38. [Hastur x Eli] Ác mộng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Hastur x Eli Clark (Feaster x Seer)

Summary: Cha xứ tối cao của nhà thờ Oletus bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng tràn đầy xúc tu đáng sợ. Đây liệu là lời tiên tri về số phận của chính anh, hay chỉ đơn thuần là con quái vật muốn tác oai tác quái? Dù là gì, Eli sẽ sớm biết được thôi.

Tui tức á, tui tức mà viết pỏn cầu skin luôn á. Cái skin đẹp bá cháy (trừ con quạ). Nhìn cha sứ đúng chuẩn yêu nghiệt nhé, em yêu anh!

---------------------------------------------------------

Eli mở đôi mắt nặng trĩu, đồng tử bừng sáng tựa ánh lửa hồng lộ diện sau hàng mi cong dài. Xung quanh anh chỉ là một mảnh trời đêm u tối không một chút ánh sáng, cơ thể dù có cố gắng thế nào cũng không thể cử động được, nặng như đeo chì, cả người đều không một mảnh vải che thân.

Hôm nay, chính là thứ sáu ngày 13.

Eli cảm thấy sợ hãi, tên quái vật đó lại đến nữa rồi.

Quả nhiên đúng như anh dự đoán, từ trong cõi tối vô tận vươn đến những chiếc xúc tu đen ngòm, to lớn hơn cả bắp chân của anh, từ từ chậm rãi quấn lấy cơ thể bị tước đoạt khả năng phản kháng. Eli hiểu rõ đây chỉ là giấc mơ, là một cơn ác mộng đeo bám anh từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, nhưng anh không thể ngăn bản thân không sợ hãi trước sự tấn công của chúng. 

Kể cả sức mạnh của anh, cũng không có tác dụng gì mỗi khi nó đến.

Mặc dù chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cảm giác vô cùng chân thực. Những chiếc xúc tu nhơn nhớt ấy quấn lấy cơ thể anh, luồn lách lên từng thớ da thịt trần trụi của anh. Eli muốn hét lên nhưng không thể, thanh quản anh như bị cắt đứt, hiện tại chỉ có xúc cảm trên da được phóng đại đến cùng cực. Những chiếc xúc tu đáng ghê tởm ôm lấy cơ thể anh, như những lần trước thô bạo xâm phạm anh mà anh một thanh âm cũng không thể cất lên, chỉ biết bị động đón lấy sự tra tấn đầy nhục nhã này.

Ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp!

Ai đó... Làm ơn cứu tôi...

Em không thể thoát khỏi ta.

Một giọng nói âm u tựa cõi địa ngục vang lên, nặng nề và trầm thấp tựa vực thẳm đánh động vào tâm trí của Eli. Giữa không gian đen đặc như mực xuất hiện những quả cầu đỏ quạch như máu, tròn vo lơ lửng giữa không trung, ở giữa là một đường dọc màu đen tuyền.

Đó là những con mắt?

Em thuộc về ta.

Đã đến lúc, ta đến đón người của mình về rồi.

Eli chưa kịp hồi thần trước sự xuất hiện bất thường của những đôi mắt quái dị, cả cơ thể anh đã bị những chiếc xúc tu đen ngòm quấn thành cái kén, đôi mắt đỏ đầy sợ hãi dần dần bị che mất, chỉ còn lại bóng tối vĩnh cửu.

---------------------------------------------------------

"KHÔNG!"

Eli bật người ngồi dậy, mồ hôi túa ra như tắm ướt đẫm cả ga giường lẫn bộ đồ ngủ, trên gương mặt thanh tú vẫn còn tái nhợt. Lồng ngực anh phập phồng, trái tim đập như trống bỏi sau cơn ác mộng khủng khiếp vừa rồi, đặc biệt khi lần này có một sự khác biệt.

Tên quái vật đó cất tiếng, nó nói với anh, nó nói anh thuộc về nó, và nó sẽ đến đưa anh đi.

"Không thể nào..."

