Chap 2: Người hầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi xe lửa suốt bảy tiếng đồng hồ, Triêu Nhan cuối cùng cũng đến Đạt mạc phỉ thành.

__________________

"Triêu Nhan, đây là dược do công hội thợ săn chế tạo, uống vào sẽ giúp cô có được khí tức của huyết tộc" Khải Sắt Lâm cầm trong tay một hộp gỗ đưa cho Triêu Nhan. "Trong này có tổng cộng là ba mươi lăm bình dược. Cô nhớ kỹ, vì để bảo trì khí tức không bị các huyết tộc khác hoài nghi, cô cứ năm ngày sẽ uống một lọ"

"Ân. Ta nhớ kỹ" Nam Cung Triêu Nhan tiếp nhận hộp gỗ, nhẹ nhàng mở ra nhìn, mấy ống nghiệm thủy tinh lớn nhỏ được sắp xếp ngay ngắn trong hộp gỗ, tất cả đều một màu huyết sắc. Uống nó, chính mình có thể bảo trì hơi thở của quỷ hút máu.

Nam Cung Tịch Nhan lại đem một cái ba lô màu đen giúp Triêu Nhan đeo lên ngươi, vẫn là vẻ mặt lo lắng dặn dò nói: "Triêu Nhan, số dược kia, nhất định phải chờ thời điểm chị sắp đến gần huyết tộc thì hãy uống, ngàn vạn lần đừng để kẻ khác phát hiện ra. Còn có, đừng để hấp huyết quỷ hút máu của chị, cũng không cần mạo hiểm tình báo tin tức quá sớm."

"Được rồi, ta đã biết." Triêu Nhan thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt Tịch Nhan

"Trong ba lô là một ít y phục. Chị nhớ phải chiếu cố tốt bản thân" Tịch Nhan bị Triêu Nhan nhéo hai má, chỉ có thể miễn cưỡng cười.

"Triêu Nhan, cô lại đây" Y Sâm kéo Triêu Nhan đến bên người mình, sau đó đưa cho cô một cái vòng cổ hình cánh chim "Đây là thông tấn khí, nếu gặp nguy hiểm hoặc lấy được thông tin trọng yếu, hãy dùng nó để liên lạc với chúng tôi. Công tắc ở ngay cánh chim bên trái."

Nam Cung Triêu Nhan đem vòng cổ đeo lên, hơn nữa đem nó cho vào trong  áo: "Nếu không có tình huống đặc biệt gì, vì để tránh bị phát hiện, ta sẽ không liên lạc với các người"

"Tóm lại, trước hết bảo vệ tốt chính mình an toàn mới là trọng yếu" Y Sâm bổ sung nói: "Còn có, Triêu Nhan, nếu có thể, ta đề nghị cô khắc khắc thủ bên người thân vương Lasombra, tốt nhất là để cho hắn tín nhiệm cô"

"Ta đã biết, ta sẽ cố gắng hết sức"

___________________

Đạt mạc phỉ là một thành thị có tiếng, nhưng trừ bỏ công hội thợ săn, cơ hồ không ai biết đó là nơi ma đảng tụ tập. Bởi vậy, Đạt mạc phỉ thành luôn luôn ẩn núp nhiều mối nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố, chỉ là cư dân nơi đây còn chưa có ý thực được thôi.

Ma yến đồng minh Lasombra tộc cùng Tzimisce tộc không bao lâu nữa cũng sẽ đem trận doanh chuyển dời đến nơi này, nghe nói trước kia sở tập trung của bọn họ ở Phổ tu thành cùng Tát lợi an thành để cho quỷ hút máu hoành hành thiên hạ, thực rõ ràng mục tiêu kế tiếp hính là nơi này. Chẳng qua Đạt mạc phỉ thành cũng có tổ chức công hội thợ săn cho nên bọn họ muốn thành công thì cũng phải bí mật chuẩn bị tốt hết thảy mọi mưu đồ.

