Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Giờ này còn đi đâu ra ngoài " Chung Quốc đứng ngay cửa chờ Ngọc Liên, cô ta vừa đi đâu đó ra ngoài lúc nữa đêm. Vừa thấy anh thì liền giật mình.

" Em..em..em đi vệ sinh thôi.." Hai tay ả véo vào nhau, mắt láo liên sợ hãi.

" Vệ sinh ? Trong phòng không có sao ? "

Cái nhà vệ sinh to đùng trong phòng không đi, đêm hôm lại ra nhà sau đi vệ sinh. Hỏi thử xem có ai nghi ngờ không.

Ngọc Liên không nói, chỉ cúi mặt xuống đất.

" Vào ngủ đi "

Chung Quốc cũng không hỏi thêm. Anh đi trước còn cô ta đóng cửa vào sau.

_______________

Sáng hôm sau Hạo Thạc và Doãn Kỳ, 2 người đã qua từ sớm vì bà Trịnh gọi về. Từ lúc Trí Mân đi rồi Hạo Thạc cũng không muốn về nhìn thấy thằng em ngu xuẩn của mình. Càng nhìn càng không vừa mắt.

" Má, gọi con về có chuyện gì không ? " Hạo Thạc thấy Chung Quốc vừa đi ra liền muốn về nên hỏi thẳng vấn đề chính.

" Quốc, vào đây ngồi đi con " Bà Trịnh kêu

" Má có chuyện gì, con còn phải về " Hạo Thạc hối thúc

" Anh, em xin lỗi " Chung Quốc ngồi xuống, vẻ mặt hiện lên hai chữ tội lỗi

" Chuyện gì ? " Hạo Thạc khó hiểu.

" Tìm..tìm thấy Trí Mân rồi con " Bà Trịnh ngập ngừng nói ra.

" Cái gì ? " Hai vợ chồng Hạo Thạc đồng thanh.

" Em ấy giờ ở đâu, sống ra sao, sao không đưa em ấy về đây ? " Hạo Thạc nói một tràn dài.

" ... " Bà Trịnh và Chung Quốc im lặng cũng đủ để anh hiểu chuyện gì. Họ không thể đưa Trí Mân về thì anh đành ra tay.

" Được rồi, con và anh Kỳ sẽ lên gặp em ấy, má đừng quá lo lắng " Hạo Thạc trấn an

Anh đứng lên chuẩn bị ra về thì Chung Quốc lên tiếng " Anh..em xin anh, hãy giúp em đưa Trí Mân về ..."

Hạo Thạc nhìn vào Chung Quốc " Mày nhớ lời nói mấy tháng trước chứ, trước khi Trí Mân chịu về đây, tao sẽ đánh gãy chân mày "

Hạo Thạc thật sự không thể nuốt trôi cái tức đó.

" Em...em sẽ để anh đánh gãy chân em. Chỉ cần Trí Mân về đây ... " Sự van xin này thật sự quá tha thiết. Chung Quốc đang cầu khẩn niềm hy vọng duy nhất của bản thân

" Được, đưa con vợ trèo cao của mày đi khuất mắt tao trước, sau đó tao sẽ đánh gãy chân mày "

Nói xong liền quay người bỏ đi. Doãn Kỳ biết vợ mình giận nên vuốt lưng trấn an

" Yên tâm, anh sẽ cùng em đi tìm Trí Mân về "

" Dạ "

__________

Chung Quốc ngồi trong nhà cười nhạt. Dù bây giờ có bâm anh ra thành trăm mảnh cũng được, chỉ cần Trí Mân quay về. Tất cả anh đều sẽ làm.

" Quốc, còn cô ta " Bà Trịnh hỏi

" Cô ta dám làm thì hậu quả cũng phải ráng mà chịu đựng. Đừng trách con ra tay độc ác. Nhờ phước phần của cô ta mà cái nhà này ra nông nổi thế nào "

Đúng là sau khi đuổi Trí Mân đi, ả Liên vào làm vợ thì đã thay đổi hoàn toàn. Chẳng ai nói chuyện với ai, chỉ làm tốt công việc của bản thân mỗi người. Chi và Mai cũng ở trong góc bếp lo nhà cửa không muốn chạm mặt với " Mợ Út " ảo tưởng này.

Tí thì ít nói nay lại lầm lì. Tâm trí lơ đảng đi rất nhiều. Có lúc còn thấy nó rơi nước mắt. Là vì điều gì ?

