23. [Naib x Eli] Wonderland (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Naib Subedar x Eli Clark (Mercenary x Seer)

Summary: Eli cuộn mình vào trong góc tường, hắn lại đến nữa rồi...

Request của bạn Thơ Võ trên Facebook. 

Tranh vẽ của thím Chái Bí trên Facebook.

Cảm ơn bạn hiền Phong Lan Tran đã cùng bàn plot với tui, cùng tui dựng nên cốt truyện này. ^^

Pỏn nhẹ hoy, chỉ là muốn giới thiệu thêm sìn mới cho mọi người cùng rớt. (¬‿¬) Viết trong suy nghĩ skin mới của Naib sẽ không ngáo như design trước đó.

---------------------------------------------------------

We're all mad here. I'm mad. You're mad.

Only mad people go to Wonderland.

"Anh là ai? Trông thật kì lạ."

Một cậu bé chỉ tầm 8, 9 tuổi ngơ ngác nhìn người đang ngồi vắt vẻo trên cành cây. Hắn ta nhìn rất lạ, khoác một bộ quần áo màu mè, trên đầu còn có tai mèo, sau lưng còn có cái đuôi sáng lấp lánh màu lục ngoe nguẩy lười biếng. Da của hắn là một màu tím nhạt, đôi mắt xếch với đồng tử kẻ dọc quái dị nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nhóc nhìn thấy ta sao? Thật thú vị."

Eli giật mình lùi lại khi người quái dị đó sà xuống từ trên cây, ép sát về phía cậu. Eli nhận ra hắn ta lơ lửng trên không, hai mắt liền sáng rực lên.

"Trời ơi, hay quá, anh biết bay!"

"Nhóc không sợ ta sao?"

Eli nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.

"Anh ngầu quá, biết bay luôn nè. Em cũng muốn biết bay lắm, ước mơ của em là được mọc cánh và bay lên trời cao đó."

"Đáng yêu quá nhỉ ~ Sao nhóc lại muốn vậy?"

"Ở trong nhà quá chán, ba mẹ lúc nào cũng đi làm hết trơn, chả ai chơi với em cả. Em chỉ có chim cú Blue nhỏ làm bạn thôi. Mà em ấy đến rồi cũng bay về nhà, nên em cũng muốn mọc cánh để bay theo em ấy."

"Ta biết con cú đó, nhóc thấy nó bị thương nên cứu nó đúng không? Nhưng nó là động vật hoang dã, đâu thể ở cạnh nhóc mãi được." Hắn cười khúc khích. "Dù nhóc có đặt tên cho nó, nó cũng không bị trói buộc đâu."

Eli nhỏ mấp máy môi, cúi đầu xuống không nói gì.

Chợt cằm nhỏ của cậu được nâng lên, đôi mắt xanh biếc đối diện với đôi mắt mèo kì lạ kia. Trong đồng tử xẻ dọc ấy lấp lánh thứ ánh sáng quái dị và đáng sợ, nhưng lúc đó Eli còn quá nhỏ để hiểu được cảm xúc trong lòng mình là gì. Đôi tay to lớn của hắn vuốt ve má cậu, chiếc đuôi mèo tinh nghịch quấn quanh vòng eo nhỏ bé.

"Hay là thế này, để ta làm bạn với nhóc nhé. Ta cũng đang chán lắm."

Eli mắt sáng rỡ, không để ý khoảng cách giữa cậu và hắn gần đến mức nào.

"Thật sao? Ơ nhưng mà, anh là người lạ, ba mẹ em..."

"Bất cứ cuộc phiêu lưu nào cũng cần sự khởi đầu. Ta đây biết rất nhiều thứ thú vị, thậm chí còn giúp nhóc bay lượn được. Ba mẹ nhóc lúc nào cũng vắng nhà, làm sao biết được ta? Coi như đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta nhé ~"

Eli gật đầu lia lịa, nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, không hề biết được bản thân đang bước dần vào cái hố sâu đáng sợ, một đi không trở lại.

"Anh tên gì? Em tên Eli, Eli Clark."

"Ta là Cheshire Cat, nhưng nhóc có thể gọi ta là Naib. Rất vui được làm quen."

"Vâng!"

