30. [Wu Chang x Eli] Divine (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Xie Bi'an/Fan Wujiu x Eli Clark (Wu Chang x Seer)

Summary: Dân làng lo lắng về sự hiện diện của một con quỷ luôn xuất quỷ nhập thần quanh nơi ở của họ, đến mức phải nhờ đến Giáo hoàng tối cao diệt trừ mối nguy hại này. Khi con quỷ đó không còn xuất hiện nữa, những lớp vỏ sự thật dần dần được tiết lộ về con quỷ cũng như về hai vị Giáo hoàng đầy quyền lực kia.

Lời tác giả: Fic lấy bối cảnh Eli là quỷ chứ không phải là người thường, ý tưởng được lên nòng trước khi nhiệm vụ Halloween được update. Lần này lại là giam cầm play nhưng hai anh cưng chiều Eli hết mực (ờ thì... ít nhất thì theo cách riêng của hai anh :))))))))). Có yếu tố nhạy cảm liên quan đến tôn giáo nên ai khó chịu thì đừng đọc nhé.

---------------------------------------------------------

"Nè nè, mấy người nghe tin gì chưa?"

"Ai mà không biết chứ. Con quỷ lúc nào cũng dòm ngó làng chúng ta đã bị thu phục bởi nhà thờ rồi!"

"Ôi thật may quá, Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta. Từ giờ chúng ta an toàn rồi, có thể ăn ngon ngủ yên rồi!"

"Thật mong Giáo hoàng tôn kính mau mau dùng nước thánh tiêu diệt nó đi, đỡ phải mang họa về sau."

"Haha, tôi nghĩ là chắc chắn nó sẽ chết thôi. Giáo hoàng tôn kính đã săn bắt con quỷ ấy từ lâu, giờ mới bắt được lẽ nào không giải quyết luôn chứ? Yên tâm đi mọi người!"

Đám dân làng nghe được tin vui liền bàn tán cả ngày, ai ai cũng vui mừng vì con quỷ khiến bọn họ sợ hãi đã bị nhà thờ bắt lại. Thế nhưng, tách biệt hoàn toàn với cái không khí vui vẻ ấy chính là một vị nữ tu âm trầm dùng ánh mắt khinh thường để nhìn đám dân ngu muội. Đám dân đen này hoàn toàn không biết họ sẽ phải trả giá vì cái sự ngu dốt và định kiến của mình, không biết rằng ngay từ thời khắc này họ đã bị nhà thờ bỏ rơi, trở thành con mồi yếu ớt cho vị Bá tước ma cà rồng kia. Thậm chí, không cần hắn động tay, một ngôi làng không sự bảo hộ chắc chắn sẽ là miếng mồi ngon cho những con yêu quái nhỏ yếu hơn.

Còn về phần con quỷ bị nhà thờ bắt được kia, không, hẳn phải nói là do hai vị Giáo hoàng tối cao bắt được, cô biết kẻ đó tuyệt đối sẽ không bị giết chết. Chỉ có mình cô và Martha biết hai vị kia mang theo chấp niệm đến mức biến với kẻ đó, tất cả ham muốn mãnh liệt của họ thực chất đều được giấu dưới vỏ bọc thần thánh đầy dối trá cùng tuyên ngôn "Tiêu diệt thế lực bóng đêm" hoa lệ. Thế nhưng, cô không phải là người có thể ý kiến về quyết định trái luân thường đạo lý của họ, cô tồn tại là để phục vụ thần, và Giáo hoàng chính là thần của cô.

Patricia nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ đến nữa. Nhiệm vụ hiện tại của cô chính là để ý nhất cử nhất động của tên Bá tước mới thức tỉnh kia. 

Ngôi làng này đã không còn là nghĩa vụ của cô.

---------------------------------------------------------

Một tháng sau...

"Nhân danh tên của Đức Thánh, chúng ta cùng cầu nguyện, amen."

