19. [Wu Chang x Eli] Tù nhân (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Xie Bi'an/Fan Wujiu x Eli Clark (Wu Chang x Eli Clark)

Summary: Hai vị tướng Phương Đông biết rõ nên làm gì với một tù nhân không biết nghe lời.

AU giả tưởng, hổng có thật. Lưu ý có rape/non-con, thỉnh thận trọng khi kéo xuống.

Dành cho bạn nào đó request WuEli skin gió Đông mà mình quên mất bạn ý là ai rồi ~

---------------------------------------------------------

Niết Bàn là một đất nước to lớn và hùng mạnh, có tuổi đời cả ngàn năm và vô cùng tự hào về nền văn hóa cùng sức mạnh quân sự của mình.

Nói không ngoa khi bảo Niết Bàn là một con quái vật thực sự, là quốc gia tham vọng muốn thôn tính mọi khu vực lân cận nó, gây ra bao nhiêu cơn ác mộng cho hàng vạn gia đình, làm sụp đổ rất nhiều vương quốc dù lớn hay nhỏ.

Đặc biệt, công lớn nhất phải nhờ đến hai hung thần phương Đông Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu. Họ là cặp tướng song sinh của Niết Bàn, dù tuổi chưa đến 30 nhưng đội quân chinh chiến do họ dẫn dắt đã thôn tính nhiều quốc gia hơn tất cả những người tiền nhiệm. Hai người họ có biệt danh là "Hung thần gió Đông", chỉ bởi vì họ ra tay vô cùng tàn nhẫn và nhanh gọn, như một ngọn gió hung hãn không chút lưu tình.

Những nơi mà hai ngọn gió đó lướt qua, chỉ còn tang tóc mùi máu.

Vì thế, các quốc gia còn sống sót chỉ biết quy phục dưới sự kiểm soát của Niết Bàn, để tránh tai ương nặng nề hơn giáng xuống.

Tuy nhiên, trong thời buổi nhiễu nhương, kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu đến chết này, vẫn còn đó những người không biết sống chết là gì, điển hình là quốc đảo Druid nhỏ bé giấu mình giữa biển cả. Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu từng được làm sứ giả đến quốc đảo này, một nơi đơn điệu và nhỏ bé chẳng bằng cái móng của một đế quốc hùng mạnh bọn họ. Người dân ở đây sùng đạo, yêu thiên nhiên, tôn thờ chủ nghĩa duy tâm, luôn giữ mối quan hệ hòa hảo với các quốc gia khác.

Đặc biệt, người dân ở đây đặc biệt xinh đẹp, nhất là vị hoàng tử được đồn đại có năng lực tiên tri kia. Đặc điểm chung của người Druid là họ đều da trắng, vóc dáng nhỏ bé và tóc nâu hoặc vàng và mắt đen. Duy chỉ có vị hoàng tử bí ẩn kia có đôi mắt được ẩn giấu dưới tấm vải đen, cả thân thể nhỏ bé được ẩn giấu dưới lớp áo kín mít gợi lên sự hứng thú trong lòng họ.

Cậu ta, tên là Eli Clark.

Tính ra, họ không tin về lời đồn tiên tri về Eli, chỉ nghĩ rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt mà chính người Druid tạo ra mà thôi.

Thế nhưng, Eli đã chứng tỏ họ sai lầm.

Đây là lần đầu tiên, Tất An và Vô Cứu thua nhục nhã đến vậy.

Hoàng thượng của họ tất nhiên thèm muốn quốc đảo xinh đẹp kia, ỷ lại quân đội mạnh của mình sẽ đánh nhanh diệt gọn đám người mê tín kia. Thế nhưng, ngay khi thuyền của bọn họ đến gần, tất cả đều bị cọc gỗ đâm thủng, tổn thất vô cùng lớn, đến khi tiếp cận được hòn đảo mới nhận ra tất cả đã trốn biệt tích rồi.

Eli Clark kia đã thấy được sự xâm lăng của họ, và đã di tán cư dân trước khi bọn họ đến nơi.

Tất An và Vô Cứu, hai hung thần kiêu hãnh và mạnh mẽ, sao có thể nuốt được mối nhục này. Họ truy cùng giết tận mọi cư dân Druid, thậm chí bắt các quốc gia lân cận phụ giúp tìm kiếm và tuyệt không được cưu mang bất cứ tên Druid nào.

