Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày rồi chưa nói chuyện với em, Chung Quốc như muốn điên lên nhưng biết bản thân hành động như vậy là sai. Từ lúc đó, bản thân sinh ra một ranh giới đề phòng thằng Tí.

Thì nói chung là giận nhưng mà tối đó vẫn có người ôm cái chăn đi ra sau bếp rồi dở mùn chui vào.

" Ưm.."

Trí Mân trở mình thì đã thấy có người ôm mình cứng ngắc.

" Anh..anh bỏ em ra, ai cho anh ôm em "

Tay Trí Mân đẩy người Chung Quốc ra.

" Anh nhớ em rồi, không có em ngủ không được "

" Không có anh em ngủ vẫn ngon "

" Hoi mà, anh sai rồi, sai rồi, xin lỗi em mà "

" Ngủ ở đây đau lưng anh, lên phòng ngủ đi "

" Đừng đuổi anh mà, huhu, anh..hức..anh sai rồi.. "

" Em về phòng ngủ với anh, ở đây anh ngủ sẽ không quen "

Vừa nói tay vừa vuốt tóc của Chung Quốc.

Đợi em nói xong thì Chung Quốc đã bế em từ lúc nào, tay Trí Mân nho nhỏ quàng phía cổ Chung Quốc, để anh nhẹ nhàng bế mình.

Về đến phòng liền ôm em đến ngạt thở

" Em..em mà đi là anh sống không nổi thật đó, là anh hành động không đúng, làm em giận là anh sai "

" Được rồi, sau này không như vậy là được "

" Nhưng Trí Mân à, anh thấy...."

" Anh thấy gì "

" Anh thấy thằng Tí có vẻ không như em nghĩ đâu, tránh xa một chút "

" Anh Tí sẽ không làm hại em đâu, anh không cần lo "

" Không hại em nhưng anh thì sao ? "

"..."

Trí Mân có chút không hiểu, tại sao Tí lại hại mình và Chung Quốc, hay do lúc sáng làm anh ghen rồi nói mớ.

Cứ ừ ừ rồi chìm vào giấc ngủ.

_________

Khoảng 3 ngày sau, ông bà Trịnh về, vợ chồng Doãn Kỳ Hạo Thạc cũng sang chơi.

" Mấy ngày 2 đứa ở nhà ổn không? "

" Dạ, không có gì thưa má "

" Ừm, ở nhà thằng Quốc có ăn hiếp con không Mân"

" Dạ không bà ơi "

Nói chuyện qua lại với cả Doãn Kỳ một lúc thì ông Trịnh và bà Trịnh nhắc khéo.

" Anh Thạc cũng đã yên bề gia thất, còn con thì sao hả Quốc "

" Con chỉ đợi em Mân đồng ý thôi là mình tổ chức liền "

Nghe câu đó, cả nhà quay sang nhìn Mân với ánh mắt Mân Chịu Quốc Không ?

" Con...con...nghĩ là chưa đến lúc đâu ạ "

" Ừa, không ép con, dù sao đám cưới hay không thì chúng bây cũng như vợ chồng rồi còn gì, chỉ thiếu mỗi danh phận cho con thôi "

" Đâu có giống đâu má, đám cưới đàng hoàng rồi thì mới được....chứ "

Chỗ dừng lại đó cả nhà đều hiểu là chuyện gì nhưng có mỗi Trí Mân ngây thơ cười cười ngại ngùng thôi.

" Ừ ừ, biết rồi biết rồi "
Ông Trịnh nói

" Con thấy khi nào thì thích hợp cho 2 đứa nó lấy nhau đây Thạc "

" Theo con thì hết năm nay, qua cái tết là vừa rồi đó má "

" Ừ vậy đi, để má đi coi ngày tốt xem sao "

" Bà ơi, như vậy có nhanh quá không bà, dù sao cũng đang tháng 8 rồi "

" Không nhanh không nhanh, vừa rồi con "

Phận con trong nhà, cha mẹ đặt đâu thì ngồi đó thôi, em cũng không dám ý kiến.