Tất cả những người có mặt trong nhà thờ đều đồng thanh hô to lời cầu nguyện, kết thúc buổi lễ. Martha mân mê khẩu súng trong tay, nhìn những con chiên ngoan đạo dùng ánh mắt đầy sùng kính với chủ nhân của cô, Bạch Giáo hoàng Tất An và Hắc Giáo hoàng Vô Cứu. Hai người họ đều mặc bộ trang phục đầy thần thánh và quyền lực, một đen một trắng đứng cạnh nhau tạo nên một sự tồn tại mạnh mẽ không thể khinh nhờn. Không thể trách mọi người tôn thờ họ đến vậy, từ lúc sinh ra họ đã được Đức Thánh ban tặng sức mạnh thanh tẩy đáng ngưỡng mộ, là những kẻ đã định sẽ đứng trên đỉnh và được mọi người thờ phụng kính ngưỡng. Lời của họ chính là lời của Đức Thánh, là lời của thần, vì thế Tất An và Vô Cứu có sức mạnh gần như tuyệt đối với vương quốc ma thuật Oletus này.

Thế nhưng, chỉ có nội bộ biết được họ thực sự là người như thế nào.

"Martha."

Giọng nói của thần vang lên, nhẹ nhàng trầm bổng tựa lông chim nhưng cũng mang theo quyền lực tuyệt đối không cho phép đối phương bất tuân, đó chính là giọng của Bạch Giáo hoàng Tất An.

Martha ngay lập tức quỳ xuống.

"Có thuộc hạ."

"Bên Patricia có tin tức gì chưa?"

"Thưa, sau sự kiện kia, ngôi làng không còn được bảo vệ nữa, đám yêu ma quỷ quái cũng từ đó kéo về phá hoại và giết chóc. Thuộc hạ tuân mệnh ngăn chặn mọi đường lui của chúng, hiện tại một kẻ cũng không còn sống sót. Mọi thi thể đều đã được xử lí toàn bộ, ngôi làng đó hoàn toàn không còn khả năng xuất hiện trên bản đồ."

Martha trầm mặc một lúc, cực kì cẩn trọng lựa từ mà trả lời. Phải biết, trừ hai vị Hắc Bạch Giáo hoàng này, không ai được phép nhắc đến người đó trước sự hiện diện của họ. 

Riêng về khoản này, ngôi làng kia đã chạm vào điều tối kỵ nhất, kết cuộc chỉ có thể rước lấy thảm họa không thể tránh khỏi này.

"Haha, kết cục xứng đáng cho những kẻ ngu đần không biết quý trọng ân nhân của mình." 

Lần này người nói chính là Hắc Giáo hoàng, nếu so với giọng nói thánh khiết của Bạch Giáo hoàng thì trầm đục hơn nhiều, còn mang theo chút khàn khàn đầy ma mị. Nếu đem so với Tất An, giọng Vô Cứu không phải là loại có thể khiến người ta dấy lên sự thờ phụng với thần mà là loại khiến họ kính sợ. Trái lại, sức mạnh ma pháp của hắn mạnh hơn Tất An một bậc, cùng với nhau họ trở thành bộ đôi quyền lực nhất nhì vương quốc Oletus. 

Vì thế, một ngôi làng nhỏ bé bị tiêu diệt mà thôi, chẳng đáng để người khác để tâm.

"Còn con cú kia?" 

"Vẫn đang say giấc trong quả cầu ma thuật. Không bị thương tổn."

"Rất tốt."

Bạch Giáo hoàng mỉm cười, nhưng Martha không thể tìm ra bất cứ độ ấm nào trên gương mặt người nọ. Điều này khiến cô nhận ra sự khác biệt rõ ràng địa vị của mình so với người kia, khi mà ánh mắt cả hai vào khoảnh khắc ôm thân ảnh ấy vào lòng mang theo sự thờ kính và yêu thương mãnh liệt mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Là yêu thương nồng nhiệt hay sự độc chiếm đáng sợ, cô cũng không thể phân biệt được nữa.

Cô cũng không biết, tên ác quỷ kia được Hắc Bạch Giáo hoàng để ý như vậy là phước hay họa nữa.