Gắt gao là thế, nhưng người Druid với sự dẫn dắt của hoàng tử Eli đã né tránh những đòn tấn công liên tiếp của họ.

Tuy nhiên, năng lực tiên tri dù mạnh thế nào cũng không bất bại. Bị ép tới đường cùng, vị hoàng tử tốt bụng đến ngu ngốc kia hy sinh bản thân để thần dân của cậu chạy thoát.

Vì sao ư? Vì hai hung thần gió Đông kia chỉ muốn cậu, thậm chí làm trái ý hoàng thượng chỉ vì cậu, chỉ cần cậu chịu quy hàng bọn họ thì cư dân của cậu sẽ thoát.

Đã đứng trên bờ vực, Eli chẳng còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với yêu cầu của Tất An và Vô Cứu. Cậu biết đây chính là lối thoát duy nhất cho mọi người. 

Một mạng cậu đổi cho cả trăm người, còn phải do dự sao?

---------------------------------------------------------

"Chà chà, xem ai này?"

Tất An cất tiếng cười trầm thấp, khoan thai nhấp trà trên chiếc ghế mạ vàng, liếc mắt nhìn kẻ đầu tiên qua mặt được họ quỳ dưới đất. Vô Cứu chỉ im lặng ngồi cạnh, nhưng đôi mắt rực lửa kia chưa từng rời khỏi thân ảnh rách rưới kia dù chỉ một giây, chén trà nguội ngắt nằm yên bên cạnh.

Eli chỉ cúi gằm mặt xuống đất, quần áo tả tơi do chạy trốn liên tục vẫn còn vương bụi đất, nhìn cậu chẳng ra một vị hoàng tử của một nước. Ban nãy cậu bị bắt diện kiến tên hoàng đế bạo ngược muốn xâm lăng, cuối cùng lão ta ghét bỏ không thèm để ý, vứt cậu cho hai tên này muốn làm gì thì làm. 

Đôi mắt tiên tri của cậu giờ chỉ còn một mảng mờ mịt, trước đây sử dụng đến kiệt sức cho việc chạy trốn nên năng lực cần thời gian hồi lại, vì thế cậu không khỏi lo lắng.

Nếu hai người này chưa giết cậu, chẳng lẽ muốn tra tấn cho đến chết hay sao?

Nghĩ đến đây, Eli rùng mình, nhưng nghĩ đến người dân Druid đã trốn thoát khiến tim cậu bình lặng trở lại. Chí ít sự hy sinh của cậu có ý nghĩa, Fiona nhất định sẽ bảo hộ họ an toàn.

Và cả Blue nữa.

"Sao nào? Không tiên đoán được điều gì sẽ xảy đến với ngươi à? Không cầu xin tha thứ sao?" 

Tất An mở lời trước, đôi mắt sắc như dao lướt trên bộ dạng tồi tàn của tù nhân của mình. Trông cậu ta thống khổ không thể tả, cả quần áo rách tươm, phần chân áo bị xẻ để lộ cặp đùi trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện. 

Tên hoàng tử này vừa khiến y căm thù vừa khiến y hứng thú, muốn lột bỏ hết tất thảy của đối phương, muốn đánh tan cái sự quật cường chết tiệt ấy và bắt cậu ta phục tùng vô điều kiện.

Bây giờ, chẳng phải con chim bướng bỉnh đã thu về tay sao? Y sẽ tận hưởng chiến lợi phẩm này đến chốn mới được.

"Chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao? Ra tay quách cho rồi, hai vị hung thần gió Đông cần thiết gì phải bố thí sự thương hại cho ta ch- Á!"

Chưa kịp nói dứt lời, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua đùi của Eli, giữa nền trắng tinh khôi ứa ra những giọt máu đỏ nồng, rất kích thích ánh nhìn. Vô Cứu mặt lạnh bóp cằm Eli ép ngẩng cao, còn ác ý xoay xoay lưỡi kiếm, Eli cố gắng nhịn lại tiếng rên rỉ vì đau đến môi bật máu.

"Tù nhân không có quyền trả treo. Ngươi không hiểu tình trạng của mình lúc này sao?"

Lúc này, Tất An rốt cuộc đặt chén trà xuống, quyết định gia nhập vào cuộc vui.

