44. [Aesop x Eli] Mỹ nam ngư (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Aesop Carl x Eli Clark (Embalmer x Seer)

Summary: Dẫu biết mỹ nhân ngư là một giống loài huyền bí và khó đoán, nhưng Eli vẫn không thể kiềm lòng mà rơi vào lưới tình với sinh vật xinh đẹp ấy.

Fic viết collab với cô Van Anh Tran (còm vẽ của cổ chất lượng lắm, ai có nhu cầu tìm cổ trên Facebook nghen)

---------------------------------------------------------

"Tiến sĩ Eli, tiến sĩ Eli, anh có nghe thấy tôi nói gì không?"

Eli vội vàng choàng tỉnh khỏi cơn mê, đôi mắt xanh lơ tựa biển cả mê man nhìn người đàn ông đối diện mình. Đối phương chính là nhà khoa học cực kì có tiếng trong tổ chức nghiên cứu nhân ngư lâu đời nhất thế giới, Burke.

Đúng vậy, đây là một thế giới tồn tại sinh vật huyền bí mang tên nhân ngư, tuy hiếm gặp nhưng không phải không có. Dù số lượng rất ít, nhưng loài sinh vật này đối với loài người vẫn tồn tại nhiều bí ẩn, thu hút rất nhiều các nhà thám hiểm cũng như các nhà khoa học tò mò muốn tìm hiểu về loài sinh vật này.

Hôm nay, Eli may mắn được tham gia trong hành trình tìm kiếm nhân ngư của tổ chức uy tín nhất thế giới này, thậm chí còn bắt được một con sau hơn 40 năm không ngừng tìm kiếm khi con cuối cùng trước nó đã chết. Eli không thể ngờ số của mình lại đỏ như vậy, anh chỉ là sinh viên ưu tú tốt nghiệp chưa lâu đã được Burke đích thân lựa chọn cho chuyến công du biển cả của mình. Eli không biết vì lí do gì anh là người được chọn trong cả nghìn người tài năng khác, lúc này anh chỉ biết dập đầu cảm tạ ông ấy mà thôi.

"V-Vâng, tôi xin lỗi." 

Eli ngượng ngùng gãi đầu, mắt không rời khỏi sinh vật đẹp đẽ bơi lượn trong bể kính khổng lồ kia. Lần đầu được tận mắt nhìn thấy một nhân ngư hàng thật giá thật, không thể trách Eli quá hưng phấn được. 

Nhân ngư trong bể kính rõ ràng là giới tính đực, thế nhưng nhan sắc của y có thể dễ dàng quyến rũ cả nam lẫn nữ. Y sở hữu một mái tóc bạc dài, óng mượt lấp lánh như ánh trăng ngày rằm cùng với khuôn mặt có chút mềm mại so với nam giới bình thường, thế nhưng không hề cảm thấy nữ tính tẹo nào mà có nét đẹp đặc biệt của riêng y. Phần thân thể giống người của y không phải cơ bụng sáu múi gì nhưng rất săn chắc, vòng eo thon gọn dẻo dai mang theo lực đạo tiềm ẩn kinh người. Nối liền với phần thân đó là một chiếc đuôi thật to, thật dài và vô cùng khỏe mạnh, to hơn cả những nhân ngư mà tổ chức họ bắt được từ thuở sơ khai đến giờ. Chiếc đuôi với bộ vảy xinh đẹp lấp lánh ánh bạc như hòa làm một với mái tóc dài của y, những chiếc vây trong suốt trải dài khắp đuôi nhìn như những dải lụa mềm ấy vậy lại bén kinh người, Eli biết vì anh đã nhìn thấy chúng gần như cứa đứt tấm lưới dày khi thủy thủ bắt được y.

"Tôi tin tưởng cậu sẽ là người chăm sóc tốt cho nó, Eli."

"Burke, t-tôi không thể! Tôi chỉ mới tốt nghiệp, lại chưa từng đi thực tế bao giờ, sao ông có thể giao cho tôi trọng trách quan trọng này chứ?"

"Cậu không những là thủ khoa trong ngành mà còn có một liên kết đặc biệt với động vật, vì vậy tôi nghĩ cậu có thể tiếp cận và tìm hiểu nó một cách nhẹ nhàng hơn." Burke thở dài. "Nếu chèn ép chúng quá, kết cục lại trắng tay mà thôi."

