Chương 47 - Tụ Hội / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng vô tình con thuyền này lại nằm ngay con đường huỷ diệt của nó. Đao kiếm không có mắt. Ulfrik có biết việc này thì chắc chắn cũng chỉ xem họ như những con tôm cái tép nhãi nhép chết chung mà thôi.

Vì vậy nên khi tất cả cùng quỳ xuống cảm tạ, Orvar cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu nợ họ một lời giải thích và nợ hơn mười người mất tích kia cả một mạng sống. Nhưng Orvar mãi vẫn không thể mở miệng nói ra sự thật.

"Pháp Sư... Pháp Sư Orvar!" Tứ Hoàng Tử nheo mắt gọi cậu.

Orvar giật mình thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực bất ngờ trỗi dậy khiến cậu bất giác mệt mỏi ghê gớm. Orvar mệt mỏi nhướng mày về phía người vừa gọi mình.

Cao Tuấn chớp chớp mắt nhìn vị ân nhân đang ủ rũ, rụt rè hỏi, "Tại sao cậu lại bôn ba trên biển một mình thế này?"

Câu hỏi đó bất giác nhắc Orvar đến tên tù nhân đang bị trói ở cột buồm mà khi nãy cậu một hai đòi lấy mạng. Đôi mắt mới lúc nãy còn đờ đẫn mệt nhoài thì giờ sáng rực lên vì lửa hận. Cậu rít qua kẽ răng, "Vì quê nhà tôi đã bị lũ Illuminus xâm chiếm."

Orvar bước đến bên người thanh niên đang kinh hãi đến rúm ró cả người, kê quyền trượng vào đỉnh đầu gã. "Chúng đốt phá và giết chóc." Cậu bắt đầu kể tội, "Chúng giết chết ông ngoại và các thầy của tôi."

Cậu trai run bắn lên. Hắn bắt đầu khóc thút thít, miệng lí nhí cái gì mà kế hoạch của riêng Đệ Nhất Phu Nhân.

"TẠI SAO?" Orvar gầm lên. Cậu tấn sát lại gần gã thanh niên lúc này đã bắt đầu khóc hu hu. "Tại sao Đệ Nhất Phu Nhân của các ngươi lại giúp chú của ta xâm chiếm Frostmost? Tại sao ả lại làm việc cho hắn? NÓI!"

Zakaria và thuỷ thủ đoàn cũng đến quan sát tình hình. Dù gì thì gã Illuminus kia cũng là tù nhân trên thuyền của hắn. Tên da ngăm nói ngọng tính tiến lên phát biểu gì đó nhưng Tứ Hoàng Tử nhanh nhẹn cả hắn lại, ra hiệu cứ để cho Orvar lo việc riêng của cậu.

Tên thanh niên chết nhát kia chẳng cần quá nhiều áp lực. Chỉ mới thét vào cái mặt xanh lét của hắn mấy câu mà hắn đã vừa khóc um lên vừa khai hết cả ra. "Đệ Nhất Phu Nhân Charlotte Williams thông cáo với toàn quốc gia rằng Tổng Thống Richard Williams bị một Phù Thuỷ đầu độc. Bà ấy tuyên bố rằng Cộng Hoà Illuminus buộc sẽ trả mối thù này cho bằng được." Vừa nói xong, gã trai gầy còm ấy đã nôn thốc nôn tháo ra cả mật xanh mật vàng. Đâu đó trong đám thuỷ thủ vang lên tiếng cười cợt chế nhạo.

"Ai... Ai là Phù Thuỷ đã... đầu độc Tổng Thống của các ngươi?" Giọng cậu run lên.

"Là... Olivette Heidrun... Vợ của Tổng Pháp Quân nổi tiếng Sigurd Icenstaff ngày xưa." Cậu trai gục xuống như một cái lá héo, mặt xanh mét vì sợ hãi.

"Mẹ của ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện đó." Orvar lắc đầu nguầy nguậy, "Là Ulfrik Icenstaff. Lại là tên phản bội đó. Hắn đã lợi dụng các ngươi. Mẹ ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy."

"Dĩ nhiên là không phải rồi." Một giọng nữ cất lên ngay đằng sau họ.