"Quả thật, dù ghét ngươi đến mấy cũng phải khen ngợi ngươi, lãnh đạo hàng trăm con người sống sót lâu đến vậy, thậm chí hy sinh bản thân để họ được sống. Quả là một đấng minh quân." Tất An khẽ cười, nắm tóc Eli ép sát mặt với với mình, tay sờ lên băng bịt mắt vĩnh viễn che đi đôi mắt của đối phương. "Ngươi là một mảnh ghép khiến ta tò mò vô cùng, chỉ muốn lật tẩy mọi bí ẩn của ngươi. Ta muốn... Nhìn thấy thứ phía sau lớp vải này."

Dứt lời, băng bịt mắt của Eli rơi xuống đất.

Đập vào mắt hai người họ là đôi mắt xanh trong veo, tỏa sáng lấp lánh như không thuộc về nhân loại. Chúng tựa như hai quả cầu ma thuật xanh biếc, chứa đựng cả vũ trụ siêu nhiên sâu trong nó. Cả hình xăm đặc biệt dưới hai mắt nữa, chúng càng khiến cho Eli thêm đẹp đặc biệt.

Một tạo vật xinh đẹp nhất mà hai người họ từng thấy, không mỹ nhân Niết Bàn nào sánh được.

Dường như cùng lúc, Tất An và Vô Cứu có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh của bản thân.

"Thật xinh đẹp..." Tất An như bị mê hoặc mà mân mê viền mắt của Eli, trêu đùa với hàng lông mi dài của của cậu. "

"Có lẽ ta nên móc chúng ra, cất trong tủ kính?" Gương mặt Vô Cứu giãn ra, dường như cũng bị vẻ đẹp mới phát hiện này thu hút.

Eli nghe vậy rùng mình một cái, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Tất An chợt nhận ra, y thích biểu cảm ấy của Eli, y muốn thấy nhiều hơn nữa. Thậm chí, màu đỏ của máu kết hợp với sắc xanh trong veo từ đôi ngươi ấy, tạo ra một sự kích thích thị giác khó tả. 

"Ta nghĩ, ta đổi ý rồi. Con chim hoàng yến xinh đẹp này, ta muốn giữ lại ngươi."

"Không đời nào ta làm thú vui tiêu khiển cho các ngươi! Muốn thì giết ta đi!"

Đúng lúc này, một vật thể lạ xâm nhập vào trong phòng, tấn công cả hai người Vô Cứu và Tất An. Tuy nhiên, nó nhanh chóng bị Vô Cứu bắt lại, mũi kiếm chuẩn xác xuyên ra da thịt của nó, một vài chiếc lông vũ rơi lả tả.

"Blue!"

Con cú trung thành của cậu, Blue, không bỏ trốn cùng Fiona mà lại quay lại vì cậu.

Eli không hề suy nghĩ mà ôm chầm lấy Blue, ôm lấy đôi cánh rỉ máu của nó vào lòng. Cậu có thể chịu đựng được, nhưng Blue thì...

"Chà chà, ra là con cú của ngươi. Quả là một con vật nuôi trung thành." Tất An nhướn mày. "Tiếc quá, đến thì làm được gì, cuối cùng chả chết."

"X... Xin đừng..."

"Hửm?" Tất An mỉm cười gian xảo, chất giọng trầm ấm như ma quỷ cám dỗ len lỏi vào tai Eli.

"Xin đừng tổn hại nó. Làm ơn hãy thả nó đi."

"Đây là lần đầu tiên ngươi cầu xin ta đó, hoàng tử bé nhỏ. Nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể bày điều kiện với chúng ta hay sao?"

"Làm ơn, tha cho đứa trẻ này. Các người muốn tôi làm gì cũng được."

Eli cúi gằm xuống nền đất, thân hình run rẩy với những vết thương che chở cho cú Blue không rời. Có thể cảnh tượng này sẽ khiến người khác cảm động, nhưng với hai ác thần máu lạnh này chính là cơ hội tốt.

"Được rồi, ta sẽ để nó sống." Vô Cứu nói. "Đổi lại ngươi làm nam sủng của bọn ta, là vật sở hữu ngoan ngoãn của bọn ta vĩnh viễn."

Eli giật mình, toàn thân cứng ngắc. Eli cũng hiểu rõ thảm trạng của mình, trừ việc nghe theo bọn họ thì cậu có thể làm gì đây?

Cái cậu không ngờ chính là, hai người này thế nhưng đam mê nam sắc.

Nhận được cái gật đầu của Eli, cú Blue ngay lập tức được mấy cung nữ mang đi, dù nó có kêu gào thảm thiết đòi chủ đến thế nào đi chăng nữa. 