Eli vui vẻ ngẩng đầu để rồi khựng lại khi thấy nụ cười của hắn.

Trên gương mặt điển trai ấy xuất hiện nụ cười cong vút, kéo dài đến tận mang tai, để lộ hàm răng trắng sáng không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

"Chúng ta sẽ rất vui vẻ đây."

.

.

.

.

.

"Anh Naib, sao anh cứ thích sờ sờ em vậy? Em không thấy thoải mái lắm..."

"Ngoan nào, ta thích em nên mới làm vậy, chẳng lẽ em không thích sao? Ta thật buồn đó ~"

"Chỉ là hơi lạ mà thôi, anh đừng buồn mà... V-Vậy em thơm anh một cái anh sẽ hết buồn nha? Như mọi lần ấy..."

.

.

.

.

.

"Khoan đã, Naib, anh làm gì vậy? Không được!"

"Nhóc chỉ cần có ta, cần gì đến con chim hôi hám này. Chết đi cho rảnh mắt."

"KHÔNG!!! BLUE!!!"

.

.

.

.

.

"Làm ơn tin con, có người ở đây thật mà! Ba mẹ giúp con đuổi hắn đi đi!"

"Con đang nói vớ vẩn gì thế Eli? Một người mèo biết bay? Con đã lớn rồi, đừng có tưởng tượng linh tinh thế nữa!"

"Hức hức, là thật mà, hắn ta đang ở ngay sau bố mẹ đó, hắn đang cười với con..."

.

.

.

.

.

"Ôi trời ơi!"

"Eli, con đã làm gì? Sao con có thể làm ra chuyện kinh tởm đến thế này?"

"Không... Không... Ba mẹ, là Naib làm, không phải con mà, là hắn làm mà... Đừng nhìn con bằng ánh mắt đó, điều con nói là sự thật. Đừng-"

.

.

.

.

.

"Đừng khóc nữa, đây là cách tốt nhất để chúng ta bảo vệ Eli. Họ sẽ chữa bệnh cho con trai chúng ta."

"Hức hức, là lỗi của chúng ta, tất cả là lỗi của chúng ta."

Phu nhân Clark chấm nước mắt, quặn lòng nhìn con trai mình vì bị trói nghiến đưa lên xe mà kêu gào thảm thiết. Eli cố vùng vẫy khỏi tay của hai nhân viên nhà thương, đôi mắt xanh sợ hãi cầu cứu ba mẹ của mình.

"Ba! Mẹ! Con không có bệnh, con bị hại! Làm ơn!"

"Naib có thật! Con cầu xin hai người, hắn ta có thật, con không có bệnh!"

Phu nhân Clark muốn tiến đến bên con trai mình nhưng bị chồng ngăn cản, rốt cuộc chỉ có thể nhẫn tâm xoay lưng trước tiếng van xin của con trai mình. 

Eli nghẹn ngào nhìn hai người thân ruột thịt quay lưng lại với cậu, tim hẫng nhịp, nước mắt lăn dài trên má. Lơ lửng trên không vẫn là hắn ta, thích thú mỉm cười nhìn cậu bị lôi đi, đôi mắt mèo sáng rực tràn đầy chiếm hữu và điên cuồng.

---------------------------------------------------------

Một thời gian sau...

"Eli ~"

Eli cuộn mình vào trong góc tường, khóe môi run lẩy bẩy, đôi mắt xanh ẩn dưới dây da rơm rớm nước mắt. Xung quanh đều là không gian kín với 4 bức tường lót nệm trắng xóa, không có chút kẽ hở.

Đến rồi, kẻ đáng sợ đó lại đến tìm cậu rồi.

Một giọng nói đàn ông vang lên, vừa ma mị vừa tinh nghịch, nhưng đối với Eli nó thật đáng sợ biết bao. Cậu không muốn nhìn thấy hắn, chỉ cần nhìn là cậu lại không giữ nổi bình tĩnh. 

Hắn chính là cội nguồn của tất cả, là tác nhân khiến cậu càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, là nguyên nhân cho nỗi sợ hãi khi tiếp xúc với động vật của cậu.

Eli bủn rủn tay chân nép mình vào góc tường, hận bản thân không thể hòa cùng với nó mà biến mất đến nơi mà hắn ta không thể phát hiện.