Triêu Nhan đi dạo thong dong trên đường Đạt mạt phỉ, lặng lẽ ngắm nhìn người đến người đi. Cô chợt im lặng, nghĩ đến nơi này rất có thể sẽ trở thành chiến trường, cư dân nơi đây sẽ bị thương, thiệt mạng, huống chi....

Tuy rằng vài năm rồi cô không trở về, nhưng Triêu Nhan vẫn luôn nhớ, nhà của cô ở ngay tại nơi này. Trong nhà của cô có cha cùng cô em gái út-Nam Cung Nguyệt Kiến. Nguyệt Kiến vì trước đây bị thương hủy dung cho nên không thể cùng nàng, cùng Tịch Nhan đến Tư mặc thành gia nhập công hội thợ săn. Vài năm trước nàng cùng Tịch Nhan cũng từng trở về thăm người nhà, khi đó Nguyệt Kiến cũng đã rất xinh đẹp, bất quá băng gạc vẫn còn che nửa bên mặt.

Như vậy, lần này trở về, có hay không về thăm nhà??? Triêu Nhan lại rất nhanh dẹp bỏ ý niệm trong đầu, vẫn là trước tiên hoàn thành nhiệm vụ quan trọng đi, nếu mắc sai lầm có thể liên lụy đến bọn họ sẽ không tốt.

Vấn đề chính là, cô nên đi đâu tìm trận địa của Lasombra? Cư dân Đạt mạc phỉ căn bản không biết nơi này có quỷ hút máu tồn tại. Giờ đây Triêu Nhan mới ý thức được, nhiệm vụ này, ngay từ lúc bắt đầu đã là gian khổ.

"Tích tích-----" Một âm thanh rất nhỏ từ chiếc vòng cổ phát ra, cô vội vàng chạy đến một góc vắng người tháo ra chiếc vòng cổ, ấn hạ chốt mở, rất nhanh, âm thanh của Y Sâm từ trong vòng cổ truyền đến:

"Triêu Nhan, chúng tôi đã điều tra ra địa bàn của thân vương tộc Lasombra, ở ngay tại Xa-na phổ hắc lâm."

"Ta đã biết" Triêu Nhan nhỏ giọng đáp, chuẩn bị đi hỏi thăm vài người về hướng đi đến Xa-na phổ hắc lâm.

"Còn có, Triêu Nhan, Lasombra thành ------ đang cần người hầu"

"-----Người hầu?" Nghe Y Sâm nói xong, Triêu Nhan dừng bước: "Quỷ hút máu---- lại cần người hầu?"

"Đúng, bình thường người hầu của bọn chúng đều là dân đen[1], cô---- hãy phẫn thành dân đen đi làm người hầu đi"

[1]dân đen: người khốn khổ, tầng lớp hạ lưu.

Triêu Nhan thở dài, cô biết lần này đi làm nhiệm vụ sẽ không tránh khỏi việc phải diễn nhưng không nghĩ---- chính mình phải đi làm người hầu. Cô tiếp nhận mệnh lệnh, tắt đi thông tấn khí, sau đó lấy ra chiếc hộp gỗ đựng dược, mục tiêu chính là nước thuốc trong đó.

Nhất định phải thành công--- nghĩ như vậy, Triêu Nhan vứt đi nút che bình, đem toàn bộ dược bên trong một hơi uống cạn sạch.

___________________________

Kết quả chính là cô thật sự thành công lẻn vào tòa thành Lasombra.

Tòa thành bí mật của thân vương Lasombra rất lớn, mang phong cách Gothic[2] rực rỡ tráng lệ. Bề ngoài thâm trầm mà tỏa ra khí tức bễ nghễ thiên hạ, cửa sổ thủy tinh như phát ra kim quang vạn dặm. Trong đình viện trồng rất nhiều hoa tường vi, có thể thân vương hảo ưa thích loại hoa này nên mỗi ngày đều có người phụ trách chăm sóc chúng.