Còn Eli, sau khi đã xác nhận số phận của mình thì được cung nữ mang đi tắm rửa, băng bó vết thương. Lúc cậu trở về phòng của đôi hung thần, vẻ đẹp của cậu khiến họ đứng hình mất vài giây. Eli diện bộ y phục nữ nhân mỏng tang trắng muốt, mái tóc nâu được gột rửa sạch sẽ trông bồng bềnh như một đám mây, đôi mắt xanh u sầu và hình xăm vẫn còn đó.

Trông như một thiên thần ngây thơ trong sáng mới hạ phàm.

Thật muốn vấy bẩn, thật muốn bẻ gãy đôi cánh ấy.

"Đến đây, phục vụ bọn ta."

Eli túm chặt gấu váy, nỗi nhục nhã dâng trào trong lòng, bước những bước thật nhỏ tới chủ nhân mới của cậu. Vô Cứu dường như mất kiên nhẫn, đứng phắt dậy ôm lấy Eli từ đằng sau, tay thò vào lớp váy tiến đến giữa hai háng cậu, tay còn lại cầm lấy đầu lưỡi của Eli. 

"Đừng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi tự tử, hãy nhớ con chim yêu dấu của ngươi còn trong tay bọn ta." Hắn áp sát tai cậu cảnh cáo.

Eli thực sự muốn khóc, cả đời cậu chưa từng tiếp xúc thân mật của ai thế này, mới bị Vô Cứu sờ có một tí cậu đã đỏ hồng toàn thân, hai chân run như muốn khuỵu xuống. Vô Cứu cũng không định tha cho cậu, tay hắn vuốt ve phân thân của cậu, nó nhỏ và thanh, vừa vặn trong lòng bàn tay hắn, Vô Cứu rất hài lòng mà đẩy mạnh động tác, thủ dâm cho Eli ngay trước sự chứng kiến của Tất An. Chàng trai chưa từng nếm mùi đời trải qua kích thích này dĩ nhiên chịu không nổi, không lâu sau liền bắn ra, mặt đỏ lựng.

"Ra là trai tân, chả trách ngươi sức chịu đựng kém đến vậy." Tất An kéo Eli vào lòng mình, bắt cậu ngồi trên đùi y. "Càng tốt, ta càng thích điều giáo một tên trai tân chưa biết mùi đời như ngươi đấy."

Miệng Eli bị cạy mở, Tất An thuần thục mà cường bạo chen lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm nóng, nhấm nháp hương thơm ngọt ngào của Eli. Y không nghĩ hương vị đầu lưỡi của Eli lại như thế này, thơm mát và trong sạch, nếm một lần lại thấy nghiện, tiếng mút mát càng vang lên rõ rệt. Eli lúc đầu còn theo bản năng muốn tránh xa tên cưỡng hiếp mình này, nhưng rốt cuộc bị hôn đến ná thở, chống cự yếu dần, cảm giác như y đang hút hết sinh khí của cậu.

Đến lúc dứt ra, giữa hai đầu lưỡi treo một mành chỉ bạc, Tất An thỏa mãn nhìn gương mặt đê mê đỏ ửng của Eli, trông thật giống như trái táo chín mọng nước. Y ôm Eli lên giường, Vô Cứu cởi bỏ xiêm y để lộ cơ bụng sáu mũi đẹp đẽ, cuỗm đi Eli từ anh trai mình mà đè cậu xuống, ngấu nghiến hôn như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta. Hai tay Eli bị một tay hắn nắm chặt, không thể trốn thoát, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự tấn công dồn dập của người kia, tiếng nước miếng "chậc chậc" men theo khóe môi lăn xuống nệm. Hai chân của Eli vác lên đùi của hắn, xiêm y bị thô bạo xé đi để lộ bắp đùi trắng nõn.

"Haha, ta chưa từng thấy đệ như thế này đấy."

Tất An vừa cười vừa cởi áo mình. Quả thật là vậy, Vô Cứu trước giờ chưa từng nảy sinh hứng thú với bất cứ ai, bất kể là nam hay nữ, nhưng không ngờ lúc tìm được đúng người lại lộ ra một mặt cơ khát như thế này. Hắn trông chẳng khác gì một con thú động tình, chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống đối tượng của mình.

