Huyết Chưởng Thánh Tâm 15 - 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao?

Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười :

- Chả lẽ Lệnh chủ lại sợ Nhạc mỗ hiểu lầm hay sao?

Dao Trì Long Nữ buột miệng :

- Ai mà sợ chứ?

Câu này lại hoàn toàn phát xuất do vô thức, không hề có dụng ý gì khác.

Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :

- Vậy thì tốt! Tại hạ xin cáo từ!

Đoạn vòng tay hướng về Dao Trì Long Nữ xá dài, quay người định bỏ đi.

Thần Toán Long Nữ vội nói :

- Nhạc huynh đệ, chả lẽ các vị vất vả đến đây lại bỏ phí thế này hay sao?

Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, chững bước nói :

- Lẽ ra Nhạc mỗ không nên đến đây mới phải!

Dao Trì Long Nữ bực tức :

- Chã lẽ Trường Bạch sơn đã khiến các hạ mang nhục hay sao?

Nhạc Nhạn Linh vụt quay người, lửa giận như sắp phát tiết, nhưng khi chàng nhìn thấy Dao Trì Long Nữ mắt rướm lệ, những lời đã lên đến cửa miệng bất giác lại nuốt trở xuống.

Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài não ruột, giọng đau xót nói :

- Lẽ ra Nhạc mỗ không nên làm cho Lệnh chủ tức giận, những lời nói vừa rồi của Nhạc mỗ, Lệnh chủ hãy xem như một cơn ác mộng, kể từ nay có lẽ Lệnh chủ không bao giờ còn gặp lại kẻ đã khiến Lệnh chủ tức giận này nữa.

Dứt lời liền quay người, sải bước đi ra cửa.

Dao Trì Long Nữ không nén nỗi niềm khích động trong lòng nữa, run giọng nói :

- Hãy chờ chốc lát, bổn Lệnh chủ đi lấy mang đến ngay!

Dứt lời liền vội vã đi vào trong nội thất.

Thần Toán Long Nữ thầm thở dài, lẩm nhẩm cầu khấn :

- Cầu mong trời cao trợ giúp, khiến cho Nhạc Nhạn Linh thay đổi tâm ý.

Trong khi ấy, hai giọt nước mắt đã lăn dài xuống má.

Nhạc Nhạn Linh lòng đã quyết, đâu chịu dừng bước, tung mình ra khỏi đại sảnh, chớp mắt đã mất dạng trong những khóm mai hồng.

Sau lưng vọng đến tiếng Thần Toán Long Nữ nói :

- Nhạc Nhạn Linh, không nên quyết tuyệt như vậy...

Nhạc Nhạn Linh đi khỏi không lâu, ...

....hộp ngọc trắng từ trong nội thất bước vội ra, quét nhanh mắt nhìn khắp đại sảnh, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, run giọng hỏi :

- Nhạc Nhạn Linh đâu rồi?

Trong đại sảnh im phăng phắc, không ai thốt ra được một lời, bởi Nhạc Nhạn Linh bỏ đi quá nhanh, tuy Thần Toán Long Nữ đã dự đoán trước, nhưng nàng không biết võ công thì làm gì được?

Dao Trì Long Nữ thờ thẫn đặt chiếc hộp ngọc lên bàn, giọng não nề nói :

- Tỷ tỷ, y đã đi khỏi rồi phải không?

Thần Toán Long Nữ nắm lấy cánh tay run run của Dao Trì Long Nữ, dịu dàng nói :

- Lệnh chủ có tin vào kế sách của hạ tọa không?

Dao Trì Long Nữ lúc này đã hoàn toàn mất tự chủ, thờ thẫn gật đầu.

Thần Toán Long Nữ tuy bản thân cũng không chắc chắn, song vì để an ủi Lệnh chủ, đành ra vẻ đầy tự tin nói :

- Nhất định là y chưa đi xa, chúng ta đuổi theo ngay, chắc chắn sẽ đuổi kịp.

Đoạn cuối xuống kề tai Dao Trì Long Nữ nói khẽ :

- Lần sau gặp lại y, Lệnh chủ tuyệt đối không nên như vậy nữa, phải biết sự bức bách của hoàn cảnh bạo tàn đã khiến y mất đi lòng tin cậy kẻ khác, Lệnh chủ cần phải tỏ ra cho y biết là mình thật lòng thật dạ quan tâm cho y, hầu sưởi ấm trái tim giá lạnh của y.

Dao Trì Long Nữ mắt rướm lệ gật đầu :

- Bổn Lệnh chủ nhất định sẽ làm như vậy!

- Việc không nên chậm trễ, Lệnh chủ hãy đi ngay!

Dao Trì Long Nữ gật đầu :

- Được, bổn Lệnh chủ đi ngay!

Đoạn liền sải bước đi ra ngoài đại sảnh.

Tứ Bất Tượng vội nói :

- Lệnh chủ, thuộc hạ đi với!

- Bà không cần phải đi!

Dứt lời người đã đi xa. Tứ Bất Tượng biết võ công mình kém xa Lệnh chủ, đành dừng lại không theo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net