_________________

" Chị Mai ơi, ông bà nói qua tết sẽ tổ chức đám cưới cho em Mân và cậu Quốc đó, vui ghê á chị "

Con Chi nghe trong nhà có đám cưới thì rất vui và hóng hớt.

" Ừa, sau này em Mân sẽ là mợ Út, nghe thôi đã thấy dễ thương rồi "

Thằng Tí ngồi cạnh đập bàn

" Má ơi hú hồn " Mai và Chi giật mình.

" Đám cái gì, lo mà nấu cơm đi "

Nói xong thì xách cái luống ra ngoài sau đặt cá.

" Nếu cứ như vậy, thì em Mân sẽ cưới Chung Quốc"

____________

" Anh, anh nói xem hôm đám cưới em sẽ mặc gì, sẽ nói gì, sẽ hành động như thế nào cho hợp lễ nghi đây "

" Ai vừa nói không gấp nhưng bây giờ đã tính trước rồi hả "

" Trong đời chỉ có một lần mà, em cũng lo chứ "

" Em thì có một lần, nhưng anh bao nhiêu lần mà không được "

"...."

Không ai đáp lại, Chung Quốc giật mình khi người nằm kế im lặng lạ thường.

" Trí Mân sao thế "

" Vậy thì đi cưới thêm đi, vừa cưới em rồi cưới thêm cô khác cô khác cô khác nữa "

" Anh..anh xin lỗi, chỉ...muốn giỡn với em thôi "

" Không cần anh xin lỗi, trai năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, câu này em hiểu "

Mắt mũi tèm lem, tại cậu út chọc ghẹo người ta thì đáng đời cậu.

" Không...anh ...anh không cưới người khác ngoài Trí Mân, anh xin thề "

"..."

Người nhỏ không thèm nghe mà quay lưng lại nằm nhắm mắt.

" Anh...sai rồi, Trí Mân "

" Trí Mân, anh...anh chỉ đùa chút thôi "

" Em ngủ, anh cũng ngủ sớm đi "

" Sáng mai lên dĩa luôn, con không cố ý đâu má ơi "

_________

" Thằng Úttttt "

" Mày lên đây má bây biểu "

" Con..con biết sai rồi má, em Mân nói với má rồi hả "

" Mân tất nhiên sẽ không nói, có đánh nó chết cũng sẽ không méc má câu nào nhưng đôi mắt sưng húp của em cũng đủ biết mà con làm "

" Tại hồi tối..con đùa là sẽ lấy thêm vợ nên..."

" Trời ơi, đùa cái chi mà ác nhân dị con, mày biết em nó hiền mà "

" Con chỉ đùa thôi thật sự là...."

" Cha nói bây biết, nhà này nhiều đời đã không còn ai lấy thêm vợ, một vợ một chồng mà chung sống, nếu bây muốn thì đừng mang họ Trịnh "

Ông Trịnh nghiêm túc

" Cha má làm con hơi sợ á, giỡn thôi mà, con sẽ không cưới ai ngoài em Mân đâu "

Trí Mân đang lên nhà trên, thì thấy cảnh Chung Quốc quỳ gối xin lỗi ông với bà. Nhưng bất ngờ là em chỉ lên đưa ấm trà rồi đi xuống, không thèm nhìn lấy Chung Quốc một cái.

" Mày toi đời rồi con, đó giờ cả chục năm nay má chưa thấy nó giận ai vậy đâu "

Biết thằng con mình sợ, bà Trịnh còn thêm tí mắm dặm miếng muối vào cho thằng con mình nó sợ thêm.

_______

" Em và cậu giận nhau à "

" Dạ không có gì đâu anh Tí, em đi mần công chuyện đây "

" Bụng dạ em thế nào anh biết chứ Mân "

" Thật không có gì đâu anh, cảm ơn anh đã quan tâm em "

" Ừm, có gì thì cứ tâm sự với anh nhé, anh lắng nghe em mà "

" Dạ "

Không một chút đề phòng, Trí Mân chỉ là một người tốt bụng, thân thiện với tất cả mọi người nhưng lần này sự thân thiện của em chưa chắc đã tốt và an toàn.



.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net