Chap 1: Triêu Nhan, nội ứng[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng sáng bị bóng đêm ăn mòn một góc. Đám sương xám lan tràn nhưng vẫn không che dấu nổi mùi máu. 

Trong không khí, trừ bỏ có hương vị của làn khói đặc còn có thêm một chút mùi máu tươi. Mùi máu kia cũng không phải là máu của nhân loại mà là của sinh vật khác... xác sống.

Tối tăm, rừng rậm nồng nặc mùi máu, nhưng cùng với màn đêm đen hung dữ cơ hồ hòa hợp. Tiếng thét chói tai, đứt quãng vang lên, cùng với tiếng thét còn có vài đạo ngân quang theo gió bay đến giữa không trung.

Cuộc săn bắn chính thức bắt đầu!

Trường kiếm màu bạc đã đầy những vết máu loang lổ, thậm chí lưỡi kiếm sắc bén đã không còn muốn nguyên vẹn. Trường kiếm đi đến đâu, nơi đó nhiễm đỏ một màu huyết sắc diễm lệ. Tiếp theo, nó không có đi theo chủ nhân mà bị tùy ý vứt bỏ trên đất.

Chủ nhân của thanh trường kiếm là một cô gái hơn mười tuổi.

Cô gái trẻ có một đầu tóc màu nâu dài được bó thuần thục thành đuôi ngựa, con ngươi sắc bén màu thủy lam trong bóng đêm như phát ra hào quang. Cô gái vận trang phục chiến đấu là áo đỏ, còn lại từ váy đến giày đều một màu đen huyền bí. Cô như ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng cả khu rừng, để lại khắp nơi các đạo quang kiếm ảnh.

"Triêu Nhan, toàn bộ khu phía Nam liền giao cho cô"

Cô gái tên Nam Cung Triêu Nhan. Đương không biết nhiệm vụ từ chỗ nào truyền đến, dừng lại tiếp ứng một tiếng. Vũ khí trường kiếm thường dùng đã bị cô vứt bỏ, như vậy đối phó với lũ xác sống phía nam....

Lũ xác sống phía Nam lũ lượt kéo đến, mục tiêu của chúng là cô. Nam Cung Triêu Nhan từ bên hông rút ra một khẩu súng nhỏ, nâng lên trước ngực, bóp cò súng... bắn về phía trước hàng loạt kích trí mệnh.

Đám xác sống này, dùng súng liền có thể giải quyết.

Từng nhóm xác sống phun ra một ngụm máu đen rồi ngã xuống, đám xác sống phía sau càng thêm điên cuồng vọt tới, khẩn cấp muốn đem cô gái cắn nuốt toàn bộ.

Nam Cung Triêu Nhan từ trong áo da rút ra một khẩu súng ngắn. Toàn bộ mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, cô nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người đứng vững vàng trên nhánh cây cao, hướng xuống phía dưới toàn lực công kích.

Tiếng súng không ngừng, một đám tội ác ngã xuống. Trong lúc này, Nam Cung Triêu Nhan thay đổi hai thanh súng lục. Trong mắt của cô, một đám phía dưới đích thị là lũ ác quỷ tham lam, không ngừng muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ. Ánh mắt của ác ma, còn có răng nanh nhọn, hết thảy đều tỏ vẻ bọn chúng muốn chiếm lấy thế giới này.

Bọn chúng không có nhân tính, tùy ý giết người hàng loạt, cho nên căn bản không cần sống ở trên đời. Nghĩ như vậy, Nam Cung Triêu Nhan dùng toàn lực công kích không chút lưu tình.

Tiếng súng đột nhiên ngừng, tất cả súng dự bị đã bị dùng hết. Nam Cung Triêu Nhan cầm trong tay hai khẩu súng đã hết đạn, phía dưới vẫn còn nhiều xác sống. Tựa hồ là biết được cô gái không còn cách nào để tiếp tục công kích chúng, lũ xác sống còn sót lại càng thêm điên cuồng đấm vào thân cây. Xem chừng, nếu cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa cô gái sẽ trở thành bữa ăn của chúng.

Nam Cung Triêu Nhan từ trên cây cao nhảy xuống, từng sợi tóc phất phơ trong gió, lướt qua hai gò má lạnh như băng. Cô bắt đầu chạy nhanh về phía trước, mà phía sau lũ xác sống cũng không ngừng đuổi theo.

Nam Cung Triêu Nhan cũng không có kinh hoảng, bởi vì mỗi một bước đi đều nằm trong lòng bàn tay cô. Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú phía trước. Quả nhiên, phía trước cách đó không xa, trên một cây đại thụ, xuất hiện thân ảnh một cô gái.

