15. [Naib x Eli] Hai bước từ địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Naib Subedar x Eli Clark (Mercenary x Seer)

Summary: Ngay từ đầu, cậu và hắn đã thuộc về hai thế giới. 

Request của bạn Lingzu.

---------------------------------------------------------

"Eli! Tìm thấy ngươi rồi!"

Eli hoảng hốt gấp cuốn sách lại, cái giọng oang oang quen thuộc này có đánh chết cậu cũng nhận ra được. Mặc dù cậu đã cố né tránh người này bao nhiêu lần, hắn ta vẫn mặt dày đeo bám cậu.

"Hoàng tử, ngài đáng nhẽ không nên trốn học." Eli chậc lưỡi, chợt nhìn thấy cơ thể phong phanh của hắn liền tá hỏa. "Trời lạnh thế này, sao ngài có thể ăn mặc phong phanh như thế chứ?"

Phải, người vừa quấy nhiễu không gian riêng tư của cậu chính là hoàng tử độc tôn của vương quốc Oletus, vương quốc của người chim, Naib Subedar. Dù chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã chứng tỏ mình là người kế thừa xuất sắc cho ngai vàng tương lai. Đại bàng chính là giống loài cao quý bậc nhất của vương quốc Oletus, và Naib hội tụ đầy đủ mọi ưu tú của tổ tiên hắn để lại, được trông đợi sẽ viết tiếp trang sử vẻ vang cho vương quốc. Khỏi phải nói nhà vua với hoàng hậu yêu thương hắn đến nhường nào, người người tung hô và ca ngợi hắn đếm không kể xiết, hận không thể dâng cho hắn mọi thứ tốt nhất.

Có lẽ vì vậy, khi nhìn thấy cậu là người duy nhất không bị hấp dẫn bởi ánh hào quang của hắn, Naib đã đeo bám cậu gần nửa năm.

Lúc đầu, Eli thực sự không biết thú vui mới mẻ này của hắn sẽ kéo dài bao lâu. Naib trong ấn tượng của cậu là một kẻ mang theo sự kiêu ngạo của con nít, thích ăn hơn thua, luôn thấy thỏa mãn khi mọi người giành sự quan tâm cho mình. Có lẽ hắn tiếp cận cậu chỉ vì muốn chứng tỏ bản thân là kẻ vạn người mê, nhưng đáng tiếc cậu không rảnh cho cái trò trẻ con ấy của hắn.

Eli Clark không phải là một người chim bình thường, nói trắng ra là một dị nhân, là con chim lạc loài ngay trong chính đồng loại của mình. 

Từ khi cậu mới còn là một ấu tể cú nhỏ bé, cậu đã được thần linh ấn định là sứ giả truyền tin của thần linh, trở thành người tiếp nhận món quà của thần 100 năm mới có một lần. Đôi mắt cậu từ đó trở thành tia lửa xanh phập phồng không bao giờ tắt. Kể từ đó, cậu đã không còn được đối xử như người bình thường nữa. Các viên tư tế đã đem cậu vào hoàng cung, để cậu sống ngay cạnh thần điện tối cao, bắt cậu lập lời thề vĩnh viễn chỉ trung với thần, tách biệt cậu hoàn toàn với thế giới bên ngoài. 

Cậu biến thành sứ giả của thần, trở thành viên tư tế tối cao của Oletus, bắt đầu một cuộc sống cô độc không hơi ấm.

Cuộc sống của Eli, cho đến tận bây giờ, chỉ có bốn bức tường cùng hằng hà sa số sách vở, lâu lâu thì diện kiến dân chúng bên ngoài trong những dịp đặc biệt, còn lại thì chỉ có sự cô độc lạnh lẽo cùng giọng nói lạnh lùng của thần khi ban lời tiên tri cho cậu.

Viên tư tế cấp cao cái gì chứ? Cậu chỉ đơn giản là con chim bị giam cầm, là một sủng vật được thêu hoa trên gấm, là con rối không có sức kháng cự của thần chỉ vì được "ban ơn" cho một món quà cậu chưa từng mong muốn.

Thế nhưng, Naib đã xâm nhập vào không gian lạnh lẽo ấy, mang theo hơi ấm mà cậu chưa từng biết đến, khiến cậu không kiềm lòng được mà tham luyến. Tuy nhiên, cậu phải gác cái mong muốn ích kỷ ấy của mình qua một bên, vì cậu đã định là vật sở hữu của thần, trừ Người ra không được giao tiếp thân mật cùng bất kỳ ai.