Eli mím môi nhớ về con nhân ngư cuối cùng mà nhân loại tìm được, cũng là con nhân ngư 40 năm về trước đã chết dưới tay Burke. Eli không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh biết Burke vẫn luôn canh cánh nỗi ám ảnh về cái ngày định mệnh ấy. Con nhân ngư đó chết trước khi Burke có thể thu thập được thông tin gì, trở thành vết nhơ trong sự nghiệp của ông, về điểm này Eli thông cảm với ông.

Tuy nhiên, anh không thể đảm bảo bản thân sẽ nhất nhất làm theo mệnh lệnh làm tổn thương sinh vật huyền bí này. Anh biết dù Burke là một nhà khoa học được coi trọng, nhưng lí tưởng của ông ta hoàn toàn khác xa anh. Nghe có vẻ đạo đức giả, nhưng Eli đối với chúng chỉ là hứng thú đơn thuần, chỉ muốn tìm hiểu về văn hóa của chúng hơn là mổ xẻ chúng như một con súc sinh không hơn không kém.

"Ông nghĩ, người kia chỉ như động vật thôi sao? Burke, ông đánh giá nhân ngư quá thấp rồi."

"Đây là vấn đề của cậu đấy, Eli. Cậu coi nó là "người", nhưng cậu nên nhớ, nó không hề cùng đẳng cấp với chúng ta. Tôi sẽ giám sát cậu kĩ càng, đừng có cố làm thân với nó. Cậu là một nhà nghiên cứu, nó là một thí nghiệm, không gì hơn." Burke gằn giọng. "Đừng để cái sự trắc ẩn yếu đuối của cậu làm ảnh hưởng mục tiêu của cả nhân loại."

Eli im lặng lắng nghe, nhưng anh đã sớm có quyết định của riêng mình.

Ngay khi nhìn thấy sinh vật xinh đẹp ấy, anh biết mình đã rơi vào lưới tình rồi.

---------------------------------------------------------

"Xin chào, lại là tôi đây."

Eli kiên nhẫn chào lần nữa, thế nhưng đối phương vẫn không thèm để ý đến anh. Eli thở dài, vẫn kéo ghế bình tĩnh ngồi xuống, lặng im nhìn bóng lưng thon dài xinh đẹp ấy.

Đã hơn ba tháng trôi qua nhưng đối phương vẫn cho anh một tấm lưng lạnh lùng khiến cho Burke dần dần mất kiên nhẫn. Anh nghi rằng nhân ngư này thông minh hơn mọi người nghĩ, y biết mình bị theo dõi nên không hề tạo ra động tĩnh gì, ỷ vào việc không bị ai động vào nên cứ tiếp tục không hợp tác. Eli cũng bó tay, Burke vẫn rất cứng rắn không chịu thỏa hiệp với anh giảm bớt máy quay theo dõi, vì vậy anh đành phải nghĩ những chuyện khác để xoa dịu y. 

Eli biết mình chẳng khác gì một tên ngu khi cứ tiếp tục lải nhải một mình như thế này, nhưng anh vẫn giữ một niềm tin ngây thơ rằng sự chân thành của mình có thể xoay chuyển được y.

Ngoài ra, được ngắm nhìn y dù chỉ là một góc nhỏ, anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

"T-Tôi hôm nay cũng hết chuyện để kể cho cậu nghe rồi, haha. Nên là, lần này tôi chỉ có con ốc biển rất đẹp, tôi hy vọng cậu thích nó."

Vẫn không động tĩnh gì.

Eli thở dài, trông anh lúc này chẳng khác gì nam sinh trung học mang mối tình đơn phương với crush. Rất nhiều lần, anh thậm chí còn nảy ra ý tưởng điên rồi muốn giải thoát y khỏi chốn tù đày này, thế nhưng dưới sự giám sát gắt gao của tổ chức, anh vẫn không dám. Tất cả mọi người đối xử với y chẳng khác gì một con vật mà nghiên cứu, chỉ có Eli xem y như con người mà đối đãi. Vì bản thân được giao nhiệm vụ chăm sóc và thu thập thông tin nên Eli đã lợi dụng nó để đảm bảo cho y một cuộc sống tốt nhất, thành ra đến bây giờ một mẫu máu đơn giản vẫn chưa lấy được.

Nhưng anh biết, Burke sẽ mất kiên nhẫn sớm thôi. Nếu hôm nay anh vẫn không thể khiến y đáp lại, anh sẽ không còn là người phụ trách chăm sóc y nữa mà phải lui về hậu cần, không thể ngày ngày nhìn thấy đối phương nữa.