"Tịch Nhan, nơi này" Nam Cung Triêu Nhan giơ tay qua lại, làm cho đối phương nhìn rõ chính mình.

Cô gái tên Nam Cung Tịch Nhan từ trên cây cao nhảy xuống, thuận thế đem tay trái nắm chặt ngân kiếm ném về phía trước: "Triêu Nhan, tiếp hảo!"

Nam Cung Triêu Nhan lại nhảy lên, một phen tiếp nhận ngân kiếm giữa không trung, tiếp theo rất nhau đem lưỡi kiếm sắc bén rút ra, vứt bỏ vỏ kiếm, xoay người lại cho đám xác sống một kích.

Sau đó, Nam Cung Triêu Nhan bắt đầu phi nhanh thân kiếm về phía lũ xác sống, một đám rồi một đám xác sống ngã xuống, cô cũng khéo léo tránh khỏi công kích của bọn chúng.

Tiếng đao kiếm đâm vào thân thể giờ đây phi thường vang dội, mỗi đạo quang ngân kiếm đều mang theo mấy mạt đỏ sậm.

Ánh trăng sáng càng thêm tùy ý lan tràn trong đêm tối.

"Lần này nhóm xác sống tiến công với quy mô lớn, đại bộ phận cư dân Tư mặc thành đều thuận lợi đào thoát, nhưng có một bộ phận vẫn là..." Nam tử tóc trắng cầm trong tay tư liệu biểu hiện, trong giọng nói không che giấu được nỗi tiếc hận.

Khải Sắt Lâm vừa mới chiến đấu kịch liệt, thu hồi roi da, nói: "Tinh quang chi dực chúng ta đã rất cố gắng tiêu diệt nhóm xác sống lần này. Y Sâm, bốn người chúng ta phải giải quyết nhiều như vậy, cũng có thể nói là đã làm hết chức trách." Cô nói như vậy, cũng không quên nắm chặt tay thành nắm đấm. Chính cô cũng hiểu được, cái vị thủ lĩnh Tinh quang chi dực này, vĩnh viễn đối với mọi việc đều là vô cùng nghiêm khắc.

"Đúng vậy, lần này đại bộ phận xác sống phía nam, đều do Triêu Nhan tiêu diệt" Nam Cung Tịch Nhan đang an ủi thủ lĩnh, đồng thời cũng khen ngợi người chị song sinh của mình. Cô vừa nói vừa hướng Triêu Nhan mỉm cười.

Y Sâm hít sâu một hơi, cũng giơ lên khóe miệng: "Đúng vậy. Triêu Nhan, cô thật sự rất có năng lực"

"Triêu Nhan, tôi biết cô luôn làm việc hết mình, cùng Tinh quang chi dực chúng ta kề vai chiến đấu, bất quá..." Khải Sắt Lâm dừng lại, hướng Y Sâm, đương nhiên vị thủ linh kia cũng gật đầu ý bảo cô có thể nói tiếp.

Triêu Nhan cùng Tịch Nhan nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, lại nghe thanh âm của Khải Sắt Lâm:

"Triêu Nhan, buổi sáng ngày hôm qua công hội thợ săn phát lệnh cho chúng ta... chính là cho cô trước tạm thời rời khỏi Tinh quang chi dực"

Nam Cung Triêu Nhan vừa định "A" một tiếng thì Y Sâm lại bổ sung nói:

"Triêu Nhan, cô nghe đây. Công hội thợ săn giao cho cô một nhiệm vụ trọng yếu, chính là--- đi Đạt mạc phỉ thành, ở bên người ma đảng thân vương tộc Lasombra làm nội vùng"

Tức khắc mùi máu tươi như đọng lại trong không khí, mang đến một mảnh tĩnh lặng.

"Làm nội vùng... sao không.....?" Nam Cung Tịch Nhan phát ra thanh âm trước tiên "Triêu Nhan... nhiệm vụ này cũng quá nguy hiểm đi" Thực rõ ràng, thân là em gái, Tịch Nhan đối với nhiệm vụ này là thái độ nhất quyết phản đối.