Nỗi sợ hãi bắt đầu gặm nhấm tâm trí Eli, sợ hãi về con quái vật vẫn luôn ám ảnh anh trong những cơn mơ kể từ thời thơ bé. Cứ mỗi khi thứ sáu ngày 13 đến, con quái vật đó lại thâm nhập vào giấc mơ của anh, luôn dùng những chiếc xúc tu bẩn thỉu ấy quấn lấy anh, trói buộc lại không cho anh đi, bao bọc anh trong bóng tối vô tận. Đến khi anh đến tuổi dậy thì, những chiếc xúc tu ấy bắt đầu trở nên táo bạo hơn, xâm phạm anh từ trong ra ngoài không sót một kẽ hở, mọi khoái cảm mà chúng mang lại đều cực kì chân thật và nhân đôi, cứ như vậy kéo dài kể cả khi anh trở thành vị cha xứ tối cao được người người ngưỡng mộ tại nhà thờ Oletus.

Anh sống trong một thế giới ma thuật, nơi mà con người có thể sử dụng phép thuật để giúp đỡ bản thân trong cuộc sống hàng ngày, ngoài ra còn có nhiều giả kim thuật có tài năng chế tạo vũ khí giúp con người chống lại những con quái vật hung ác bên ngoài. Nhìn chung, ma thuật của con người khá yếu, chỉ có số ít trong số họ có sức mạnh vượt trội hơn cả, và cũng là những người đứng ở tiền tuyến cùng bảo vệ vương quốc loài người khỏi những thế lực lăm le đe dọa sự yên bình này.

Eli Clark chính là một trong bốn người sở hữu sức mạnh vượt trội nhất.

Vương quốc Idelya gồm bốn nơi trấn giữ tại bốn hướng đông tây nam bắc, và Eli là người trấn giữ phía nam, cũng là nơi gần nhất với rừng đầm lầy hắc ám. Sở dĩ Eli có thể bảo vệ hoàn hảo vương quốc gần một nơi đáng sợ thế này bởi vì năng lực đặc thù của anh, chính là khả năng thanh tẩy cực hiệu quả với những sinh vật hắc ám. Không những vậy, anh còn sở hữu năng lực tiên tri màu nhiệm, có thể tiên đoán trước những ý định rục rịch của đám quái vật, Idelya được yên bình đến ngày hôm nay chủ yếu đều nhờ công của anh. Nhà thờ của anh được tạo ra nhằm tạo một chốn an toàn cho mọi người, cho họ cái đức tin để có thể giữ vững hi vọng về một thế giới yên bình vĩnh cửu, và Eli cũng có rất nhiều tín độ ngưỡng mộ và kính yêu.

Thế nhưng, ít ai biết vị cha xứ, vị anh hùng cao quý mà họ ngưỡng mộ nhưng không thể chạm đến, vẫn luôn đau đáu nỗi lo sợ về con quái vật luôn làm nhục thân thể anh mỗi khi ngày định mệnh ấy đến. Dù anh có cố gắng thức vào những ngày này, thế nhưng cái thế lực bí ẩn đó không cho phép anh làm vậy, khiến Eli không khỏi nghĩ về sức mạnh kinh khủng của nó, và liệu nó có ý định tấn công Idelya hay không.

"Hu hu..."

Người bạn trung thành của anh, cú Rose nhào vào lòng anh muốn an ủi, Eli chẳng biết làm gì ngoài ôm chặt lấy nó, thủ thỉ rằng mình sẽ ổn thôi. Dù gì ngoài anh ra vẫn còn ba người bạn trấn giữ ba phương, có Naib, Norton và Aesop thì anh còn sợ cái gì chứ. Ngoài ra còn có nữ hoàng Mary đáng tin cậy nữa, khả năng tiên tri cũng không thấy có gì nguy hiểm, anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

"Được rồi, mau bắt đầu buổi cầu nguyện hằng ngày thôi."

---------------------------------------------------------

"Cầu xin Đức Thánh, hãy bảo vệ chúng con, hãy bảo vệ Idelya, amen."

Eli dứt lời, hàng chục người ở dưới đều đồng thanh hô "Amen".

Tất cả bọn họ đều là những dân thường với sức mạnh nhỏ, và tất cả đều là những người anh thề sẽ bảo vẹ dù phải hi sinh thân mình. Cho họ niềm tin, cho họ niềm hi vọng, dạy cho họ những điều hay lẽ phải, đó chính là mục đích khi Eli lập ra nhà thờ này.

Khi con người có niềm tin và hi vọng, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đợi đến lúc mọi người trở về hết, Eli mới thả mình xuống nghỉ ngơi. Dù cố gắng gạt bỏ sự lo sợ này nhưng anh không thể, thậm chí nó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, như hòn đá tảng đè nặng tim anh.

