「8」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tang, tôi ôm mặt gục ngã xuống dưới bàn. May ở bên cạnh nhẹ giọng vỗ vai an ủi tôi, nhưng bỗng nhiên tôi lại cảm thấy cô ấy còn mong chờ chuyện này hơn bất cứ ai.

"Không sao đâu Win, tôi tin Bright sẽ không đụng đến một sợi lông của cậu." - Khỏi cần, nó chỉ cần nhìn thấy sợi lông tơ là tôi đã dựng đứng cả lên rồi. Bây giờ nó mà động tay động chân chắc tôi xỉu tại chỗ quá. Tôi đập đầu xuống bàn, trong lòng thầm cầu nguyện cho cái mạng nhỏ.

Tôi quá đẹp trai để chết, mà thà chết vì bệnh tật chứ dứt quyết không chết dưới tay thằng Bright.

Tôi im lặng một lúc lâu đợi mọi người rời đi, nhìn qua lỗ hổng trên tay mình. Tôi phát hiện nhà nhà người người đều đang hướng ánh mắt cảm thông về chỗ tôi. Nhưng rồi họ cũng bạc bẽo rời đi. Má nó đúng là tình người thiếu thốn!

Tôi chỉ có thể nhìn đến bàn giữa lớp, không có khả năng với bàn đầu. Cho nên tôi thực sự không biết giờ thằng Bright đang làm gì. Liệu tôi có nên quẳng liêm sỉ cho chó ăn và nhờ May xem giúp không nhỉ? May vẫn đang ở cạnh chia buồn với số phận hẩm hiu, tôi cũng đã nghĩ qua chuyện rúc mặt vào lòng cô ấy khóc như một đứa trẻ.

Song tôi nhận ra, đàn ông đàn ang mà làm vậy không phải quá nhục nhã hay sao?

"Win, chúc cậu may mắn. Tôi phải về rồi, bạn trai tôi đang đợi."

Ơ hờ, tự dưng cho tôi câu gì kì vậy? Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào May - người đã đeo hết sách vở lên vai và chuẩn bị rời bỏ tôi. Không phải chứ, ngay cả May cũng bỏ đi sao. Cuộc sống quá hà khắc với những con người thời thượng rồi.

"May, đừng đi mà." - Tôi năn nỉ với giọng cún, cố gắng dùng đôi mắt long lanh để lấy lòng thương.

Ai ngờ, thương đâu chả thấy. Thấy cái chết đang cận kề.

"Mày làm gì mà nắm tay con May? Thả nó ra, đừng có lấy nó làm bia đỡ đạn." - Toang.

Ác quỷ đến rồi. Ác quỷ của tôi kiêm thiên thần của các bạn đã gạt phăng bài tập và quyết định xử trảm tôi ngay tại đây ư? Đời chỉ thế là cùng.

Tôi cuống, bỏ tay May ra liền luôn. Cô nàng thấy vậy nhanh chóng đưa cho chúng tôi một cái nháy mắt và chạy như bay ra khỏi lớp. Ôi, đàn bà là những niềm đau. Đặc biệt là đàn bà người mang theo tình đầu của bạn.

Lớp còn tôi, thằng Bright. Hết.

Tôi đành sử dụng mắt cún với nó, không thành công với người này thì với người kia. Không sợ phản tác dụng. Cơ mà,.. Tôi nói hơi sớm.

Thằng Bright không chút thương tình bóp cằm tôi, lực nó dùng rõ mạnh. Kiểu này tốn khối tiền chỉnh hàm, tôi rưng rưng với người có bộ mặt trái ngược với tên của nó.

Quả nhiên mẹ tôi nói không sai. Tôi có khả năng biến Bright Vachirawit thành Dark Vachirawit chỉ bằng vài hành động. Điều mà không ai có thể.

Nó hừ giọng, phút chốc trong tôi cảm giác nó rất giống bắt cóc. Chỉ có điều là không thằng bắt cóc nào đẹp trai như nó, và nó cũng chưa có bán tôi đi đâu. Nhưng giờ tôi phi thường cho rằng, thà bắt tôi sang biên giới còn hơn là để tôi một mình với thằng này. Đáng sợ.

"Sao tránh mặt tao?" - Tôi tránh nó ba ngày, đến ngày thứ ba có lẻ số thập phân nó mới chịu hỏi. Tự dưng tôi bực, hoá ra phải lâu như thế nó mới nhận ra. Tôi ghét, cái thằng mặt lạnh!

Tôi phụng phịu tỏ ý muốn quay đầu nhưng cằm đã nằm trong tay người kia. Tôi đau, nó cố tình bóp mạnh hơn. Đồ xấu xa, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"Hỏi sao không trả lời? Mồm miệng nhanh nhảu lắm cơ mà, giờ như thằng câm thế?"

Bỏ mẹ tôi, nó cáu rồi. Một phút mặc niệm cho Metawin Opas-iamkajorn bắt đầu. Trong đầu tôi đã vang lên bài ca được bật ở lễ tang và mấy anh da đen bê quan tài chẳng mấy chốc mà đã xuất hiện.

"Bright..." - Tôi gọi tên nó bằng tất cả sự đáng yêu mà tôi gắng được. Và kết quả hiệu nghiệm rõ luôn, giọng nó dịu đi, tay cũng không mạnh bạo quá. Ô hồ, Bright hay Dark cũng phải gục dưới tôi mà thôi. Quả nhiên, đáng yêu là một tuyệt chiêu cần có của một thằng con trai.