Nhưng cậu càng né tránh, Naib càng lấn tới, dần dần phá hủy bức tường kiên cố mà cậu tạo dựng. Chàng hoàng tử kiêu ngạo đến chói lóa ấy lấy lòng cậu bằng quà, bằng nụ cười, bằng sự quan tâm mà đối với cậu là quá xa xỉ. Không thể trách cậu mềm lòng, sự tấn công của Naib quá mức mạnh mẽ để cho cậu, một kẻ chưa từng được yêu thương đúng nghĩa, có thể kháng cự.

Cho dù đối với hắn chỉ là thú vui đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ hưởng thụ hơi ấm này khi cậu còn có thể. Có lẽ vì vậy, mà mặc dù ngoài mặt thì cự tuyệt, nhưng cậu thực chất đã chấp nhận hắn chiếm lấy một phần trong tim rồi.

Rồi không biết tự lúc nào, hai người trở thành đôi bạn thân như hình với bóng.

Và không biết tự lúc nào, tình cảm cậu dành cho Naib không còn dừng lại ở mức tình bạn nữa.

"Lạnh chứ sao không? Thế mà ngươi cũng không cho ta vào à?" Naib nhe răng cười, lộ hai chiếc răng nanh sáng loáng.

"Thứ lỗi, chỗ ở của thần không phải ai cũng tùy tiện đi vào. Ngài vẫn nên trở về phòng mình thì hơn." Eli định đóng cửa sổ lại thì bị một bàn tay to khỏe chặn đứng, sức cậu rõ ràng chẳng là cái đinh gì với hắn.

"Eli, đừng lạnh nhạt với ta như vậy chứ. Ta đã tốn công tốn sức bay ra ngoài gặp ngươi thế này, ngươi cũng không cảm động sao? Để ta vào đi mà, ta bay khẽ lắm, đám tư tế kia không biết đâu. Eli, năn nỉ ngươi đó."

Eli hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cầu xin đó, sao cậu có thể nhẫn tâm cự tuyệt được chứ?

"Thần không biết phải làm gì với ngài mà..." 

Eli ngó quanh quất, nếu đúng như lời Naib nói thì cậu an toàn rồi, vì viên tư tế cũng rất ít kiểm tra phòng cậu. Mặc dù bọn họ gần đây cũng cảnh cáo cậu về việc gần gũi với Naib, nhưng hắn là người tiếp cận cậu cơ mà, cậu làm sao ngăn được chứ?

Naib được sự cho phép của Eli suýt nữa hét lên vỗ tay hoan hô, thân hình đô con ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Eli, khiến mặt cậu đỏ lựng, ngại ngùng đáp lại cái ôm nồng nhiệt đó. Naib kéo tay cậu ngồi về phía lò sưởi hừng hực than hồng, thoải mái nằm lên đùi cậu mè nheo.

"Thật chán chết mà, mấy ông thầy đó cứ nhem nhẻm về trách nhiệm trách nhiệm, ta nghe đến đau cả đầu."

"Chẳng trách, ngài được kì vọng là người kế thừa tương lai mà. Thật nặng nề nhỉ?" Eli lơ đãng vuốt ve mái tóc nâu dài của Naib, càng vuốt càng không nỡ nhấc tay lên.

"Chứ sao nữa... Tất cả bọn họ đều trông chờ ta trở thành nhà lãnh đạo tài ba nhất, sáng suốt nhất, đưa Oletus lên đỉnh cao... Trong khi ta chỉ muốn..."

"Muốn tự do bay lượn, như một con chim đích thực. Thần hiểu."

"Chỉ có ngươi hiểu ta."

Naib ngồi dậy, nắm chặt lấy hai bàn tay của Eli. "Eli, ta cũng muốn ngươi có được tự do lắm. Với quyền lực của ta, chỉ có thể lợi dụng nó gặp mặt ngươi như thế này, không thể đem ngươi ra ngoài thế giới xinh đẹp kia được. Vì vậy, dù thực sự khó chịu, nhưng ta sẽ cố gắng hết mình đi đến ngôi vị cao nhất, trao cho ngươi quyền được tự do ra ngoài, thoải mái vươn cánh trong không trung."

Đôi mắt sáng lấp lánh của Naib khiến Eli thất thần, trong lòng như ngập trong thứ ngọt ngào không tên.

"Hoàng tử..."

"Gọi ta là Naib."

Eli bối rối. "Nhưng mà..."

"Ta không thích ngươi xa cách với ta như thế, gọi ta là Naib."

"N... Naib..." 

