「16」end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mơ hồ nhìn Bright và Prim trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm xúc không thể xác định. Đứng sát gần Bright đến độ này, nếu nói nhịp tim vẫn ổn định thì chắc chắn là nói dối. Tôi cắn môi, chỉ biết bày ra vẻ mặt bối rối trước những lời nói của Prim.

Prim nói cứ như thể, cậu ấy nghĩ rằng Bright thích tôi vậy.

Thôi bỏ đi, chuyện này căn bản là không thể nào.

"Prim, cậu nói năng cẩn thận chút đi. Ai rảnh mà nghe lén hai người cơ chứ? Tôi tình cờ đi ngang qua thôi." - Giọng thằng Bright dội tới lỗ tai của tôi, nó phủ nhận mọi giả thiết của Prim. Dù tôi biết giả thiết kia là không thể, Bright thích tôi là không thể và chuyện nó nghe lén vì tôi cũng không thể.

Nhưng nghe được chính chủ xác nhận, lại có chút không vui. Tôi cũng không rõ cảm xúc này là gì, chua chát, mà cũng rất đau lòng.

Chắc hẳn đó là cảm xúc của tình yêu, một tình yêu đơn phương.

Tôi không mấy thoải mái, trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, đi gần lại phía Prim. Cố gạt bỏ đi mọi suy nghĩ về mùi hương cuốn hút của thằng bạn thân, chỉ cần không nghĩ tới, lòng sẽ không nhung nhớ.

"Win, mày ăn chưa?" Đi được vài bước, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Bright. Vì một nguyên do nào đó, tôi linh cảm tâm trạng nó không được tốt.

Nếu như tôi tiếp tục lơ nó, tâm trạng cũng sẽ không được tốt. Tôi chọn cách quay lại, tươi cười với Bright.

Quả nhiên, vẫn là tôi không thể rời xa nó.

"Tao ăn một chút rồi, hơi đói thôi." Tôi đáp, ngoái đầu lại nhìn đồ ăn lăn lóc dưới đất. Bộ dạng ái ngại của Prim cũng khiến cho tôi cảm giác cô ấy đang chia buồn với tôi, với hộp đồ ăn ngon lành của tôi.

Bright tiến lại khoác vai tôi, không nhầm đâu. Là k-h-o-á-c v-a-i đó, đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa làm những hành động thân mật ấy. Ban đầu nó còn hơi gượng gạo, nhưng sau đó bình thản nói "Đi ăn với tao."

Prim: "?!?"

"Hai cậu ăn với nhau đi, tôi có chút việc riêng." Có lẽ Prim không muốn làm phiền bọn tôi nên đã đánh bài chuồn, thứ cuối cùng tôi kịp nhìn thấy là nếp váy trắng mềm mại và cánh tay gầy rộc của cô ấy. Hơi tiếc nuối, tôi thở dài.

"Làm sao, muốn quay lại với Prim sao?" Lực thằng Bright dùng trên cổ tôi mạnh lên, nhưng không làm tôi đau được. Metawin này không phải là người mỏng manh tới vậy đâu.

Thật ra trọng điểm chính là, thằng Bright nghĩ tôi thích Prim ư?

Tôi lắc đầu, bàn tay sượt qua ngón tay lạnh của người kia. Có chút tê dại. "Mày điên hả, không có chuyện đó đâu. Nghĩ linh tinh là giỏi."

Mà nghĩ vậy cũng được, như thế thì nó sẽ không nhận ra rằng, thứ tình cảm sai lầm này, ngày một lớn thêm rồi.

"Không có thì thôi, tạm tin. Đi nào, tao đói rồi."


***

Đến căn tin, tôi ngồi đối diện Bright, trước mắt là hai đĩa cơm trứng cùng đôi đũa. Chúng tôi nói vài lời, sau đó yên tĩnh ăn cơm. Không khí im ắng đến tẻ nhạt, nhưng tôi quá ngại để bắt chuyện trước.

Kể từ ngày thích Bright, tôi phát hiện ra bản thân thực sự càng kì quái. Dường như trong mắt nó, tôi chưa từng có danh phận hơn một người bạn. Vì vậy, càng muốn thoát khỏi danh phận ấy, chính mình lại càng trở nên khác lạ.

"Dạo này mày có chuyện gì đúng chứ?" Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tâm tình của người kia. Trái tim lại hơi run.