"Anh không sao chứ?"

Fiona lo lắng tới hỏi. Cô bé này là người được anh cưu mang thời thơ bé, bố mẹ em ấy đã bị đám quái vật ăn thịt. Fiona dù chỉ có sức mạnh tạo những chiếc vòng xuyên địa hình, nhưng em ấy mang trong mình lòng hận thù sâu sắc với đám quái vật, thậm chí làm tất cả để đặt làm từ các nhà giả kim thuật một loại vũ khí khiến em ấy mạnh mẽ hơn.

"Không phải em nên gọi anh là cha sao?"

"Hứ, còn ai ở đây đâu, toàn người quen thôi. Nhỉ, chị Patricia?"

"Đúng vậy, chúng ta đã quá thân thuộc rồi."

"Đừng xa lạ với bọn này thế chứ, gọi anh là cha ngượng lắm, trong khi ngoài đời anh Eli dễ thương quá trời bọn em không gọi nghiêm túc được."

Eli mỉm cười dịu dàng nhìn xung quanh, mọi người đều là những người thân thiết với anh, một số người là được anh cưu mang, một số người tự nguyện cùng anh trấn giữ phương Nam, không hề hoảng sợ trước đầm lầy hắc ám mà đồng hành cùng anh mỗi ngày khiến Eli rất cảm kích.

"Ồ, xin chào. Tôi có đang quấy rầy mọi người vui vẻ không?"

Tất cả mọi người ngừng vui cười, quay đầu về phía vị khách không mời mà tới kia.

Đó là một người đàn ông với thân hình đồ sộ cao gần 2 mét, trên người khoác một bộ áo măng tô tối màu che kín thân cùng chiếc mũ phớt đầy nam tính. Người đàn ông đó nhìn tầm 30 đến 40 tuổi, gương mặt lấm tấm râu dày dạn gió sương không làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn, thậm chí còn cho hắn thêm vẻ phong trần và lãng tử. Mái tóc dài màu đỏ nâu rũ dài tận lưng, hòa cùng đôi mắt hẹp dài đỏ một màu máu tạo nên một sự hài hòa khó tả, cũng như khiến hắn trông rất quyền lực và mạnh mẽ.

Mọi người đều khó hiểu trước sự xuất hiện của người này, nhưng Eli đã sớm mặt mày tái mét.

Đôi mắt đỏ rực màu máu quá quen thuộc, cả khí tức đáng sợ này nữa...

"Xin lỗi quý ngài, nhưng hiện tại đã quá muộn cho buổi cầu nguyện hay thú tội. Ngài có thể quay lại vào ngày hôm sau."

Chưa kịp để Eli hoàn hồn, một cậu bé đã nhanh chóng tiến đến trước người đàn ông kia lịch sự hành lễ đúng quy chuẩn. Eli luôn muốn mọi người trong nhà thờ anh đều tôn trọng lẫn nhau, nên nếu muốn mời người về thì cũng phải làm thật lịch sự.

"Khoan đã, Mark, đừng lại gần hắn!"

Eli vừa dứt lời, tất cả mọi người ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng chém sắc lẹm.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi mọi người hồi thần đã thấy người đứng trước người đàn ông lạ mặt đã sớm mất đầu, còn cái đầu của cậu bé đã lăn long lóc đến chân họ tự lúc nào.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"

"MARK!!!"

Tât cả mọi người đều bàng hoàng, không hề lãng phí giây phút nào mà biến ra vũ khí của mình, ánh mắt căm hận ghim thẳng vào người đàn ông kia. Thế nhưng hắn ta chỉ cẩn thận lau đi vết máu trên ngón tay sắc nhọn của mình, chắc để tâm đến cơn giận dữ của họ.

"Con người thực sự quá yếu ớt nhỉ? Ta đã ngủ bao nhiêu năm, mới động tay chưa đã đã chết nhăn răng rồi." Người đàn ông kia đá thi thể không đầu của Mark như thể nó là miếng dùi giẻ không bằng, thành công dấy lên lửa giận của tất cả mọi người. "Có lẽ các người sẽ cho ta vui vẻ hơn tên vô dụng này nhỉ?"

"Mọi người bình tĩnh! Hắn ta không phải là người các em có thể đánh lại đâu!" 