Tất cả đồng loạt quay phắt lại. Zakaria mắt long lên sòng sọc, bước lên vài bước đứng chắn cho Long Cao Tuấn.

"Olivette Heidrun không thể là thủ phạm được, vì thuốc độc mà Tổng Thống trúng được điều chế từ máu của tôi." Cô gái lạ mặt chập chững bước lên boong tàu từ khoang lương thực.

Zakaria gầm lên, "Tụi bây đã làm những mà trên con tàu của Vua Cướp Biển lại suất hiện những hai con truột đi nhờ?"

Đám thuỷ thủ lập tức nhao nhao đổ thừa lẫn nhau. Khung cảnh hết sức náo loạn. Cuối cùng, có vài tên tuốt gươm, định lao đến chém chết cô gái đó ngay lập tức để chuộc lỗi với thuyền trưởng của chúng. Nhưng Orvar lập tức cản họ lại, "Nguy hiểm! Đây không phải là người của Nhân Tộc. Cô gái này một người Huyết Chuỷ."

Sự xuất hiện của một sinh vật huyền bí hút máu người lập tức khiến tất cả mọi người chùn bước nhưng cũng buộc họ rút vũ khí ra tự vệ. Orvar nhìn quanh, một rừng gươm sáng choang đồng loạt chĩa vào cô gái yếu ớt trước mặt. Sinh vật này rõ ràng đã nửa sống nửa chết, nhưng ai có thể gây ra những tổn thương nặng nề như thế với một trong những giống loài mạnh mẽ nhất Hetra chứ?

Orvar ra hiệu cho mọi người bình tĩnh. Cậu tiến lên trước mấy bước, quyền trượng vẫn nắm chặt trong tay. Vết thương chủ yếu đến từ sau lưng và cổ tay. Cô ấy đã bị tra tấn lâu ngày. Cậu thận trọng ra lệnh, "Ngươi biết được những gì?"

Cô gái Huyết Chuỷ khập khiễng bước đến tựa vào một thùng gỗ gần đó, rồi khó nhọc cất tiếng, "Gia đình của Charlotte Williams bị Tổng Thống sát hại trong một cuộc thanh trừng chính trị. Vũ khí mà Richard sử dụng chính là tôi. Hắn bỏ đói tôi đến mức loạn trí và thả tôi vào nhà của Charlotte. Vụ án mạng đó đã thúc đẩy bà ta lên kế hoạch trả thù. Charlotte được hỗ trợ bởi một gã mặc áo chùng đen. Chính hắn đã mách cho Đệ Nhất Phu Nhân lấy máu của tôi làm thuốc độc nhằm khống chế tâm trí Tổng Thống, biến ông ta thành một con rối không hơn không kém."

"Gã áo chùng đen là ai? Tại sao lại giúp Đệ Nhất Phu Nhân làm những việc đó?" Long Cao Tuấn tò mò hỏi một câu.

Lần này, người trả lời là cậu thanh niên kia, "Hắn là một Pháp Sư Frostmost."

"Làm sao ngươi biết việc này?" Orvar nheo mắt.

"Tôi là John Montgomery, một khoa học gia. Người nhà tôi mấy đời đều là những nhà nghiên cứu lỗi lạc." Cậu thanh niên lí nhí đáp, "Tôi có một chút tro tàn Frostmost của tổ tiên để lại. Lúc lục thấy nó trong nhà kho, tro đã nguội lạnh từ rất lâu. Xin hỏi Pháp Sư, làm thế nào để tạm thời kích hoạt tro Frostmost, khiến nó tạm thời sáng trở lại?"

"Chỉ cần đến gần một người Frostmost, tro tàn đều có thể hấp thụ pháp lực từ họ và sáng thêm được nửa tháng nữa. Tuy nhiên, độ sáng tương đối kém." Orvar thận trọng trả lời.

"Đúng vậy. Tôi đã đem ống tro đó trong người khi có lần đến gặp hắn và Đệ Nhất Phu Nhân. Kết quả là đám tro đó đều được kích hoạt trở lại." John mệt mỏi kể, "Và tôi đã dùng nó để giúp Titula thoát khỏi hầm ngục bên dưới dinh Kim Ốc."