Ác mộng, cậu ước gì hắn chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

"Ta đến thăm em đây. Em vẫn ngoan ngoãn chứ?"

"Tránh ra, tránh xa tôi ra. Ác quỷ... Đồ điên..." 

"Ta vẫn chưa nói cho em à? Ta điên, em cũng điên, sớm thôi em sẽ chấp nhận điều đó."

"Không... Tôi bình thường, tôi không có bệnh, tôi không điên..."

Eli rưng rưng nước mắt, thanh âm tràn ngập sự sợ hãi cùng nức nở. Cậu biết cậu trong tình cảnh này không thể phản kháng lại hắn, mà trước giờ cậu cũng không thể làm gì hắn. Cậu có nói ra, muốn kêu cứu nhưng chẳng ai tin cậu cả, tất cả đều cho rằng cậu bị điên, cho rằng chính cậu đã mất kiểm soát và giết những con vật đó.

Naib khúc khích cười, thích thú nuốt hết biểu cảm sợ hãi và không có sức kháng cự của Eli vào trong mắt. Hắn yêu cái dáng vẻ sợ hãi của cậu, yêu cái dáng vẻ vị trói nghiến của cậu, yêu cả cái cách cậu không thể phản kháng lại hắn.

Eli Clark, hắn yêu chết cậu đi được, chỉ muốn đẩy cậu vào điên cuồng sâu hơn nữa.

Và đến khi tâm trí cậu hoàn toàn bị hắn phá hủy, cậu ấy sẽ đến được Wonderland, sẽ ở bên hắn mãi mãi.

"Đến đây, để ta yêu em."

"Không, không được, đừng lại gần..."

Eli yếu ớt chống cự, nhưng cơ thể bị trói nghiến không còn sức lực để giãy dụa, những gì cậu có thể làm chỉ là chửi bới đối phương, với hy vọng hão huyền rằng hắn ta sẽ tha cho cậu.

Lần này cũng vậy, lần trước cũng vậy, và cả những lần trước nữa...

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn muốn làm gì thì làm.

Muốn nói thì ai tin đây?

Những chuyện hắn làm chỉ có cậu mới cảm nhận được, người ngoài chỉ thấy một kẻ điên khùng tự cứng lên, tự mất bình tĩnh mà thôi.

Tất cả những gì Naib làm chính là một ảo cảnh chân thực, được tạo ra chỉ để hành hạ cậu, bào mòn tâm trí cậu từ từ và chậm rãi.

Eli cảm thấy sự tỉnh táo của mình dần dần biến mất, trái tim tê rần như chết lặng, hy vọng tiêu biến chỉ để lại nỗi sợ hãi cắn nuốt những sợi dây lý trí còn sót lại của cậu.

Naib nhìn cục cưng của mình bất lực gục đầu xuống mà thấy thoả mãn lạ thường, tay gỡ cái đai da che kín đôi mắt xanh đáng yêu mà hắn vô cùng yêu thích. Naib cúi đầu hôn lên đôi môi bị chính chủ tra tấn đến bật máu, chặn lại mọi tiếng nức nở xinh đẹp của Eli.

Đối phương dường như đã quen với điều này sau cả chục lần hắn ghé thăm, ngoan ngoãn há miệng để Naib tha hồ mút mát và chiếm lấy mọi thứ hắn muốn. Lần trước khi cậu cắn trả hắn, hắn đã lôi Blue ra và giết nó cả chục lần với những phương pháp man rợ khác nhau. Dù chỉ là mộng cảnh Naib tạo ra, nhưng lần đó cậu phải vào phòng biệt giam tận 5 ngày.

Naib như điên cuồng trước thái độ dịu ngoan của Eli, lao vào ngấu nghiến đôi môi khô khốc ấy, cả người đè nghiến lên thân thể Eli. Lưỡi mèo có gai nổi lên, chỉ cần chúng đụng vào cậu lại mang đến khoái cảm kì lạ mà cậu chẳng muốn tí nào.

Naib dùng một tay cởi bỏ dây đai trói buộc nửa thân dưới của Eli. Vì thiết kế của chiếc áo bệnh nhân này giống như áo choàng tắm nên cả cặp đùi thon dài lộ ra trước ánh mắt tham lam của Naib, chiếc đuôi mèo toả sáng như có như không vuốt ve phần da trần kia, nhận lại là sự run rẩy của đối phương.