Ánh mắt này, tôi còn có thể trông thấy được bao lần đây?

Ánh mắt vừa là dư vị mùa hạ, ấm áp mùa đông, vừa giống như lời thầm thì dịu dàng của trời thu, và đẹp đẽ mang theo gió xuân tươi trẻ.

"Làm gì có, suy nghĩ chút thôi." Tôi cúi đầu, hơi nóng từ sống mũi lan toả dần tới cánh tai. Cảm giác như sắp bốc khói.

"Chuyện của Prim sao, thấy hai người nói cũng vui vẻ lắm." Bright hỏi, giọng điệu không cao không thấp. Nó uống một ngụm nước, nghiêng đầu nhìn lơ đãng.

Tôi gật đầu "Phải."

Có điều gì đó thúc giục tôi nên nói ra.

Bright mím môi, nhịp thở mạnh tới mức tôi cũng có thể nghe thấy. Tôi cho rằng, nó cũng đang suy nghĩ rất nhiều.

Chúng tôi là những thiếu niên, suy nghĩ nhiều một chút thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu suy nghĩ về nhau, liệu đó sẽ là chuyện bình thường chứ?

Không dám nói, không dám đối mặt lại chẳng dám ngỏ lời. Không phải là bởi quá nhát gan, chỉ là do tôi đã quá yêu người, đã quá trân trọng mối quan hệ của chúng ta. Tình yêu này vô tình tạo nên khoảng cách, một rào cản vô hình mà tôi mãi mãi chẳng thể tiến xa hơn.

"Win này," Tôi tròn mắt, bỗng dưng Bright thích gọi tên tôi hay là tôi đã làm chuyện gì có lỗi với nó đây? "Mày thấy sao?"

"Hả?"

Bright đẩy cốc cà phê về phía tôi, chống cằm nói "Nếu tao thích mày."

Cánh tay lơ lửng không trung của tôi dừng lại, đồng tử cảm giác như muốn vỡ tung. Ngực trái đập mạnh liên hồi, tôi lắc đầu. Chắc hẳn Bright chỉ đang đùa thôi, một trò đùa mới mà nó mới nghĩ ra.

"Bri—Bright, đừng đùa. Tao không thích đâu."

Tôi có thể nhận ra giọng mình đang run rẩy tới mức độ nào, khoé mắt cũng nóng rát nữa. Tôi thực sự, ghét cay ghét đắng những trò đùa như vậy. Đặc biệt người nói ra còn là thằng Bright.

Nó làm cho tôi ảo tưởng về chính bản thân mình, ảo tưởng rằng thứ tình cảm này cuối cùng đã có hi vọng.

Làm ơn, đừng đùa giỡn với tôi mà..?

"Win, tao không hề đùa. Mày còn nhớ Prim bảo gì với mày chứ?"

Mấp máy "Có,.. cậu ấy bảo mày thích tao."

Lời nói dối ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe.

Và cũng là đau đớn nhất.

Bright vươn mình, toan xoa đầu tôi. Nhưng tôi không để nó làm hành động ấy, rụt người lại. Nó cười trừ, ngay cả nụ cười tạm bợ này đã đủ khiến tôi rung động. Đừng nói tới việc Bright tỏ tình với tôi, đó chính là sự đãi ngộ quá lớn mà ông trời ban tặng rồi.

Tôi không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, vội vàng cúi đầu xuống. Tôi sợ, sợ rằng đối phương nhìn ra tôi vốn dĩ đã mềm lòng, sợ rằng nếu nhìn thêm một chút. Tôi sẽ chẳng còn dũng khí nào để buông bỏ nữa.

"Tao thích mày."

Câu trần thuật. Bright khẳng định, nhưng tôi lại không dám tin vào sự thật ấy. Đan ngón tay lại với nhau, tôi đặt chúng lên bàn. Lòng rối hơn sợi tơ vò. Bright cắn môi dưới, tôi thoáng liếc nó.

"Nhưng chúng ta là bạn thân." Tôi nói, cụm từ bạn thân này là ranh giới rõ ràng mãi mãi không thể vượt qua. Quá một bước, bức tường lửa sẽ sụp đổ. Lùi một bước, trái tim sẽ không ngừng đau.