Eli rặn mãi mới ra tên của Naib, còn đỏ mặt cúi gằm đầu. Naib nhận ra mình rất thích nghe Eli nói tên mình, lẽ ra hắn nên làm điều này lâu rồi mới phải. Eli của hắn thực quá đáng yêu mà, làm cái gì cũng thích mắt hết.

"Ngài không cần phải vì thần mà tự tạo áp lực cho bản thân như vậy. Thần vốn đã quen rồi, và thần cũng không nghi ngờ ngài sẽ là một nhà lãnh đạo xuất chúng. Thần rất vui khi được phục vụ ngài."

"Nhưng ta muốn ngươi gần gũi với ta hơn thế nữa..." Naib gầm gừ trong cổ họng.

"Ngài vừa nói gì?"

"Không có gì cả!" Naib nghiêm túc hẳn lên. "Eli, thứ cho ta nặng lời, nhưng một con chim không thể bay không khác nào một con chim chết cả. Nếu ngươi vẫn giữ tư tưởng đó, ngươi vĩnh viễn sẽ bị giam cầm mà thôi."

Tim Eli đập cái thịch.

Cậu biết, cậu biết chứ, khao khát được tự do bay lượn của cậu không lúc nào phai mờ trong tâm trí. Nhiều lúc cậu chỉ muốn mặc kệ tất cả, mặc kệ bản thân có bị trừng phạt bởi thần hay không, chỉ cần được tung cánh lên bầu trời thăm thẳm kia là được. Đặc biệt, nếu có thể giang cánh cùng Naib dưới ánh mắt mặt trời, cậu sẽ hạnh phúc đến nhường nào.

Nghĩ đến đây, nghĩ đến những ngày tháng cô đơn giữa bốn bức tường, cả tâm trí và cơ thể đều bị trói buộc bởi sự kiểm soát vô hình của thần, Eli nhịn không được bật khóc nức nở, từ sau lưng xuất hiện đôi cánh ánh bạc xinh đẹp run rẩy cùng thân thể của chủ nhân nó.

"Naib... Thần cũng muốn bay... Thần cũng muốn..."

Naib nhìn thấy Eli bật khóc nức nở như vậy, tim nhói lên đau đớn, chỉ muốn đem người trước mặt về sủng tận trời, không bao giờ để cậu phải khóc nữa. Đôi cánh đại bàng khổng lồ giang rộng bao bọc lấy Eli, hai cánh tay cơ bắp của Naib vòng qua cơ thể mảnh khảnh của Eli như tạo nên tầng tầng lớp lớp bảo vệ cậu. Eli vô thức vùi vào lồng ngực của Naib, cảm thấy vô cùng an toàn.

"Eli, đừng khóc nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngươi..."

"... Bởi vì, ta yêu ngươi."

Eli chưa kịp phản ứng với câu cuối của Naib, chỉ thấy cằm mình được Naib nâng lên, một đôi môi khác phớt nhẹ lên môi cậu, nhưng sức nóng nó để lại thật kinh người. Eli theo phản xạ đẩy Naib ra, mặt đỏ lựng, tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Naib vừa làm gì? Hắn vừa... Hôn cậu?

"Naib, ngài... Không được, ngài không thể như vậy!"

"Sao lại không thể, Eli? Ta yêu ngươi, yêu đến mức chỉ cần nhìn thấy ngươi cũng khiến ta vui vẻ cả một ngày, không lúc nào là không nhớ nhung ngươi, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên ngươi. Chỉ có mình ngươi hiểu ta, nguyện lắng nghe mọi tâm sự của ta mà không phán xét, khoảng thời gian ngồi nghe ngươi đọc sách là lúc ta cảm thấy yên bình nhất. Ngươi không dối trá, xiểm nịnh, chỉ có chân thành và trong sáng, ngươi đã khiến ta rơi vào bể tình mất rồi."

Naib thâm tình mà nói, nhưng Eli chỉ thấy chua xót và nghẹn ngào. Cậu không ngờ Naib cũng đáp lại tình cảm vốn chỉ được chôn giấu sâu trong tim của cậu.

Nhưng thứ tình cảm này, vĩnh viễn không thể nào biến thành lời được.

Hành động ban nãy của Naib, đã vượt quá giới hạn mà thần đã dung túng cho cậu.

Naib khó hiểu nhìn Eli, chỉ thấy nước mắt cậu giàn giụa hòa cùng, giữa làn nước u sầu ấy xuất hiện một nụ cười gượng gạo, như thể cậu sắp mất đi cái gì đó. Hai bàn tay của Eli đặt lên hai bên thái dương của hắn, tỏa ra tia sáng xanh nhàn nhạt.

"Cảm ơn ngài, Naib."