Nhìn thân thể to lớn của Vô Cứu bao phủ toàn bộ thân hình nhỏ con của Eli không chút kẽ hở, Tất An đành tiến đến tấn công phần đùi kia. Tất An thả những vết liếm hôn lên phần đùi nhẵn nhụi ấy, đụng đến vết thương đang được băng bó kia lại ác ý ấn lưỡi lên, miệng vết thương chưa lành lại bị nứt ra, màu đỏ thẫm xuất hiện.

"Gư... A... Dừng lại!"

Eli bị đau tỉnh, vô vọng chống cự lại không những một mà hai kẻ mạnh hơn cậu gấp mấy lầ. Vô Cứu nào thèm đếm xỉa đến sự kháng cự yếu ớt đế nực cười của Eli, hết liếm rồi lại gặm từ tai xuống cổ rồi đến lồng ngực hớ hênh của cậu. Đôi đầu nhũ chưa từng bị đụng vào giờ đã nằm trong miệng của cả hai kẻ thù của cậu. Khoái cảm chết tiệt này khiến Eli nhanh chóng thần trí hỗn độn, tiếng rên rỉ kiều mị chỉ thúc đẩy dục vọng của hai con sói đói này thêm nữa.

"Đúng là, trai tân còn có sự dâm đãng của trai tân."

Tất An khiêu khích nhìn thẳng vào mắt Eli, hàm răng sáng bóng day day đầu nhũ cứng cáp làm Eli xấu hổ đến phát điên. Vô Cứu lấy ra một lọ sứ nhỏ, đổ ra tay là thứ chất lỏng có mùi thơm nhè nhẹ nhưng cũng không kém phần kích tình. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Eli, Vô Cứu nâng cậu lên, không hề báo trước đâm ngón tay vào hậu huyệt chưa từng được khai phá của cậu.

"Á, đau! Mau lấy ra!"

"Quả nhiên, chật khít."

Vô Cứu thản nhiên buông một câu như vậy, hai ngón rồi lại ba ngón thay nhau chui vào hậu huyệt của Eli, cảm nhận sự ấm nóng và mềm mại đến tê người ấy. Hắn cảm thấy, bọn hắn tìm được bảo vật rồi. Vô Cứu thoải mái như vậy nhưng Eli chẳng khác nào đang ở dưới địa ngục, cơ thể vặn vẹo muốn đẩy dị vật bên trong mình ra mà không được. Nước mắt tuôn rơi ướt đẫm lồng ngực của Vô Cứu, rơi vào mắt Tất An lại là một khung cảnh mị nhân biết nhường nào.

"Thật xinh đẹp, quả nhiên sự lựa chọn của ta là đúng."

Vô Cứu thấy nới đủ rồi, vừa mới thả lỏng thì Eli hoảng sợ vùng mình muốn trốn chạy, nhưng lại bị bắt lại. Tức giận về sự bướng bỉnh của vật sở hữu, Vô Cứu nắm lấy tóc Eli dí đầu cậu xuống dưới nệm, còn Tất An thì ác ý bóp chặt vết thương của cậu, vùng đỏ thẫm lan rộng ra.

"Ư... Hức hức..."

Eli nức nở khóc, hai tay bấu chặt lấy tấm nệm giường, nỗi đau cùng sự nhục nhã khiến cậu không thể kiểm soát được nước mắt của mình, vỏ bọc kiên cường rơi vỡ loảng xoảng.

"Quả nhiên, không thể nhẹ nhàng với một kẻ không biết điều như ngươi được. Vô Cứu, nhường đệ."

Eli chưa kịp nghĩ thông ý của Tất An là gì, chỉ thấy đằng sau đau nhói, đau đến muốn chết đi sống lại. Cái thứ đàn ông của tên Vô Cứu đã đút vào bên trong cậu, chỉ một lực duy nhất vào hết đến cùng. Eli cắn răng vì cơn đau, cậu có thể cảm nhận mặt sau của mình đang rỉ máu, cự vật của Vô Cứu là quá lớn cho lần đầu của cậu. Cậu muốn bỏ trốn nhưng eo bị giữ chặt, hai cánh tay thô bạo của Vô Cứu kéo mông cậu đập mạnh với háng của hắn, cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến mắt của Eli nổ đom đóm. Cự vật bên trong khuếch trương tràng thịt đến cực đại, điểm G khá nông nên Eli bị Vô Cứu đỉnh đến bắn ra, sợ hãi lấp đầy trái tim mỏng manh.