"Bạn thân thì sao? Mày đừng tưởng tao không biết, thật ra mày cũng thích tao đúng chứ?" Bright cau mày, rất đẹp trai. Lời nói cũng rất sắc bén, tôi không phủ nhận nhưng cũng không công nhận.

"Win, mặc xác danh nghĩa bạn thân đó đi. Tao không quan tâm."

Tôi chạm mắt nó.

"Tao thực sự không quan tâm, tao muốn ở bên mày. Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, tao cũng chỉ muốn cạnh bên mày. Muốn cùng mày đón sinh nhật, muốn cùng mày đỗ vào một trường, muốn cùng mày trồng cây điều ước, muốn mỗi ngày đều được trông thấy nụ cười của mày."

Đầu mũi Bright đỏ, ngay cả vành mắt cũng ướt, giọng lạc hẳn đi. Tôi chỉ biết cứng người, để mặc những lời thổ lộ này len lỏi vào trí não. Cắn môi, tôi không muốn khóc đâu.

"Có lẽ mày sẽ không muốn nghe tiếp đâu, nhưng tao vẫn nói. Vì những điều này, mày nhất định phải nghe."

Đừng nói nữa, tao sẽ không chịu nổi đâu.

"Tao thích mày, thích từ lần đầu gặp gỡ. Mày còn nhớ hôm đó không?"

Tôi dùng mu bàn tay áp vào mắt nóng, lắc đầu. Cánh môi có vị máu tươi.

"Đừng cắn môi nữa, chảy máu rồi. Đồ ngốc này."

Tôi nhắm chặt mắt, hơi ấm ngày một gần hơn. Cuối cùng, Bright nắm lấy tay tôi hạ xuống, dịu dàng lau đi vết máu tươi trên cánh môi. Rát, nhưng tôi sớm đã quen. Điều duy nhất khiến tôi bất ngờ chính là khoảng cách giữa chúng tôi gần nhau tới vậy, vài xăng nữa là môi chạm môi.

Gò má nó hồng, màu dâu rừng. Tôi cụp mắt, nhìn bàn tay gầy chậm rãi di chuyển. Lại rung động nữa rồi.

"Tao ngồi cạnh mày được chứ?"

Tôi gật đầu.

"Năm đó, mày đã hỏi tao như vậy. Câu nói này đối với tao lúc ấy giống như người chết đuối vớ được cái phao vậy. Tao không thích phải làm quen môi trường mới, nên khi mày hỏi tao, tao cho rằng mày muốn làm quen với tao."

"Vậy nên từ lúc mới gặp, mày đã có một vị trí vô cùng đặc biệt. Ban đầu tao không thể hiểu nổi bản thân, không hiểu nổi tại sao tao lại muốn thân thiết với một đứa con trai, lại muốn nắm tay chăm sóc cho mày, lại muốn khi người khác nhớ về tao, nhất định sẽ phải gắn liền với tên mày."

"Mãi đến sau này, tao mới hiểu được cảm xúc này là gì. Mày biết đó là gì không?"

Tôi nghèn nghẹn "Thích tao?"

Bright nắm cổ tay tôi, xoa mấy cái "Ừm, là rất thích mày."

"Vậy cho nên, có thể nói cho tao nghe cảm xúc của mày được không, Win?" Hơi thở nam tính phả vào má tôi, tôi rùng mình. Siết lấy ngón tay nó, dũng cảm "Được."

"Ta—Tao cũng thích mày. Dù chỉ mới gần đây thôi, nhưng quả thực tao cực kì cực kì thích mày. Bright, mày sẽ không rời xa tao chứ?"

Tôi hít sâu.

"Sẽ không." Bright cười hiền, ngón tay chúng tôi đan vào nhau.

Tôi tựa vai đối phương, vai kề vai. Rốt cuộc cũng có thể từ từ chấp nhận, rằng người thực lòng thích tôi, rằng tôi cũng thực tâm yêu người. Khoảng không im lặng, tôi chầm chậm lắng nghe nhịp tim hoà thành khúc ca.

Vạn vật trên thế giới đều có luật hấp dẫn, tôi cũng có luật hấp dẫn. Tình yêu của chúng tôi chính là thứ duy nhất có thể chạm tới cùng cực giới hạn của nhau.

"Này Metawin?"

"Em đây?"

"Anh chán làm bạn thân rồi, làm bạn trai anh nha?"

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net