10. [Hastur x Eli] Báu vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Hastur x Eli Clark (Feaster x Seer)

Summary: Đối với Hastur, báu vật rừng thiêng chỉ có một.

Request của --Black_Hazel--

---------------------------------------------------------

Rừng thiêng Oleatus, nơi ẩn chứa biết bao báu vật quý giá của tự nhiên. Rất nhiều kẻ mang lòng tham muốn cướp đi những thứ quý giá của nó, nhưng phần lớn đều một đi không trở lại.

Mặc cho lời đồn đại, Emily vẫn quyết tâm tìm đến chốn rừng thiêng nước độc này. Tinh linh Fiona là bạn cô, cô không thể mặc kệ mà nhìn cô ấy quằn quại trong đau đớn được. Loại lá thảo mộc cần thiết cho phương thuốc chữa trị gần như đã tuyệt chủng, hi vọng duy nhất của cô chính là khu rừng Oleatus ấy.

"Chị Emily, đừng đi. Em thà chết còn hơn để chị dấn thân vào chốn nguy hiểm đó." Fiona yếu ớt van xin, mang theo hơi thở gấp gáp khiến Emily đau nhói.

"Đừng lo Fiona, chị nghe nói lá đó chỉ mọc ở bìa rừng, chị sẽ nhanh chóng trở về thôi." Emily cố gắng an ủi, thấy Fiona không cam tâm liền cắn răng đánh thuốc mê cho cô, còn mình thì xách hành lí lên đường. 

Emma lo lắng nhìn bóng hình Emily xa dần, chắp tay cầu nguyện cô bình an trở về.

Sau 3 ngày di chuyển không ngừng nghỉ, Emily rốt cuộc đã tìm đến bìa rừng đã được chỉ trước. Thật đáng tiếc, cô lần mò hết chân tơ gốc rễ của cỏ cây mà vẫn không tìm ra thứ mình cần, nỗi tuyệt vọng ngày càng bành trướng khiến cô không để ý mình đã tiến sâu vào rừng, ánh mặt trời ở đằng xa dần lụi tàn.

Cho đến khi cô nhận ra thì đã quá trễ, xung quanh cô chỉ còn cây cỏ um tùm cùng màn đêm dày đặc, cảm tưởng như nó đang đè nặng lên thân hình nhỏ bé của cô. Emily bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hai tay che miệng mà chạy vì sợ thứ gì đó sẽ đuổi theo. Càng chạy cô càng không tìm thấy lối ra, hai chân đau đớn mất đi sức lực, Emily liền dựa vào một thân cây cổ thụ khóc thút thít.

"Hu hu hu ~"

Tiếng kêu của cú vang lên ngay trên đầu khiến Emily hốt hoảng ngẩng đầu lên. Trước khi cô kịp định thần, một thân ảnh từ trong bóng đêm dần lộ diện, Emily sợ tới nỗi nhắm tịt mắt lại.

"Đừng! Đừng lại gần tôi!"

"Đừng sợ, tôi là bạn."

Giọng nói xa lạ kia như có ma lực thần kì, trong phút chốc nỗi sợ trong lòng Emily thoáng tan biến. Cô khẽ hé mắt ra, đôi mắt tỏa ra tia sáng xanh dưới lớp mặt nạ chim ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô. Đối phương có vẻ là một nam thanh niên trẻ tuổi, có khi còn trẻ hơn cả cô. Cậu ta mặc chiếc áo choàng đen kín mít được gắn thêm lông vũ, mái tóc màu bạc ánh xanh thoắt ẩn thoắt hiện dưới mũ choàng. Trên vai cậu là một con cú màu xanh ngọc xinh đẹp, với đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả thiên hà.

"Anh... Anh là ai?"

"Tôi là Night Owl, là người bảo vệ của khu rừng này." Giọng nói của cậu ta dịu dàng đến hư ảo, khiến Emily ảo tưởng người trước mặt mình không phải là thực. "Quý cô dược sĩ, hãy để tôi đưa cô khỏi nơi này. Hai ngài ấy... Không thích sự tồn tại của những người như cô đâu."

"Hai người ấy?"

"Cô cũng không cần biết đâu, cô nên cảm thấy may mắn vì người phát hiện ra cô là tôi." Giọng Night Owl có chút rầu rĩ và sợ hãi, có vẻ hai người mà cậu ta nhắc đến thực sự đáng sợ.

"Xin... Xin hãy giúp tôi. Tôi đang tìm kiếm một loại thảo mộc, bạn tôi sắp chết và ngài là hi vọng duy nhất của tôi. Cầu xin ngài, tôi chỉ cần một nhúm nhỏ." Emily khóc nức nở, giơ ảnh minh họa thảo mộc cho Night Owl. "Làm ơn... Làm ơn..."

Emily thấy Night Owl im lặng trong thời gian dài, trong lòng trầm xuống, nghĩ đến Fiona đau yếu ở nhà mà hận bản thân quá vô dụng. Bỗng nhiên, con cú của Night Owl bay vút giữa bầu trời đêm, chỉ vài phút sau đã trở về cùng với thảo mộc mà cô cần.

"Cảm ơn! Cảm ơn ngài rất nhiều!" Emily rối rít cảm tạ, như thể vừa được kéo lên từ địa ngục.

"Không có gì. Tốt nhất tôi nên đưa cô rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không..."

"Kẻ nào dám xâm phạm địa bàn của ta?"