"Đẹp lắm Eli, em đẹp lắm."

"Không, đừng động vào tôi... Hức hức..."

"Nếu không muốn, em có thể phản kháng lại mà. Tất nhiên là, nếu như em có thể."

Naib cúi người ngậm lấy phân thân thanh mảnh của Eli, những mảnh gai trên lưỡi cọ xát mạnh với nó. Eli bị điều giáo đến độ chỉ cần Naib liếm nhẹ liền cứng lên, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào đứt quãng thoát ra khỏi vòm miệng.

"Ư... Ư... Hức hức..."

Naib chặn lại cái đầu gối yếu ớt của Eli muốn đập vào đầu hắn, thầm nghĩ bọn bác sĩ chưa tiêm đủ thuốc an thần cho Eli rồi. Cái thứ thuốc đó giảm đi sức chiến đấu của Eli rất nhiều, giúp cho hắn dễ dàng phá hủy cậu ấy hơn. Nhưng cũng không sao, Eli hiện giờ cũng chẳng còn mấy bướng bỉnh nữa, ngày hắn thành công cũng sắp gần kề rồi.

Như để thưởng cho Eli, Naib tận lực phục vụ cho cậu. Naib ngậm toàn bộ phân thân của Eli vào miệng, tiếng mút mát vang lên chùn chụt nghe đỏ cả mặt. Eli vặn vẹo cả thân muốn trốn, nhưng toàn thân vô lực chẳng thể nhích nổi, thậm chí cậu còn sợ hãi Naib sẽ cạp đứt phân thân của cậu ngay tại chỗ. Eli kinh hoảng vùi đầu xuống, y như con thú nhỏ sợ bị ăn thịt.

Cảnh tượng đáng yêu khiến Naib không nhịn được hút mạnh một cái, hai đôi tay rắn chắc vòng lấy hai bên đùi của Eli cưỡng ép kéo rộng ra để dễ bề cho hắn hoạt động. Eli nhanh chóng bắn ra, tất cả đều bị Naib nuốt hết vào bụng. Đến lúc rời đi thì nước miếng từ đầu lưỡi Naib chảy xuống ướt đẫm dương vật hồng hồng của Eli, trông rất kích thích và quyến rũ nhưng trong mắt Eli hắn trông không khác gì một con quỷ chưa thỏa mãn với bữa ăn của mình, càng khiến cậu càng sợ hãi hơn.

"Ư... Cứu, cứu tôi..."

Đôi mắt mèo của Naib tối sầm lại như chứa đựng cả biển sâu âm u, hai cánh tay bóp mạnh lên phần đùi trắng của Eli, nụ cười rộng trứ danh của hắn lại xuất hiện nhưng lần này hàm răng trắng ấy là những cái răng nanh nhọn hoắt, nhăm nhe muốn cắn đứt một mảng thịt của Eli.

"Cứu sao? Không ai có thể cứu em. Đời này em đã định là của ta, việc trốn thoát là bất khả thi."

"Trẻ hư thì phải chịu phạt, đúng không?"

Eli nhìn con mèo nổi giận đến xung quanh đều tỏa ra sát khí đen kịt thì tim đập thùm thụp, sợ hãi co người lại gào khóc như đứa trẻ lên ba. 

"Uwaaa... Đừng... Tôi sai rồi, không phạt, không phạt đâu..."

Eli khóc lóc khiến Naib rùng mình vì sướng, hạ thân cứng hẳn lên, dương vật to lớn đáng sợ ngẩng cao đầu hấp hé cửa huyệt mê người mà hắn đã kinh qua biết bao nhiêu lần. Naib cười trầm thấp, nâng mông của Eli lên một đường đâm thẳng vào.

"Á... Đau quá! Tha cho tôi, tha cho tôi!"

Eli cắn răng, nước miếng chảy hết cả ra ngoài, nhầy nhụa hòa cùng nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Naib cũng không ngại, thân dưới thì thúc đẩy đâm vào sâu liên tù tì, bên trên thì liếm đi nước mắt cùng nước miếng của Eli, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thỏa mãn.

"Cái lỗ dâm đãng của em vẫn nuốt hết của ta đây. Hôm qua chúng ta cũng vừa mới làm mà em vẫn còn chật khít quá ta?" Một tay Naib vén mái tóc dài, tay còn lại quắp lấy chân Eli khoác lên vai hắn, dương vật to lớn như gắn động cơ vĩnh cửu ra vào liên tục, không biết mệt là gì.

"Phải rồi, vì đây là ảo cảnh của riêng hai chúng ta, dù ta có làm em bao nhiêu lần nữa thì trong thực tế em chả có gì thay đổi. Hiểu không cục cưng, em có kêu cứu bao nhiêu lần nữa, họ cũng cho em là kẻ điên kẻ khùng, nào thấy việc ta làm với em?"

"A... A... Hức hức..."

Eli bị thúc đến sảng, đồng tử mắt trợn cả lên, chỉ còn sức phát ra mấy thanh âm ú ớ. Sợ hãi, kinh hoảng và tuyệt vọng như cục tạ nghiền ép toàn bộ dây thần kinh của cậu, khiến cậu không thể phân biệt được xung quanh có gì nữa. 

Những gì cậu có thể cảm nhận chỉ là khoái cảm liên tiếp truyền từ hạ thân khắp người, và tia sáng lý trí mong manh trong đầu sắp lụi tàn.

Cậu điên rồi, cậu không còn cảm giác gì nữa, đầu óc chỉ còn mảnh trống rỗng.

Thực tại... là gì? 

Không ai cứu cậu cả, không ai tin cậu cả, cậu không thể chết nữa...

Không lối thoát.

Naib bắn ra bên trong Eli, tinh dịch trắng đục lấp đầy vách thịt mềm mại tiêu hồn. Thế nhưng, Naib vẫn chưa dừng lại, ôm hai chân Eli vạch rộng ra tiếp tục băm nát hậu huyệt nhỏ bé ấy. Lỗ huyệt hồng hào bị ma sát đến đỏ tấy, Naib chẳng khác gì con thú vật động dục thô bạo chơi chết bạn tình của nó, đến áo khoác cũng cởi bỏ để lộ tấm lưng cuồn cuộn cơ bắp, mồ hôi lấp lánh chảy dài theo từng thớ thịt nhuốm đầy mùi dâm mỹ.

"Ư... Ưm A... Ha..."

Naib liếm thứ tinh dịch mà Eli tiết ra, hương vị của nó khiến cả người hắn hưng phấn. Naib hai tay ôm lấy người tình bé nhỏ của mình lên, siết chặt cơ thể không còn có thể phản kháng của cậu như muốn khảm sâu vào lồng ngực. Hắn âu yếm hôn lên mái tóc nâu thấm đẫm mồ hôi, thân dưới vẫn đảo lộng không kiểm soát sâu trong cơ thể của đối phương.

Eli của ta, Eli xinh đẹp của ta.

Mau đầu hàng đi.

Mau đánh mất lý trí.

Mau dứt bỏ sự tầm thường của thế giới này.

Và cùng ta đến Wonderland.

---------------------------------------------------------

"Lại nữa rồi, Eli lại bắt đầu mất bình tĩnh rồi."

"Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao nữa. Tôi cũng thấy buồn, bình thường lúc không phát bệnh cậu ta cũng hiền lành dễ nói chuyện, nhưng những lúc phát bệnh lại nghiêm trọng thế này, thậm chí tôi còn không hiểu sao cậu ta lại cứng lên được nữa." 

"Phải, rõ ràng đã đặt cậu ta ở nơi sâu nhất và an toàn nhất trong nhà thương, tuyệt đối không có bất cứ loại sinh vật sống nào ngoài chúng ta, vậy mà cậu ta còn bất ổn hơn nữa. Tôi thề, trừ chứng sợ hãi động vật kia ra, cậu ta không có mắc bệnh tình dục gì cả."

"Thật kì lạ, nhưng biết làm sao đây..."

"Tiếc thật, hồi nhỏ cậu ta hoàn toàn bình thường, đâu như bây giờ..."

"Thôi thì chúng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức thôi..."

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Tuôi chin nhỗi, nhưng cái nhà thương u ám thì plot kiểu này quá hợp ní :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net