"Công hội là tín nhiệm năng lực của Triêu Nhan cho nên mới đem nhiệm vụ này giao cho cô ấy" Y Sâm trả lời Tịch Nhan, lại chuyển ánh mắt đến cô gái đang lâm vào trầm mặc"Triêu Nhan, nhiệm vụ này đích xác rất nguy hiểm, nhưng trong số chúng ta, cũng chỉ có cô là có thể làm được"

"Lần này lũ xác sống chủ yếu là người của tộc Tzimisce. Chúng ta cũng biết, phía trên Tzimisce chính là tộc Lasombra. Lần này bọn chúng tiến công thất bại, rất có thể sẽ liên hợp với Lasombra để quy mô tấn công lần nữa"

"Ta nghe nói, thân vương Lasombra tộc không phải một con quỷ hút máu đơn giản, hơn nữa ma yến đồng minh muốn chiếm lĩnh Tư mặc thành, dã tâm của chúng chúng ta cũng đã sớm biết. Triêu Nhan, cô ở bên người hắn làm nội vùng, cho chúng ta tin tức trọng yếu, cũng là đối với cư dân Tư mặc thành an toàn cam đoan"

"Nhưng nhiệm vụ này rất nguy hiểm, Triêu Nhan...."

"Ta đã biết, ta sẽ đi" Nam Cung Triêu Nhan đem ngân kiếm đã lau khô bỏ vào trong vỏ kiếm, vỗ nhẹ vai Tịch Nhan an ủi: "Chỉ cần là việc có lợi cho Tư mặc thành cùng Tinh quang chi dực, ta đều tiếp nhận"

Y Sâm cùng Khải Sắt Lâm đều có cùng một loại cảm giác rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, trong lời nói của Triêu Nhan, đích thực nhiệm vụ này sẽ không có vấn đề gì.

"Như vậy Triêu Nhan, ngày mai đến tổng bộ[2], chúng ta giúp cô chuẩn bị một chút"

"Phải"

"Triêu Nhan, chị thực sự nghĩ mọi chuyện sẽ ổn sao?" Y Sâm cùng Khải Sắt Lâm đi rồi, hai chị em Nam Cung cùng nhau tản bộ trong rừng "Em cảm thấy việc này rất mạo hiểm, hay em và chị cùng đi đi"

"Không có việc gì, Tịch Nhan. Em cứ hảo hảo ở lại Tinh quang chi dực, hảo hảo bảo hộ Tư mặc thành" Nam Cung Triêu Nhan cười hiền hòa sờ sờ tóc Tịch Nhan, nhìn cô em gái nhỏ của mình bộ dáng thập phần lo lắng.

"Triêu Nhan..." Tịch Nhan dừng lại cước bộ, nhìn chăm chú vào mắt Triêu Nhan, cả hai người đều có con mắt giống nhau, con ngươi màu thủy lam sáng ngời trong suốt "Chị nhất định phải chiếu cố tốt bản thân mình~~"

Nam Cung Triêu Nhan thân thủ ôm lấy em gái, thực nhẹ nhàng nói: "Tịch Nhan em mới phải tự chiếu cố tốt bản thân. Buổi tối ngủ đừng có đá chăn lung tung, bởi chị cũng không thể giúp em được nữa."

Tịch Nhan xoa xoa khóe mắt dính bọt nước, cười to nói: "Em mới không có như vậy"

Triêu Nhan cũng bắt đầu cười ha hả. Thật là, Tịch Nhan bất đắc dĩ nhìn người chị gái kiên cường mạnh mẽ của mình, vô luận như thếnào đều lạc quan như vậy. Tuy rằng cô tin tưởng năng lực của Triêu Nhan nhưng không biết vì sao, vẫn mơ hồ có một loại lo lắng.

Tóm lại, Triêu Nhan, chị nhất định phải... hảo hảo bình an.

Bức màn đen mỏng từ trần nhà buông xuống, phất phơ trong gió. Trên chiếc bàn gỗ, chất lỏng màu đỏ khẽ lay động trong ly, có lẽ là do gió. Bên cạnh bàn là hoa hồng trắng tinh khiết, cảnh sắc thực ảm đạm. Cửa sổ hơi hé ra, trên bậu cửa sổ, không hiểu sao đặt một chân nến vàng, hai cây nến nhẹ nhàng phát sáng, không khí yên tĩnh lạ thường.

Phía sau rèm, một thân ảnh nam nhân đơn độc. Nhìn kỹ, một đôi đồng tử màu đỏ mơ hồ lóe sáng. Hắn cầm lên chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ, để trên môi nhưng vẫn không uống.

"Nội ứng..."

Hắn nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, sau đó uống cạn ly máu tươi.


[1] Nội ứng: Người được bố trí trong một cơ quan của địch để làm nội công.

[2]Tổng bộ: Cơ quan chỉ huy trung ương của một đoàn thể chính trị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net