Night Owl vừa dứt lời, một sự hiện diện khủng bố đột nhiên xâm nhập không gian hai người. Giọng nói kia như trống dồn đập vào tai Emily, tàn bạo và âm u như giọng nói của quỷ dữ. Emily hoảng hốt thở dốc, ngồi khuỵu xuống đất, hai mắt sợ hãi nhìn về thân ảnh cao lớn đằng sau lưng Night Owl. Bỗng nhiên, cô cảm thấy một trận đau nhức từ sau gáy, bất tỉnh vật ra đất.

"Ngài Hastur, xin hãy dừng tay. Cô ấy không làm gì sai cả."

"Eli, em còn dám bảo vệ loài người ngu xuẩn này sao?" 

Đứng trước mặt Night Owl, giờ là Eli, là một sự tồn tại thần thánh mà người thường như Emily nhất định sẽ không sống sót nổi sau khi diện kiến. Hắn là một nam nhân cao lớn với mái tóc bạc dài, khuôn mặt điển trai mang theo nhiều con mắt đỏ tươi, trông thật đáng sợ. Hắn ta khoác lên bộ áo choàng lá, nửa thân dưới là những xúc tua tạo từ rễ cây.

Hắn chính là Nepenthes Hastur, là vị thần thống trị mảnh rừng này.

"Eli, em dám chống đối ta sao?" Hastur nguy hiểm nheo mắt lại. "Chẳng lẽ em quên mất lũ phàm nhân này đã làm gì em trong quá khứ sao?"

Eli giật thót, cảm thấy vị trí mà đôi cánh của cậu từng tồn tại trên lưng nhâm nhẩm đau.

Phải, cậu đã bị con người giam giữ và chặt đứt mất đôi cánh, nhưng giờ đây lại quay ra bảo vệ họ.

Chỉ là... Cậu không thể nhắm mắt làm ngơ được.

"Xin lỗi ngài, nhưng cô ấy thực sự không làm gì sai. Cô ấy chỉ muốn hái ít lá thuốc để chữa bệnh cho người bạn của cô ấy mà thôi."

"Loài người toàn lũ giả dối, em vẫn tin cô ta sao?"

"Nếu như cô ấy nói dối, đã không tuyệt vọng van xin em như vậy. Cô ấy đã có thể lấy những thứ khác, đằng này lại dành cả ngày chỉ để kiếm một nhúm thảo mộc nhỏ nhoi." Eli vững vàng lên tiếng, lần này cậu quỳ hẳn xuống. "Xin ngài, em sẽ đưa cô ấy ra khỏi rừng, sẽ đảm bảo cô ấy không quay lại nữa."

Hastur thực sự nổi cơn thịnh nộ, Eli của hắn quả nhiên bướng bỉnh đến đáng ghét. Nhưng cậu đã cầu xin như vậy, hắn sao nỡ lòng nào từ chối chứ? Dù gì hắn có dư khả năng đảm bảo loài người đáng ghét kia không bén mảng đến nơi ở của hắn nữa.

"Thực sự ta mong người cô ta thấy là Bane chứ không phải em. Lúc đó cô ta thành cái xác nuôi cây rồi, chứ sao còn sống đến bây giờ." Hastur thở dài, việc giết người đối với hắn bình thường như một cái búng tay, chỉ là đám côn trùng hắn rảnh tay dập nát.

 Đáng tiếc, Eli của hắn quá lương thiện, dĩ nhiên sẽ không đồng ý chuyện này.

Thế nhưng, hắn đã chiều cậu rồi, cậu cũng nên đáp lễ gì chứ?

"Eli, ta sẽ thả cô ta ra, nhưng cũng phải có trao đổi."

Cơ thể mảnh khảnh của Eli bị dây leo quấn lấy, đưa đến trước mặt Hastur. Hắn thỏa mãn nhìn thấy sắc hồng trên khuôn mặt của người thương, tháo chiếc mặt nạ xuống liền thấy đôi mắt tuyệt mĩ kia né tránh ánh nhìn của hắn.

Eli của hắn, thật quá đáng yêu.

Cả chốn rừng rậm hằng hà châu báu, chỉ có cậu là trân bảo quan trọng nhất đối với hắn.

"Ngoan nào, há miệng ra."

Eli đỏ mặt, miệng mở nhẹ để lộ đầu lưỡi hồng nhuận. Hastur không phí thời gian mà chiếm đoạt lấy đôi môi ngọt ngào ấy, dây leo xung quanh bắt đầu luồn vào bên trong lớp áo của Eli. 

"A... Ngài Hastur... Không phải ở đây..."

Tiếng rên êm tai của người thương như bản nhạc hoa mỹ, Hastur tâm tình tốt kiềm lại ham muốn trừng phạt cậu ngay tại chỗ, âu yếm vuốt ve đôi mắt xanh rực rỡ kia.

"Em là của ta, Eli. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."

Eli nhu thuận dựa vào lòng Hastur, nở nụ cười dịu dàng. 

"Vâng, em thuộc về ngài."

---------------------------------------------------------

"A!"

Emily choàng tỉnh, nhìn thấy mình đã nằm bên ngoài bìa rừng. Cô cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, trong đầu chỉ còn hình ảnh mờ ảo của người thanh niên xinh đẹp kia. Cô nhìn xuống thì thấy tay mình nắm chặt nhúm cỏ thảo mộc mà mình tìm kiếm, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức chạy về nhà.

Cú Blue đậu trên cành cây gần đó dõi theo cô dược sĩ, đằng sau gáy cô xuất hiện hình xăm con mắt đỏ rực, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Kẻ nào nhìn thấy báu vật của Hastur, kết cục chỉ có con đường chết.

Tiếc rằng, Eli vĩnh viễn không biết được sự thật đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net