Eli hét lên, đứng trước tất cả tạo nên một kết giới bao bọc tất cả mọi người. Họ không mạnh mẽ bằng anh, dĩ nhiên không thể cảm nhận được hắn ta mạnh đến nhường nào, cái khí tức hắc ám đậm đặc như muốn nuốt chửng ấy càng ngày càng đè nặng tinh thần của anh.

"Chậc chậc, Eli này, ta thực sự không muốn đánh nhau với em đâu."

"Sao ngươi biết tên ta?"

Eli biết câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục tự lừa dối bản thân.

"Eli, đừng giả vờ như chúng ta không quen biết. Chẳng phải mới đêm hôm qua chúng ta vừa vui vẻ một phen sao? Ta vẫn còn nhớ tiếng rên ngọt ngào của em đây ~"

Người đàn ông sử dụng chất giọng nam tính trầm đục mà ngả ngớn nói ra lời thô tục, khiến Eli tức giận đến cả người run bắn lên.

"Ngươi không được sỉ nhục anh Eli như vậy!!!"

Điều mà Fiona căm hận nhất ngoại trừ đám quái vật kinh tởm, chính là những người dám ô uế sỉ nhục ân nhân cứu mạng của mình. Patricia chưa kịp ngăn cô lại thì đã thấy cô tạo vòng qua xuyên màn kết giới của Eli, phóng thẳng phi tiêu ma thuật của mình về phía hắn. Đối phương dường như khinh thường sự có gắng của Fiona, một cái xúc tu từ dưới đất mọc lên đánh văng tất cả những cái phi tiêu. Từ dưới chân của hắn có một mảnh bóng đêm ngày càng lan rộng ra, từ chúng những chiếc xúc tu bắt đầu mọc lên như nấm, điên cuồng duỗi dài muốn bắt lấy Fiona. Fiona hoảng hồn, tạo vòng né tránh chúng, nhưng vì quá nhanh nên tốc độ tạo vòng của cô không tài nào theo kịp được. Đúng lúc này, một xúc tu phóng đến với tốc độ kinh hồn nhưng Fiona không thể né kịp, bên tai chỉ ong ong tiếng kêu gào của mọi người.

Xoẹt!

"Fio... na..."

Máu nóng bắn lên gương mặt xinh đẹp của Fiona.

Nhưng nó không phải là của cô, mà là của người chị cô yêu thương nhất, Patricia.

Patricia run rẩy vuốt lên má của cô, giữa lồng ngực là một xúc tu to đâm xuyên. Tàn nhẫn hơn, tên đàn ông rút nó về, để lại một khoảng trống nhầy nhụa máu cùng nội tạng của Patricia, thành công làm dây lí trí của Fiona bị chặt đứt.

"AAAAAAAAAA!!!!"

Eli nghiến răng lao về phía Fiona, chặn lại một cái xúc tu khác muốn tấn công cô. Anh vừa bế thi thể của Patricia vừa bế Fiona phóng về phía bệ nhà thờ, vừa chạy vừa né những xúc tu muốn bắt lấy anh. Tất cả những người còn lại bị dọa sợ rồi, tay cầm vũ khí cũng run rẩy hết lên.

"Mau chạy đi! Anh sẽ ở lại cầm chân hắn!" 

Eli hét lên, trên tay đã sớm xuất hiện hai quầng sáng trắng tinh khiết. Không ai nỡ bỏ anh đi, nhưng lúc này mệnh lệnh của Eli chính là tuyệt đối, họ không thể hành động liều lĩnh để mất đi bất cứ người nào nữa. Eli liếc mắt nhìn cú Rose ngay gần đó, nó hiểu ý của anh muốn gì liền nép mình vào bóng tối bay vút đi.

"Ai cho phép lũ mọi các ngươi đi?"

Người đàn ông tự lúc nào đã xuất hiện trước họ, xúc tu từ bóng đen dưới chân như nấm mọc lên liên tục. Eli ngay lập tức dùng sức mạnh phá tan bọn chúng, mở đường cho họ chạy, thậm chí còn lao về phía hắn ta đánh trực diện. Người đàn ông nhìn thấy anh đến chỉ cười khẩy, ngay lập tức thu mình vào bóng đen rồi vượt qua anh, lướt đến những người kia. Eli mau chóng chạy đến tạo kết giới bao bọc họ nhưng những xúc tu đã bao bọc lấy nó như một cái kén nhầy nhụa, dần dần muốn bóp nát nó.

Quá... Quá mạnh!