Dù là gì, với một kẻ dưới trướng như cô, đây không phải là phạm vi cô có thể chõ mũi vào.

"Được rồi, mau đi đi, đừng ở đây cản trở việc của chúng ta."

Vô Cứu lạnh nhạt đuổi Martha đi, tựa hồ không thể chờ đợi để đi đâu đó. Martha hiểu rõ, ngay lập tức xin cáo lui rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Tất An mỉm cười đè tay lên vai của Vô Cứu, y biết hắn đang mong chờ điều gì bởi lẽ chính y cũng không thể nhẫn nại thêm được nữa. Mỗi giây mỗi khắc không thấy được người kia khiến y bồn chồn khó chịu, hận không thể thời thời khắc khắc chôn mình trong căn phòng ấy.

Thế nhưng, họ phải nhẫn nại. Muốn chiếm được một kẻ cứng đầu, trước tiên phải phá nát ý chí của người đó.

Tất An và Vô Cứu cùng nhau rời đi sảnh làm lễ. Nhà thờ của họ tựa như một căn biệt thự lớn ẩn mình trong một trang viên đầy hoa thơm cỏ lạ, sảnh làm lễ dù có thể chứa cả trăm người cũng chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi. Hai vị Giáo hoàng sau khi đến nhà bếp lấy một đĩa thức ăn nóng hổi liền đi đến nơi sâu nhất của nhà thờ, dừng lại trước bức tượng Đức Thánh bằng thạch cao tráng lệ. Dưới bệ đứng của pho tượng là một cái đĩa nhỏ dát đồng thau trông khá bắt mắt. Tất An và Vô Cứu dùng ma pháp tác động lên cái đĩa, lắng nghe thanh âm của những con quay kêu lên lách cách đúng 6 lần qua bên phải, 6 lần qua bên trái.

"Cạch."

Chiếc đĩa sáng lên với hai màu đen trắng, cho thấy khóa đã được mở.

Pho tượng Đức Thánh ngay lập tức rung lên và tự động dịch qua một bên, để lộ cánh cửa gỗ sồi được phong ấn bằng sức mạnh thần thánh chỉ có bọn họ mới có thể giải khai. Bước vào bên trong là một căn phòng màu kem nhẹ nhàng, ánh sáng lim dim vừa phải rất dễ chịu. Mặt đất đều được bao phủ bởi lớp thảm lông mềm mại như tơ màu trắng, xung quanh rải rác những đóa hoa bách hợp còn vương hơi nước. Ở giữa căn phòng này là một chiếc giường tròn to lớn, chiếm phần lớn diện tích của cả gian phòng. Từ trần nhà là những dải lụa trắng mềm mại gần như trong suốt rũ xuống giường trông rất đẹp đẽ. Để ý kĩ hơn, những dải lụa đó đầu đang quấn lấy một người, nói đúng hơn là một người đàn ông trẻ tuổi khoác lên mình bộ áo đen tuyền khá thoáng mát, để lộ phần lớn da thịt của cơ thể. Từ đôi chân thon dài lên phần bụng phẳng của người kia đều là những hình xăm kì lạ, gương mặt được che lại bởi chiếc mặt nạ sắt nhưng cũng không khó để nhìn thấy ngũ quan của người nọ rất dễ nhìn. Cả bốn tứ chi lẫn eo của người này đều bị quấn chặt bởi dải lụa kì lạ, trông có vẻ rất dễ để xé nát thế nhưng nam nhân mạnh mẽ kia vẫn không thể phá hủy nó mà bỏ trốn.

Đúng, người này chính là Eli, con quỷ đáng sợ trong miệng của đám dân làng kia.