"Cứ tro như gã áo đen đó là một Páp Sư đi, nhưng vì sao hắn lại tốt bụng dúp đỡ Tralotte đó?" Tên thuyền trưởng gặng hỏi.

Titula ho ra một bụm máu rồi lại chầm chậm nói tiếp, "Tên áo chùng đen có mục đích của hắn. Hắn muốn mượn quân đội của Illuminus để giúp hắn đánh chiếm Frostmost. Theo tôi nghe lỏm được trong một lần vờ ngất xỉu thì ban đầu, Đệ Nhất Phu Nhân còn định xin viện trợ từ Thần Hoả Quốc nhưng vì lý do gì đó mà họ đã không nhận lời."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Long Cao Tuấn. "Đó có thể là do Hoàng huynh của ta đã phát hiện ra ta vẫn còn sống. Vì lo sợ một cuộc nội chiến dành ngai vàng có thể diễn ra nên hắn không muốn phí quân đội đi đánh một trận hộ nước khác."

Orvar mặc dù lúc này đã biết chắc gã áo đen trong câu chuyện của John và Titula chính là Ulfrik nhưng cậu vẫn không dám tin vào những lời hai kẻ này nói. "Làm thế nào ta biết được những gì các người khai là sự thật?" Cậu nhíu mày nâng quyền trượng lên.

"Nếu Páp Sư cho pép, trên tuyền trúng tôi có người rất dỏi lấy lời khai..." Zakaria nhếch mép cười, hàm răng trắng bóng của hắn loé lên dưới ánh mặt trời, "... bằng một số pương páp hơi bạo lực nhưng bảo đảm sẽ có kết quả trính sác."

"Không! Không! Xin đừng làm như vậy?" John rú lên, "Titula sắp không chịu nổi nữa rồi. Làm ơn, cậu phải tin lời chúng tôi. Chúng ta phải hành động thật nhanh nếu không thì Đệ Nhất Phu Nhân và tên Pháp Sư phản bội đó sẽ tìm ra bốn viên Cổ Ngọc trước. Lúc đó thì cuộc chiến trên toàn Hetra sẽ nổ ra và không thứ gì có thể ngăn được chuyện đó cả."

Orvar giật bắn mình. Gã Illuminus này biết về bốn viên Cổ Ngọc ư? Đây là thứ Ulfrik đang khao khát mà ông đã cảnh báo mình trước khi chết mà. Điều đó có nghĩa là họ đang nói sự thật sao?

Trong lúc cậu còn đang phân vân thì Titula bỗng ngã vật ra đất bất tỉnh. Mọi người trên tàu đều thận trọng lùi về mấy bước. Duy chỉ có John là gào lên khóc lóc, "Xin hãy cứu cô ấy! Titula là bằng chứng duy nhất tố cáo tội trạng của Charlotte và gã Pháp Sư đó. Xin hãy cứu cô ấy với!"

Zakaria nhìn Tứ Hoàng Tứ. Cao Tuấn lại nhìn Orvar. Đầu đau như búa bổ, cậu không biết mình có thể tin tưởng ai nhưng suy cho cùng thì trong tình huống tuyệt vọng như thế, Orvar đã không còn con đường nào để lựa chọn nữa.

Cậu ngập ngừng quay về phía hai người chủ thuyền mà xin phép, "Tứ Hoàng Tử, thuyền trưởng, nếu được, xin hai người hãy tạm thời giữ mạng của hai người này giúp tôi. Xem như báo đáp ơn cứu mạng ban nãy cũng được. Tôi cần đưa họ đến Rừng Folidarc có việc."

Cao Tuấn trao đổi với Zakaria một ánh mắt có chút kỳ lạ. Cuối cùng, Tứ Hoàng Tử gật đầu. Điều tiếp theo Orvar nhớ là cậu đã ngả lưng trên một tấm nệm êm ái trong khoang hành khách. Nắm trong tay hòn đá xù xì ông để lại, giấc ngủ nhanh chóng ập đến, kéo cậu vào một màn đêm tĩnh lặng sau suốt mấy tuần sống trong ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC