấy Thiên Thanh, Thobanon đã vội chạy nhào đến ôm lấy đứa em gái tội nghiệp.

Bao nhiêu uất ức trong lòng bỗng tuôn ra thành suối. Chỉ khi ở với nhau, họ mới có thể trút hết nỗi niềm ra như vậy. Thiên Thanh chợt thấu hiểu nỗi cô đơn và khổ nhọc chị mình đã phải chịu đựng suốt sáu năm trời đằng đẵng ở đây. Cô khóc nấc lên, hoà vào tiếng nức nở của chị. Tai vẫn văng vẳng lời Vương Hậu an ủi, "Đừng sợ. Có tỷ tỷ đây."

Tuy vậy nhưng Thiên Thanh vẫn biết, cuộc chiến của chị em họ đã chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net