Thế nhưng lúc này Eli không còn vẻ kiêu hùng của một sinh vật bóng đêm nữa. Thời gian bị nhốt đối với cậu dài đằng đẵng như thể nó đã ngừng trôi vì xung quanh cậu chỉ có bốn bức tường cùng với sự có mặt của hai tên giả đạo mạo kia. Eli nghiến răng nghiến lợi, cậu chưa từng rơi vào trường hợp chật vật như thế này bao giờ, bị đám nhà thờ đánh bại nhưng chúng không giết chết mà nhốt cậu trong căn phòng này. Cậu không biết bao nhiêu ngày đã trải qua, hai tên này trừ việc đưa đồ ăn đều đặn cho cậu mỗi ngày đều bỏ cậu một mình, cơn tịch mịch sắp bức cậu đến điên rồi. Cậu không còn nhớ số lần thức ăn được đưa vào nữa, từ đó dần mất đi khái niệm thời gian. Tồi tệ hơn, cậu cảm thấy mình như bị chuốc độc, cả người lúc nào cũng cảm thấy ngưa ngứa như có cả ngàn con kiến bò trên da, cơ thể cậu càng ngày càng trở nên mẫn cảm, giờ chỉ cần cọ vào ga giường hay bị lụa ma sát cũng có thể rút đi sức lực của cậu. Những tấm lụa mát rượi này dù rất mượt và không làm đau cậu tí nào, thậm chí còn như đang nâng niu cậu, thế nhưng mỗi lần cậu muốn chạy trốn chúng lại quây chặt lại, không thể bị cắt đứt.

Eli cứ như vậy bị giam cầm ở đây, hốt hoảng nhận thấy ý thức mình như sắp biến bọt biển mà tan rã ra.

"Eli, ngươi còn muốn bướng bỉnh bao lâu nữa?"

Người lên tiếng đánh tan sự im lặng chính là Tất An, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên giường, si mê trong đôi ngươi không cách nào che giấu được. Eli lúc này tựa như ác quỷ bóng đêm gãy cánh bị giam cầm bởi sức mạnh của thiên thần, mang theo vẻ vô lực yêu mị và quyến rũ tựa độc dược đánh mạnh vào thị giác người nhìn. Vô Cứu cùng Tất An không hẹn mà cùng nhau thấy cả người nóng ran, từ từ tiếp cận nam nhân vô lực phản kháng kia.

"Quân bại hoại, âm binh giả đạo mạo! Mau thả ta ra! Blue ở đâu!?" Eli dùng hết sức bình sinh hét lên, thế nhưng thiếu ăn thiếu ngủ trường kỳ lại bị chất độc kì lạ nào đó ăn mòn tâm trí, giọng cậu không còn mang theo sự cứng rắn trước kia nữa.

Không để tâm đến sự chống trả của Eli, hai người Hắc Bạch cởi bỏ mũ áo ngồi lên giường, trong mắt xuất hiện sự ôn nhu đủ để biến đối phương thành vũng nước. Thế nhưng Eli không hề thấy cảm kích, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi vì đây là lần đầu tiên cả hai ngồi sát cậu như thế này.

"Muốn dùng cách này bức ta điên sao? Dù có là Giáo hoàng tôn kính, thực chất cũng là tên độc ác mục ruỗng mà thôi. Các ngươi còn đáng ghê tởm hơn lũ quỷ bọn ta!" 

Eli mím môi cố gắng chống đỡ, dù cơ thể nhạy cảm của cậu như đã đánh hơi được hơi ấm da thịt mà muốn dán sát vào.

Đúng lúc này, Vô Cứu vươn tay tháo gỡ mặt nạ sắt của cậu, để lộ đôi ngươi màu tím xinh đẹp nhưng tràn đầy phẫn nộ. Vô Cứu nhịn không được cúi sát mà hôn lên trán Eli, rồi kéo xuống hôn lên đôi mắt của cậu. Eli sững sờ, lúc ý thức được chuyện gì vừa xảy ra liền chán ghét quay mặt đi hòng trốn thoát khỏi Vô Cứu. Thật tiếc, Eli còn chưa nhích được xa đã bị mảnh lụa ngăn lại, vòng eo mảnh khảnh cứ như vậy bị giam trong hai cánh tay của đối phương.