_________

" Cô Liên, tui lạy cô, cô để tui yên đi mà cô Liên " Thằng Tí quỳ lại cô ta.

" Giờ con của mày trong bụng tao. Mày muốn cả 3 chết chung hay muốn con mày sung sướng"

" Cô Liên..."

" Nghe lời tao, còn bà Trịnh ông Trịnh cản đường đi lên của tao. Mày phải hành sự để còn được yên thân "

"..."

Trong nhà ông bà Trịnh là người thái độ ghét cô ta ra mặt. Dù có mang cháu của ông thì 2 người họ vẫn ghét cay ghét đắng cô ta.

_____________

" Mân, em vào đây " Thái Hanh vẫy vẫy tay kêu Trí Mân vào phòng của bé Bi.

Trí Mân bước vào đã cười tươi hí cả mắt. Căn phòng được Thái Hanh trang trí đầy ắp đồ chơi. Cái con ngựa gỗ mà Thái Hanh mầy mò sáng giờ để ráp. Còn có cái nôi gỗ cũng chính tay anh làm. Nền nhà thì được phủ kín bởi lớp nệm bông mịn. Bé Bi có thể thoải mái hoạt động trong phòng của mình mà không sợ nhàm chán.

" Nè, hôm nay anh nghỉ ở nhà chỉ để làm những thứ này thôi đó hả "

" Ừm, anh thấy Bi ở nhà chơi với mấy cô giúp việc không thì chán lắm nên đặt biệt tìm mua cho đó " Thái Hanh giọng đắc chí. Chắc chắn bé Bi sẽ rất thích.

" Hanh..., Em đâu thể ở đây nhờ anh mãi được.."

Trí Mân cũng nhận thức được, mình không có quan hệ gì với anh, chỉ là một đứa ăn ở đậu nhà anh. Mọi thứ anh làm, cả đời này Trí Mân trả cũng không hết.

" Tới đâu thì tính tới đó " Thái Hanh cười

" Em suy nghĩ vậy thì anh biết em định đi khỏi anh rồi Trí Mân "


_______

" Mân nè, nhà ông Trịnh cần mua một mảnh đất nên tìm đến anh. Anh biết chủ ý của họ là em. Ngày mai anh xuống nhà họ bàn bạc, em có muốn đi không ? "

" Em đi " Không chần chừ, Trí Mân quyết định đi, một phần là vì công việc cần có mình. Còn là vì về thăm nhà...

" Ừm " Anh biết Trí Mân nhớ nhà rồi.

________

Buổi chiều hôm đó, trong Trịnh gia mở một bàn tiệc thật lớn để tiếp đãi Thái Hanh bàn chuyện đất đai.

" Ông Trịnh, chỉ là bàn chuyện làm ăn bình thường, ông không cần khách sáo thế làm gì " Thái Hanh biết họ là đang chào mừng Trí Mân

" Ờ..ờ..tiếp đãi cậu Kim nên như vậy là chuyện nên làm "

" Vậy sao, vinh hạnh cho tôi quá "


Bà Trịnh đôi mắt tha thiết nhìn Trí Mân từ lúc bước vào nhà đến giờ. Trí Mân lễ phép gật đầu nhẹ chào bà.

Con Chi chị Mai đều ở nhà trên, họ biết Trí Mân về nhưng không ngờ là tình cảnh này.

Thằng Tí thấy em, vẻ mặt u buồn liền vơi đi chút ít

Hạo Thạc và Doãn Kỳ xin qua trễ vì bên nhà còn chuyện phải xử lý.

Trí Mân giờ khác xưa, phong thái tự tinh, thần sắc không tồi. Vẻ sang trọng toát lên cả người em.

Ngọc Liên khi nghe nhà có khách chỉ là nghĩ bình thường. Nhưng khi thấy Trí Mân, cô ta như sốc tận óc, vẻ mặt giận dữ nhưng đơ cứng. Không nói cô ta cũng biết là Chung Quốc mời chứ không ai khác. Vị trí của cô ta chưa vững chắc thì này lại lung lay sụp đổ


Còn Ngọc Liên, cô ta ngồi cạnh Chung Quốc, đối diện với Thái Hanh và Trí Mân.



Bữa tiệc bắt đầu !




Au xin lỗi, vì công việc quá bận nên không thể ra chap liêm tục. Mong mọi người không quên Cậu Út huhu !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net