Vì vậy nên cùng lắm cằm tôi sẽ chỉ móp đi vài xăng.

"Nói?" - Nó gằn giọng, vốn dĩ giọng nó đã trầm gần chết. Nay còn bày đặt hạ thấp xuống nữa, tim muốn nhảy ra ngoài rồi đây này.

"Tao đau, đừng bóp." - Tôi ỉ ôi giả bộ rớt hai con mắt, thằng Bright vẫn không chịu buông ra.

Quả này thì chắc lõm mấy chục xăng. Dị dạng chắc luôn.

"Đau không? Muốn không đau thì trả lời tao, đừng có mà cứng đầu."

Nó ép tôi, còn bảo tôi cứng đầu. Huhu sau đợt này nghỉ chơi. Nhìn mặt thẳng mặt, hận Bright vô đối. Mà tôi sai rồi, đáng lẽ lúc gây sự không được nhìn mặt nó. Thằng Bright lúc tức, đẹp trai dã man tàn bạo vô nhân đạo. Người gì mà, hừ. Chả thèm nói.

Ngàn lần muốn khắc vào trán nó hai chữ thằng trâu.

"Tại tao..."

Yêu cầu mọi người thương tôi thì đừng có đọc đoạn sau, bỏ qua đi.

"Tại tao xấu hổ chứ bộ."

"Sao mà xấu hổ?" - Thằng quần, thằng ác độc, thằng thú vật. Tôi căm phẫn nhìn nó, mắt Bright giống như phủ sương mờ. Nhưng lại có thể thấy rõ bóng dáng tôi trong đó. Gò má nóng nữa rồi, bà nó chứ.

Tôi ngượng quá, nín luôn. Chẳng nhẽ gào lên tại mày cứ thả thính bố hoài. Nó không đập nát tôi mới lạ. Định im im mà tay thằng Bright lại siết nữa rồi. Thằng này hôm nay ăn gì mà khoẻ thế không biết, làm tôi rơi vào thế bị động.

À không, lúc nào tôi chả là thế bị động. Bố tôi dặn biết mình biết ta trăm trận trăm thắng cho nên mỗi lần Bright nổi cáu, tôi chỉ biết cụp đuôi ngoan ngoãn nghe theo nó. Vớ vẩn cái nó quật cho gãy hàm thì mất cả đường làm ăn tương lai.

"Sao mày trước mặt người khác nói như sáo mà ngồi với tao lại chỉ biết mở mắt thao láo ra nhìn à?" - Thì tại nó đâu có giống với người ta, thật chẳng biết suy nghĩ gì cả.

"Mày biết mày tệ lắm không? Mày đột ngột lảng tránh tao như vậy mà không cho tao một lí do, mày đột ngột biến mất khỏi cuộc đời tao, ngay cả trên lớp cũng làm bộ làm tịch như không quen nhau."

Ê ê cha nội diễn lố rồi nha, mới ba ngày có lẻ mà làm như ba năm không vậy? Nhưng không thể chối bỏ, tim mềm xèo ra rồi.

"Win, dù mày giận tao hay ghét tao thì mắng tao đi, đánh tao đi. Nhưng đừng có lạnh nhạt, tao buồn."

Knock out!

Nó không bóp cằm nữa mà chuyển qua vuốt má tôi. Bàn tay nó nóng thật, cứ như hơ má qua lửa. Tôi rối trí sẵn rồi, nó còn làm thêm chiêu này nữa. Nguyền rủa mấy thằng đẹp trai, chỉ biết làm con người ta rung rinh. Tôi ấp úng, nhưng vẫn để yên cho nó làm loạn trên mặt mình. Ngón tay nó như thể mang luồng điện tới mỗi nơi mà nó chạm vào. Lòng tôi chợt nảy sinh ra cảm giác lạ lùng vô cùng. Giống như là, bị gãi trúng nơi nhạy cảm nhất vậy.

Gò má, sống mũi, viền mắt, lông mày, nó đều lướt qua hết. Tim tôi cứ đập thình thịch, thật to. Tôi sợ, biết đâu nó cũng nghe thấy thì sao? Thói quen mỗi lúc chăm chú vào việc gì đó của Bright chính là hơi nhướn mày lên, đôi môi mềm mại cũng nhếch theo. Phút chốc, tôi đờ đẫn.

Cố ngừng sự chú ý vào nó, tôi liếc ra ngoài. Trời sập tối, có thể nhìn thấy rõ gió heo may thổi cành lá va chạm. Nhưng tất cả đều bị ngăn lại bởi lớp kính cửa sổ. Không gian yên tĩnh như vậy, thanh âm duy nhất tôi nghe được là thánh ca trong nơi đáy tim. Và thứ duy nhất tôi thấy được, là ánh mắt quyến rũ của Bright.

"Bright.."

"Chuyện gì?"

"Không có gì."

Tôi không biết nữa, tự nhiên muốn gọi tên nó. Có lẽ ngay cả bản thân tôi khi ấy cũng chưa thể hiểu được cảm xúc này là gì. Đơn giản là, muốn nghe giọng nó. Chỉ vậy thôi.

Và tôi khao khát được hỏi nó một câu. Rằng liệu nó có đang rung động như tôi lúc này.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net