"Em cũng yêu anh."

"Và, em xin lỗi."

Có vẻ như, đến lúc cậu phải tạm biệt hơi ấm này rồi.

---------------------------------------------------------

Ngày Naib lên ngôi vua, khắp Oletus đều đổ về cung điện xa hoa ăn mừng, tạo thành lễ hội lớn nhất trong lịch sử. Naib hãnh diện vô cùng, bộ dạng ngồi trên ngai vàng trông rất mạnh mẽ và đầy quyền lực, như một mặt trời sáng chói giữa lòng Oletus.

"Chúc mừng tân hoàng đế, Naib Subedar. Thần sẽ vĩnh viễn dõi theo và ủng hộ ngài."

Naib liếc mắt xuống viên tư tế tối cao của Oletus. Đối phương mặc một bộ áo choàng dày màu đen tuyền, đeo một mặt nạ chim màu xanh, từ hai con mắt tóe lên một ngọn lửa xanh trông rất đẹp đẽ. Mặc dù hắn không có mấy hảo cảm với mấy người tư tế này, cho rằng họ mê tín, nhưng người này lại đem đến cho hắn một cảm giác quen thuộc thoải mái. 

Thật kỳ lạ, vì rõ ràng hắn chưa từng gặp mặt người này bao giờ.

Rất tiếc, hiện giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung, Naib chỉ hành lễ đúng tiêu chuẩn rồi thôi. Hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để giải đáp sự thắc mắc của mình.

...

...

Eli bỏ mặc lễ hội tưng bừng sau lưng mình, lặng lẽ trở về thần điện lạnh lẽo kia. Tiếng nói cười vui vẻ, hạnh phúc vang vọng giờ đây chỉ như gió thoảng mây bay, không tài nào có thể làm ấm lên trái tim sớm đã nguội lạnh của cậu. Eli quỳ xuống trước ánh lửa phập phòng trong thần điện, ngước lên nhìn bức tượng đồng khắc một hoa văn màu đỏ kì dị, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

"Ngài... Đã hài lòng chưa?"

Như để đáp lại câu hỏi của Eli, một làn khói đen trắng xuất hiện trước mặt cậu, hiện nguyên hình là một người phụ nữ yêu kiều với đôi mắt to chỉ rặt một màu đen tuyền. Nàng ta mặc một bộ y phục màu trắng tinh khôi, toàn thân toát lên một vẻ đẹp vô thực và thần thánh.

Đây chính là thần phù hộ của Oletus, một nữ thần chim công trắng quyền lực mà lãnh khốc, Michiko.

"Eli, đứa trẻ đáng thương của ta ~"

Lời lẽ tiếc thương, nhưng giọng ngân nga kia đã để lộ sự hưng phấn của nàng ấy.

"Ngài không cần phải mỉa mai tôi như thế."

"Sao nào? Ngươi hận ta sao? Ta chẳng làm gì sai cả, ngươi đã định là vật sở hữu của ta, ta cũng đã rất tốt bụng đồng ý cho ngươi kết bạn với hắn, nhưng như thế là quá đủ rồi. Thế mà hắn dám mang tâm tư như vậy với chú chim bé nhỏ của ta." 

Michiko sà xuống, vuốt ve đôi má của Eli, nghĩ đến lúc vật sở hữu của mình bị tên hoàng tử đó quấy phá lại thấy sôi máu. 

"Nhưng mà, ai bảo ngươi là chú chim ta yêu thích, ta đã để ngươi xóa ký ức của hắn, hai người vĩnh viễn là hai đường thẳng giao nhau, hắn sẽ sống an ổn đời đời."

"Ta tốt quá mà, đúng không Eli bé nhỏ?"

"Không được quên, ngươi là của ta, vĩnh viễn."

Eli được Michiko ôm trọn vào lòng, nhưng đôi mắt dường như đã chết.

Chỉ có loại bỏ mình ra khỏi ký ức của Naib, cậu mới có thể bảo vệ Naib.

Naib, xin lỗi anh. 

Xin lỗi, em không thể được yêu.

Xin lỗi, em không thể xoa dịu tâm hồn anh được nữa.

Xin lỗi, em không thể tìm thấy sự ấm áp nơi anh nữa.

Xin lỗi, em không thể được âu yếm bởi cái chạm của anh nữa.

Xin lỗi, có vẻ như cuốn truyện về đôi ta không có một kết thúc hạnh phúc mất rồi.

Nếu có thể, em nguyện đốt cháy trang cuối ấy, chỉ lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta.

Xin lỗi, xin lỗi anh...

... Em yêu anh, Naib.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net