"Thực sự nhớ ngươi. Nhớ rất nhiều."

Vô Cứu dùng chất giọng trầm thấp ấy mà rên rỉ, chỗ bị hắn chạm vào càng thêm nóng và ngứa, mang theo một luồng khoái cảm nhàn nhạt khiến Eli không khỏi kinh hoảng.

"Mau buông ta ra!"

Thế nhưng Vô Cứu vẫn như kiềm sắt trói chặt lại Eli, hơi thở ấm nóng mà nặng nề của hắn ve vuốt làn da trần của cậu, cảm giác nhộn nhạo do bị hun nóng truyền đến mãnh liệt. Eli nghiêng người né một bên cũng không thể tránh thoát, vì đã có Tất An chực chờ sẵn, ôn nhu ôm cậu vào lòng mà xoa đầu. 

Eli dù thần trí không mấy tỉnh táo vẫn nhận rõ tình cảnh lúc này thực quỷ dị. Hai tên này là đại diện của Đức Thánh, là sứ giả của ánh sáng, theo lý mà nói thì cậu và họ thuộc hai thế giới không chia chung một bầu trời, thậm chí đáng lẽ họ nên giết một con quỷ như cậu đi mới hợp lý. Thế nhưng hiện tại cậu lại bị cả hai ôm chặt vào lòng, tựa như một trân bảo quý giá.

Chuyện quái gì đang xảy ra?

"Các ngươi đang có âm mưu quỷ kế gì? Sao không giết quách ta đi?"

Eli cười gằn, nhịn xuống sự ghê tởm với những bàn tay ve vuốt thân thể cậu, mang theo cơn khoái cảm mà cậu không hề mong muốn. Hiện tại, cậu thực sự căm ghét hai kẻ này, hận không thể một đao chém đứt cổ họng của chúng.

"Sao chúng ta có thể giết ngươi chứ? Chúng ta yêu ngươi đến điên rồi, sao có thể xuống tay?"

"Yêu? Các ngươi đang nói nhăng cuội gì? Đừng... Đừng cho ta là kẻ ngu..."

Đáp lại câu châm chọc của Eli là một nụ hôn mang theo sự ôn nhu tựa sóng thần xô ngã ý thức hải của cậu. Tất An hôn lên vành tai của Eli, ngay sau đó cậu đã cảm nhận được đầu lưỡi xa lạ kia thấm ướt vành tai của mình.

Y... Y thế nhưng liếm cậu!

"Khoan... Quân biến thái! Ngươi dám!"

Eli giãy dụa, nhưng từ cuống họng lại phát ra những thanh âm rên rỉ như có như không, mị người đến độ chính cậu cũng ngạc nhiên nó phát ra từ chính mình. Eli cắn chặt môi để ngăn cản những thanh âm đáng xấu hổ đó thoát ra ngoài, thế nhưng hai người kia tựa hồ rất hưng phấn như đã mở phải cái chốt an toàn nào đó, tốc độ liếm hôn cũng bắt đầu tăng mạnh khiến cậu đảo điên. Vô Cứu hướng đầu lưỡi đến phần bụng đầy vết xăm của cậu mà đặt những nụ hôn vụn vặt như đang khắc họa lại những đường xăm ấy. Eli thở dốc ưỡn người, hai tay nắm chặt lấy dải lụa mềm, không tự chủ mà dâng hiến phần bụng yếu ớt của mình để Vô Cứu thưởng thức, tiếng thở dốc ồm ồm vang sát bên tai.

"Eli... Chậc... Có thể ngươi không nhớ nhưng chúng ta trước đây đã từng gặp mặt... Chậc chậc..." Tất An dường như mất đi vẻ thanh cao bình tĩnh mà đắm chìm trong tư vị thơm ngọt của Eli, không còn nhìn ra vị Bạch Giáo hoàng oai nghiêm thường ngày nữa. Tất An chưa đã nghiện sau khi dày vò vành tai mẫn cảm của Eli, bắt đầu liếm hôn từ gò má phẳng phiu xuống cần cổ thon dài của cậu, tiếng hôn hòa cùng tiếng nước vang lên thấm đẫm hương nhục dục.