Eli có thể cảm nhận kết giới bị bóp nát, ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của anh. Những người bên trong đã sẵn sàng vũ khí chiến đấu trong sợ hãi, nhìn kết giới nổi tiếng không thể bị phá vỡ của Eli dần hình thành những vết nứt.

"A... Ư..."

Eli nghiến răng gồng mình chống đỡ, nhưng sức mạnh này quá vĩ đại để anh có thể một mình chống đỡ. Thậm chí anh để ý năng lực của mình không thể đả thương mấy lên hắn, chỉ có thể phá được những xúc tu thôi, nhưng nhiêu đó có là gì khi hắn có thể triệu hồi hàng trăm cái cùng một lúc. Eli có thể cảm nhận máu mũi mình chảy xuống, anh thực sự không thể chống đỡ được nữa.

Oành!

Kết giới vỡ nát, Eli máu mũi chảy liên hồi cảm thấy sức lực như kiệt quệ, nhưng anh không thể bỏ mặc mọi người ngay lúc này. Khi họ vẫn còn cố gắng chống lại những cái xúc tu, Eli tập trung năng lượng vào hai lòng bàn tay, năng lực thanh tẩy thuần khiết một đường phóng đến người đàn ông. Ánh sáng trắng xé tan không khí xuyên thẳng mấy xúc tu chặn lại lao vào người đàn ông, Eli chỉ mong có thể gây thương tích được cho hắn. Thế nhưng mạnh mẽ là vậy, nhưng đối phương chỉ bị bỏng ở phần lưng, càng tồi tệ hơn là những thớ thịt cháy xém ấy đang chậm rãi nối lại với nhau.

Tự... Tự phục hồi?

Dù anh đã dùng hết công lực nhưng chỉ có thể làm được đến đó thôi sao?

"AAAAAA!"

Cơn ác mộng chưa dừng lại ở đó, Eli mất hết sức lực nhìn những chiếc xúc tu đang giết những người anh yêu thương nhất. Anh muốn chạy đến, nhưng một chiếc xúc tu không biết từ đâu quấn lấy anh, chặt đến khó thở.

Vũ khí không đủ để có thể tiêu diệt hàng trăm xúc tu cùng một lúc, vì vậy từng người từng người cứ như vậy ngã xuống, thậm chí hắn ta còn tàn độc đến mức dùng xúc tu quấn lấy họ đập liên tục vào nền đá cứng, chỉ còn lại máu thịt bầy nhầy, không còn nhìn ra nhân dạng.

"Dừng lại... Mau dừng lại..."

Eli không thể ngừng gào khóc, chỉ hận không thể chặt đứt xúc tu trên người mà lao đến giết chết con quái vật kia.

Trận hỗn chiến kết thúc với chiến thắng áp đảo của người đàn ông tàn bạo, không gian im ắng chỉ còn tiếng máu thịt sền sệt và tiếng khóc tuyệt vọng của Eli.

"A... Không..."

"Thật là tốn nhiều thời gian hơn ta tưởng, em đào tạo khá tốt đấy. Một đám yếu đuối lại có thể chống cự được lâu như vậy." Người đàn ông vuốt cằm lún phún râu, cởi chiếc áo đã cháy xém của hắn ra, để lộ khuôn ngực nam tính nở nang của mình. "Đến đây nào."

Xúc tu trói chặt Eli đưa anh đến trước mặt hắn, hiện tại gương mặt xinh đẹp của anh hỗn độn những nước mắt và máu mũi, đôi mắt như ánh lửa đỏ rực căm thù hòa cùng nỗi đau cùng cực nhìn thẳng vào hắn.

Thế nhưng, đối với hắn, đó là một biểu cảm xinh đẹp biết bao.

"Eli, em đang muốn quyến rũ ta với vẻ mặt đáng yêu đó sao?" Hắn nâng mặt Eli lên, liếm lấy dòng máu ngọt ngào của anh. "Chúng ta chưa chính thức làm quen nhỉ? Ta là Hastur, là vị vua của quái vật, và cũng chính là chủ nhân của em đấy."

Eli phun nước miếng lên mặt hắn.

"Ta không có nhu cầu biết tên ngươi, và ngươi cũng không phải chủ nhân của ta!" Eli gằn từng chữ, nỗi đau mất mát quá lớn khiến tim anh như chết lặng.