[2]Gothic: là một phong cách kiến trúc bắt nguồn từ Châu Âu (chủ yếu là Pháp) vào khoảng thế kỷ thứ 12 nên được gọi là kiến trúc kiểu Pháp.

Vào thời điểm bắt đầu, Triêu Nhan thực khẩn trương, bất quá dược của công hội thợ săn coi như cũng hữu ích, không có quỷ hút máu nào phát hiện ra điểm khác thường. Cô vẫn còn nhớ rõ cái bác gái kia, ánh mắt lạnh như băng đánh giá cô là cả người không được tự nhiên, nhưng cuối cùng luận về tướng mạo, dáng dấp cùng thân thế đều lọt qua cửa, thuận lợi làm người hầu trong Lasombra tòa thành. Ở trong này, tên của cô vẫn là Triêu Nhan, không có họ.

Dựa trên lời của cô, cả tòa thành của thân vương Lasombra tổng cộng có hơn 10 người hầu, đương nhiên bởi vì cô là người mới đến nên cũng không hẳn được coi là người hầu, mỗi ngày cũng chỉ quét dọn vệ sinh, tưới hoa, vân vân.

Triêu Nhan còn nhớ rõ lời Y Sâm nói, tốt nhất là thời thời khắc khắc đều thủ bên người thân vương.... Đang đứng trong đình viện, Triêu Nhan nhắm hai mắt lại, đã sáu bảy ngày nay, cô ngay cả mặt mũi thân vương kia còn chưa thấy qua, loại sự tình này cũng quá là cấp bách đi.

Tạm thời gác lại suy nghĩ lúc này, Triêu Nhan chăm chú quan sát đám hoa tường vi. Hắc bạch, tử hồng[3], mỗi đóa hoa đều nở rộ kiều diễm như vậy, trừ bỏ màu trắng, những cái khác đều khiến cho người ta thập phần hứng thú.

[3]Hắc bạch, tử hồng: màu sắc của tường vi - Tường vi trắng, tím, đỏ,...

Hôm nay là đến phiên cô tưới hoa, nói cách khác, căn bản không có thời gian rảnh rỗi đứng ngắm hoa đâu.

Nơi này tuy chỉ có một loài hoa nhưng vẫn cho người ta cảm giác như đang đứng trong biển hoa với đầy đủ chủng loại. Triêu Nhan thích nhất vẫn là hoa tường vi trắng thoát tục, mang đến một loại cảm giác tươi mát sảng khoái.

"Tường vi trắng...." Triêu Nhan dừng lại động tác tưới hoa, nhẹ nhàng nỉ non.

"Hoa tường vi trắng, theo cách nói của con người, chính là thể hiện cho tình yêu thuần khiết" Một giọng nói bất ngờ truyền đến từ phía sau, làm cho Triêu Nhan tay chân lúng túng thiếu chút nữa là đánh rơi bình tưới hoa. Cô nhìn lại, là một thân ảnh rất cao lớn.

Mái tóc dài màu u lam tùy ý khoát lên vai phải, phần còn lại xõa tự do. Hai tròng mắt màu đỏ nhìn cô ôn nhu, khóe miệng cũng gợi lên một độ cong mê người. Một thân trang phục màu đen, mang lại cảm giác uy nghiêm thần bí.

"Ngươi là..."

"Ai" Một chữ cũng không xuất ra khỏi miệng, Triêu Nhan ý thức được, ở trong này chính mình có thân phận chỉ là một người hầu tầng lớp hạ lưu, có rất nhiều lễ nghi tuyệt đối không thể xem nhẹ, gặp phải người nào cũng đều phải đến hành lễ. Cô bối rối nên đành phải yên lặng cúi đầu.

"Cô là người hầu mới đến?" Chờ Triêu Nhan ngẩng đầu lên, nam nhân nói. Nhưng Triêu Nhan vẫn thực bình tĩnh cúi đầu, cô vẫn là có chút không thích ứng được với vai diễn người hầu này, nhất là quần áo---- cô không thích quần áo quá chặt.