Eli vốn đã bị tước đoạt sức phản kháng, bị kích thích như vậy cả người như nhũn ra, thần trí rệu rã như những mảnh giấy vụn tuyệt vọng muốn níu giữ lại nhau. Cậu mơ mơ hồ hồ nghe Tất An nói họ đã từng gặp, nhưng cậu nào có ký ức gì về việc đó. Cậu là quỷ, tuổi thọ rất dài, chỉ ham thích chu du nay đây mai đó, nhớ được một người là một điều vô cùng khó khăn.

"Ta... Không biết... Mau dừng lại... Các ngươi là Giáo hoàng, là những kẻ tôn quý trong sạch... Cớ gì lại bày ra bộ dạng thèm muốn đáng ghê tởm thế này?"

Eli không khách khí từng câu từng câu chửi, mong họ chán ghét mà giết quách cậu luôn đi, còn hơn để thân thể mình bị xâm phạm như thế này. Không những thế, hai tên này còn chuốc độc làm yếu đi sự thanh tỉnh của cậu trong suốt một thời gian dài, không gì có thể hèn hạ hơn. 

Điều này khiến Eli càng căm ghét đám người từ nhà thờ, toàn là những kẻ mục ruỗng vác mặt nạ giả đạo mạo.

Vô Cứu vươn tay kéo phần áo vốn đã hớ hênh của Eli xuống, để lộ khuôn ngực nhỏ nhưng đầy đặn của cậu, cùng với đó là hai khỏa anh đào màu nâu trông thật ngon miệng. Eli thấy lòng chợt lạnh, thoáng chốc đã thấy cả hai mỗi người một bên mân mê hai hạt đậu trên ngực, sau đó cảm nhận đầu lưỡi ướt át liếm lộng lên chúng, tiếng liếm mút đẫm nước dâm dục phát ra rõ rệt.

"Ư... Ha... Dừng lại..."

Eli thét lên một tiếng, hai tay bấu chặt lấy dải lụa trói buộc mình mà vùng vẫy nhưng vẫn như cũ không thể thoát thân. Cậu cảm thấy đầu ti của cậu mẫn cảm không thôi, sự ướt át hòa cùng cơn ngứa ngáy cùng cực như đang tra tấn ý chí của cậu, tiếng rên rỉ nhuyễn nhu kia như thác lũ tuôn ra ào ạt. Vô Cứu và Tất An tập trung mút mát hai đầu vú ngọt lành, mặt cả hai đều đỏ ửng và đôi mắt thanh minh thần thánh giờ đây đã nhiễm đục bởi dục vọng. Hai đầu ti bị hai người mút đến sưng tấy, đứng thẳng trong không trung trông đến là vui mắt, chỉ cần chạm nhẹ đã thấy trướng đau. Tiếp đến, Eli cảm thấy đùi mình được mềm nhẹ vuốt ve, chẳng mấy chốc dục vọng lại tăng lên theo một đường thẳng. Cậu theo bản năng khép hai chân lại cự tuyệt, thế nhưng Vô Cứu và Tất An vẫn có thể dễ dàng đem chân cậu tách ra, hai bàn tay không an phận chẳng mấy chốc đã hướng tới nơi tư mật kia.

"Không... Đừng..."

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu, Eli lúc này thực sự cảm thấy sợ hãi. Tất An đau lòng, dịu dàng ôm cậu mà liếm đi những giọt nước mặn chát đó, thì thầm những lời an ủi ngọt ngào như thể y là tình nhân của cậu vậy. Giọng y mượt mà như lông tơ, đã thế còn mang theo ôn nhu cực điểm, Eli cảm thấy cơ thể mình không tự chủ mềm ra mà sà vào lòng y. Vô Cứu ở dưới kéo xuống phần khố của Eli, để lộ phân thịt hồng nộn chưa từng trải qua mùi đời kia. Hầu kết của hắn khẽ động, nhìn phân thịt run rẩy vẫn còn mềm đó mà cổ họng khát khô, sau đó hắn liền há to miệng ngậm nó vào.