Thế nhưng Hastur không hề làm gì ngoại trừ dùng ngón tay đem nước miếng Eli trên mặt mình bỏ vào miệng, chép lưỡi như đang ăn miếng kẹo ngọt. "Bé hư, chẳng phải cơ thể em rất quen thuộc với ta hay sao? Từ cái ngày mà cha mẹ em dâng em cho ta, em đã thuộc về ta rồi."

Eli tròn mắt, anh không hề có ký ức gì về cha mẹ mình. Ký ức của anh chỉ bắt đầu khi anh tỉnh dậy trong trại trẻ mồ côi mà thôi.

"Quả nhiên em không biết. Không phải con người ai cũng ghét quái vật, điển hình như cha mẹ em. Hai tên tín đồ ngu xuẩn và ám ảnh, chúng tôn thờ ta hết mực, giấu bản chất bại hoại dưới lớp vỏ đạo mạo. Hàng trăm năm về trước, trước khi cái vương quốc Idelya của em thành hình và loài người sống rải rác, ta đã bị đám anh hùng với sức mạnh ma thuật to lớn đánh bại, nhưng ta không chết hoàn toàn mà đi vào trạng thái ngủ đông. Một cách để đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh của ta là làm một nghi thức đặc biệt, ta đã truyền lại cho đám tín đồ khi ấy của ta. Cần dâng hiến cho ta một linh hồn thuần khiết nhất, thời gian sẽ thu ngắn lại. Thế nhưng mấy trăm năm chúng chỉ tìm được những tế vật yếu ớt, chẳng ngon lành gì cả."

"Cho đến khi em chào đời. Một linh hồn thuần khiết thực sự, không ai có thể sánh bằng. Và cha mẹ em đã ngay lập tức thực hiện nghi thức này, gieo sự tồn tại của ta vào cơ thể em. Eli đáng thương, em sinh ra cũng để thực hiện nghĩa vụ thức tỉnh ta mà thôi. Quả nhiên em là ân nhân của ta, rút ngắn trăm năm xuống còn hơn hai chục năm. Tế vật đáng yêu của ta, ở trong cơ thể em rất thoải mái, và làm tình với em còn thoải mái hơn gấp bội, thật tiếc ta chỉ có thể xuất hiện vào ngày hắc ám thứ sáu ngày 13, nếu không ta thực muốn chôn mình trong cơ thể em mỗi ngày. Ta đơn giản cũng chỉ là sinh vật của nhục dục mà thôi. Đôi mắt của em, mang màu đỏ rực rỡ, chính là bằng chứng cho sự tồn tại của ta đó."

Eli không thể tin vào tai mình, lượng thông tin quá lớn khiến anh không thể nói lại được gì. Cho đến khi xúc tu nhơn nhớt từ bóng đen trồi lên luồn vào bên trong áo của anh, Eli mới sực tỉnh.

"Đừng mất tập trung như thế. Em thực sự rất mạnh, nhưng một mình em không thể đủ để chống lại ta, đặc biệt khi ta đã sớm thích nghi với sức mạnh của em rồi. Em không thể chống lại ta đâu."

"Không... Dừng lại..."

"Sao ta có thể? Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể chân chân thực thực chạm được em."

Hastur nắm lấy má của Eli, hôn lấy đôi môi mọng nước của anh. Eli muốn giãy dụa nhưng tứ chi đều bị xúc tu quấn chặt lấy, chúng luồn dưới trang phục anh rồi xé nát chúng, tiếng vang lên chói cả tai. Nhưng hiện tại Eli không thể phản kháng, vì miệng anh đang bị lưỡi của Hastur, hay nên gọi là những xúc tu nhỏ xíu quấn lấy, tiếng mút mát ướt át vang lên rõ rệt như thể chúng muốn hút hết chất lỏng trong miệng anh. Quần áo bị xé nát để lộ thân hình trần trụi cùng bờ mông căng tròn của anh. Những chiếc xúc tu tham lam không chừa giây phút nào trườn lên cơ thể, thấm ướt người anh bằng chất nhầy nhớt nhợt. Eli hoảng sợ cảm nhận những xúc tu mơn trớn từng tấc trên cơ thể anh, giác hút trên chúng bắt đầu mút lấy làn da anh, hai cái trườn đến hai đầu ti anh mà gắn chặt vào, hút mạnh. Eli ú ớ kêu trong cổ họng, chỉ thúc đẩy dục vọng của Hastur mà thôi. Xúc tu tìm đến "cậu em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net