"Dừng lại... Mau dừng lại... Làm ơn... Tôi chết mất... Hức hức..."

Nhưng Vô Cứu chỉ như con thú động dục điên cuồng đỉnh nhập, lực hông thúc đẩy mạnh đến nổi mông của Eli bật liên hồi, sớm đã nhuộm màu đỏ dị thường. Hắn chưa từng cảm nhận khoái cảm nào sung sướng đến nhường này, chỉ biết làm theo bản năng mà chơi chết đối phương, mê hương ngọt ngào trong phòng chỉ càng làm hắn mất đi lý trí.

"Đừng quên ta chứ. Mau dùng cái miệng xinh xắn đó làm ta thoải mái nào."

Tất An cũng không muốn nằm ngoài cuộc vui, dương vật cứng cáp của y chen vào miệng Eli, thúc một phát chạm đến cuống họng. Eli khóc không ra nước mắt, mọi lời van xin của cậu bị đỉnh dương vật chặn đứng. Tất An nắm tóc Eli mà đưa đẩy hông, hai tinh hoàn va chạm với cằm cậu rất đau, sự kinh tởm trào dâng khiến cậu muốn nôn nhưng không thể. Eli dùng móng tay bấu lên người Tất An, nhưng đòn tấn công đó chỉ như muỗi đốt, trái lại vòm họng cậu bị tra tấn dữ tợn hơn, khóe miệng toác rộng như muốn rách.

Tưởng chừng như vô tận, hai người họ rốt cuộc bắn ra, tinh dịch đặc sệt lấp đầy cả miệng trên và miệng dưới của cậu. Eli muốn phun ra, nhưng miệng bị Vô Cứu bóp chặt, không cho rỉ giọt nào.

"Mau nuốt hết cả cho ta, không thì đừng trách."

Eli sợ hãi run rẩy, đành ngoan ngoãn nuốt xuống thứ chất lỏng kinh tởm ấy. Cậu ôm cổ ho khụ khụ, nước mắt rơi lã chã.

"Đủ rồi, đủ rồi, làm ơn dừng lại... Cầu xin hai người..."

Tất An nở nụ cười hiền lành, nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn, bế Eli lên mà đâm thẳng vào hậu huyệt còn ứ nghẹn tinh dịch kia.

"Á... Không thể... Ư... A... Đừng... Dừng lại... Bên trong còn..."

"Ta thấy ngươi vẫn còn tiếp nhận được. Đêm hãy còn dài, ngươi đừng có mà ngất đi."

Eli muốn khóc thét, ánh sáng trong mắt tắt dần. Suốt đêm ấy, cả miệng và hậu huyệt của cậu đều phải hầu hạ Tất An và Vô Cứu liên tục, họ coi cậu là cái nơi phát tiết dục vọng mà chà đạp liên hồi. Về phần Tất An và Vô Cứu, nếm được mỹ vị một lần đâm ra phát nghiện, hành hạ Eli không biết ngừng nghỉ, tưởng chừng như bọn họ không hề có điểm dừng. 

Đến cả Tất An nổi tiếng trang nhã cũng lộ rõ sự cơ khát nhục dục như con thú nguyên thủy, cơ thể của Eli khiến y mê say, thề sẽ không để cậu vuột mất khỏi tầm tay.

Đến khi hạ màn, Eli nằm bất động trên giường, khắp cơ thể đều in đỏ dấu tay, dấu hôn và cả vết gặm cắn. Vùng mông sưng tấy đỏ ửng, từ hậu huyệt ồ ạt trào ra tinh dịch của cả hai người, trên tấm lưng xinh đẹp cũng vương vãi thứ chất lỏng đặc sánh. Đôi mắt xanh nay đã sưng húp vì khóc quá nhiều, ánh sáng tắt hẳn đi, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Tất An và Vô Cứu nhìn cảnh tượng này chỉ thấy thỏa mãn vô cùng, từng tấc từng tấc trên người của người này đều thuộc về bọn họ.

Đây chính là chiến lợi phẩm tuyệt vời nhất trong những năm chinh chiến của họ.

Vĩnh viễn, Eli sẽ vĩnh viễn là con chim trong lồng của hai người.

Họ vẫn còn con cú cùng vị trí của đám người Druid mà, phải không?

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Ôi con tôi, má xin lỗi con!!! Các má cú dân còn lại làm ơn tha thứ cho tui!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net