"Á!"

Nơi đó của Eli chưa từng có ai chạm vào, thế nhưng giờ khắc này lại được bao bọc bởi khoang miệng ấm nóng và ướt át, kích thích mãnh liệt đến độ cậu suýt ngất đi. Hai đùi cậu bị dải lụa do Tất An điều khiển giữ căng ra, tạo thành một tư thế phơi bày hết thảy, nhục nhã không thôi. Vô Cứu thì thoải mái nhấm nháp dương vật xinh đẹp của Eli, mút từ dướt gốc lên đến ngọn, hai viên tinh hoàn nhỏ cũng không thoát khỏi sự chăm chút của hắn. Tất An cũng không nằm ngoài cuộc vui, không biết tự lúc nào đã làm ướt đẫm ngón tay mình bằng một dung dịch không màu rất thơm, ngón tay mấp mé nơi cửa huyệt chưa được khai phá của Eli.

"Ha... Không được... Dừng lại..."

Không để cậu đợi lâu, Eli đã cảm nhận được một dị vật xâm nhập phía sau của cậu, trong lòng dâng lên cảm giác kinh hoảng. Tất An rõ ràng để ý đây là lần đầu của Eli nên ngón tay tiến vào rất nhẹ nhàng, cẩn thận và dò xét, thế nhưng vẫn đủ quyết đoán chống lại sự bài xích của Eli mà dần dần đi sâu vào bên trong. Eli vì không quen nên hậu huyệt thít chặt lại như muốn chặt đứt ngón tay của Tất An, khiến y không nhịn được an ủi bảo Eli thả lỏng. Cảm thấy có vẻ giãn đủ, Tất An nhét thêm một ngón tay thứ hai vào, giống hệt như một tình nhân chu đáo mà chuẩn bị Eli cho thứ to lớn của họ. Ngón tay của y đảo lộng như con rắn xảo quyệt sâu trong hậu huyệt của Eli, gãi lên từng nếp gấp của vách thịt nhớp nháp cho đến khi chạm đến một nốt gồ nào đó, ngay lập tức như bắt được vàng mà tập trung ấn vào nó.

"Tìm ra rồi."

"Ha... A... Ưm..."

Eli bị hành hạ từ mặt trước đến mặt sau, vừa sướng vừa khổ sở không thôi, nước miếng rơi tong tỏng từ khóe miệng xuống nệm giường. Tất An như tìm được điểm mẫn cảm nào đó trong người cậu, ác ý chọc nó không tha khiến Eli thở không ra hơi,hai cánh mông tròn như trái đào chín không ngừng nhúc nhích cạ lên giường. Đằng trước lại có Vô Cứu si mê mút lấy dương vật cậu như con dã thú bị bỏ đói lâu ngày, liếm cho đến khi nó đứng thẳng mà bắn ra, thế nhưng hắn không hề ngần ngại đem toàn bộ tinh trùng nuốt xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu.

Đây... Đây là hai vị Giáo hoàng lừng lẫy có tiếng Oletus sao? 

Hai gã đàn ông cơ khát này là ai thế này?

Dù là sinh vật bóng đêm vốn nổi tiếng bởi danh tiếng xấu xa do con người đặt nên, thế nhưng Eli chỉ đam mê phiêu lưu chứ không có bất cứ kinh nghiệm nào trong việc giường chiếu, chẳng mấy chốc bị Tất An và Vô Cứu hầu hạ đến nhũn người, tựa như búp bê vải chỉ có thể chống đỡ nhờ những dải lụa bao quanh thân.

"Eli, Eli... Ngươi nhớ không, ngày đó bọn ta lạc trong rừng, đầy những ác quỷ tác oai tác quái... Dù có là hiện thân của Đức Thánh đi chăng nữa, hai đứa trẻ bọn ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net