Đột nhiên, thân thể Triêu Nhan chấn động, cô run lên, lại cúi đầu, dùng âm thanh run run nói: "Ngài... ngài là..." Cô cảm nhận có một cỗ uy áp khổng lồ đánh về phía mình, vai bất giác không tự chủ được run lên.

"Ta là chủ nhân nơi này" Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, khóe miệng khẽ cong lên.

Chủ nhân nơi này.... thân vương tộc Lasombra - Phạm Lạc Già. Hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được. Trong lòng chứa chất một loại cảm giác không thể nói nên lời, đầu tiên là vui sướng, chính mình rốt cục đã gặp được mục tiêu nhưng lạ có cảm giác sợ hãi, cô cảm thấy nam nhân này....

Thực đáng sợ!

Tuy nhiên thời điểm này có vẻ hắn vẫn chưa hoàn toàn lộ ra hơi thở nguy hiểm, nhìn bề ngoài, quả thực Phạm Lạc Già là một cái nam tử rất đẹp, nói chuyện cũng thực ôn nhu. Nhưng Triêu Nhan chính là cảm thấy được, hắn là một người sâu không lường được, nhất là nụ cười mị hoặc làm điên đảo chúng sinh kia.

".... Tham kiến... chủ nhân." Triêu Nhan bộ dáng miễn cưỡng phun ra một câu như vậy. Nếu muốn đến gần hắn, như vậy nhất định phải lưu lại cho hắn một ấn tượng tốt nhưng thực sự hôm nay sau khi gặp mặt rồi cô lại hoàn toàn không nghĩ muốn gần gũi hắn.

"Ngươi từ đâu tới." Phạm Lạc Già thản nhiên nói ra một câu, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cằm Triêu Nhan lên, làm cho cô đối mặt với hắn.

Trong trường hợp này, lòng cô nóng như lửa đốt, chính là cô vẫn luôn không thích phương thức mặt đối mặt này: "Tôi... tôi vẫn luôn ở tại Đạt mạc phỉ. Tôi... không có nhà... Là một người sống phiêu bạt... không có thị tộc... cũng không có bằng hữu"

Tiếp theo Triêu Nhan liền phát hiện, thanh âm mềm yếu này thực sự không phải giả vờ, mà là khi đứng trước mặt người này, giọng nói sẽ không tự chủ được mà bất giác trở nên mềm yếu. Hai mắt chừng nhau một khoảng thời gian, có cảm giác đau.

"Thật không.......?" Phạm Lạc Già vẫn không buông cô ra, "Đó là lí do ngươi sẽ... trở thành người hầu của ta"

"Tôi... nguyện ý vì chủ nhân trả giá hết thảy" Cô biết, đây chính là số phận của một kẻ nô bộc.

"Như vậy, tên của ngươi là gì?" Phạm Lạc Già rốt cục buông lỏng cô ra, cũng nhìn thấy hình như cô lặng lẽ thở dài một tiếng.

"Tôi gọi là Nam..."Cô đột nhiên dừng lại một chút "Tôi gọi là Triêu Nhan"

"Triêu Nhan...." Phạm Lạc Già lặp lại tên này, lại nhẹ nhàng cười, đánh giá cô một chút, liền phân phó nói: "Tiếp tục làm việc của ngươi đi"

".....Ân"

Vừa mới cùng hắn đối diện, ánh mắt hắn đã thật giống như có thể đem cô thôi miên. Triêu Nhan cảm nhận rõ tim của mình đang đập rất nhanh, cô dường như thấy được hắn có thể nhìn thấu mình. Cái bộ dáng này... cười nhạt, nhìn như ôn nhu nhưng thực tế nó lại làm người khác phải rét run.

Cô càng thêm tin tưởng câu nói kia của Y Sâm

Thân vương Lasombra tộc tuyệt đối không phải một con quỷ hút máu bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net