"T-Tôi biết cậu muốn trốn thoát khỏi đây, thế nhưng điều đó là không thể. Cậu là một người rất quan trọng với chúng tôi." Eli không thèm để ý đối phương có hiểu anh nói gì không, tiếp tục lải nhải. "Tôi cũng chỉ là một người thấp cổ bé họng được giao trọng trách quan trọng này thôi, nhưng tôi luôn muốn đảm bảo cậu được thoải mái hết sức có thể trong khả năng của mình. 

"Có lẽ sau hôm nay tôi phải rời đi rồi, Burke gắt lắm, tôi vô dụng không làm được việc là phải đi thôi. Con ốc biển này, sẽ là món quà kỉ niệm của tôi dành cho cậu." 

Vừa dứt lời, Eli nghe thấy tiếng quẫy nước nhẹ nhàng. Anh như chết cứng tại chỗ, nhìn nhân ngư đã ba tháng hoàn toàn coi mình như không khí kia lần đầu quay lại mắt đối mắt với mình. Eli bị hút vào đôi đồng tử màu bạc sâu không thấy đáy kia, toàn thân bỗng nhiên trở nên nóng bỏng đến lạ, tay cầm con ốc biển cầu vồng run run suýt rớt.

"Ừ thì... Haha... Vậy tôi sẽ thả con ốc này vào trong bể cho cậu nhé."

Eli không biết mình đang làm gì nữa, mang theo trái tim đập thình thịch leo thang tiếp cận thành bể để đưa cho y. Anh cũng không phải kẻ ngốc muốn tận tay trao vật, nhưng nếu ném vô thì quá bất lịch sự. Eli cẩn thận mở nắp bể ra, vừa định thả xuống thì đối phương không biết tự lúc nào đã bơi lên, kéo anh lao vào bể cùng.

"A!"

Eli chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người bị khóa chặt trong cái ôm của đối phương, đầu y chôn vào hõm cổ của anh tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể. Đầu óc Eli quay cuồng, nỗi kinh hoảng khiến lồng ngực nhói lên đau đớn. Tuy nhiên, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhằm ngăn bản thân nhanh mất sức, anh biết nhân ngư vốn là một sinh vật xinh đẹp vô hại không đả thương được người, nhưng những cái vây sắc bén kia có thể là vấn đề lớn. Nếu giãy dụa chỉ khiến sự tình nguy hiểm hơn, vì vậy Eli quyết định giữ im lặng chờ thời cơ thích hợp để hành động.

"Eli!"

Anh nhìn thấy Burke cùng nhân viên bảo vệ hùng hổ tiến vào để giải thoát cho anh cùng với lưới điện. Eli trở nên kinh hoảng, thậm chí quên cả sự an toàn của bản thân mà cố gắng ra hiệu cho họ đừng hành động. Những chiếc lưới điện đó bạo tàn và nguy hiểm đến cỡ nào cơ chứ, anh không muốn để chúng tổn thương y.

Bỗng nhiên, vòng tay ôm lấy anh siết chặt thêm, lôi kéo sự chú ý của anh về phía chủ nhân của nó như thế y khó chịu khi anh không để ý đến y vậy. Y lôi anh xuống tận đáy bể, dùng đuôi quậy tung chỗ cát mịn che đi tầm nhìn của đám người bên ngoài. Trước khi Eli có thể lí giải được lí do vì sao y lại hành động như vậy, đôi môi anh đã bị cướp lấy bởi một bờ môi ướt át khác. Eli kinh ngạc không thôi, vô thức há miệng càng giúp đầu lưỡi đối phương dễ dàng xâm nhập vào. Mũi anh trở nên cay xè, dưỡng khí cố giữ nãy giờ bị đối phương hút đi, đầu óc tê dại dần dần mất đi ý thức.

Cảm ơn món quà của ngươi, Eli.

Cái gì cơ? Hình như anh nghe thấy một giọng nói lạ trong đầu.

Xin lỗi đã không để ý đến ngươi. Ta không muốn... người khác nghe được chúng ta.

Đó chính là lí do suốt khoảng thời gian này y lơ anh sao?

Aesop, tên ta. Nhớ kĩ nó.

"ELI!!!!"

Eli không biết việc giải cứu diễn ra như thế nào, đến khi tỉnh lại đã thấy mình đang được hô hấp nhân tạo bởi một nhân viên cứu hộ, còn nhân ngư kia thì đăm đăm dõi theo anh không hề chớp mắt, dường như còn mang theo sự ghen tị cùng phẫn nộ mà anh nghĩ đều do ảo giác tạo ra.

"Eli! Eli! Cậu ổn chứ? Còn sống không?"

"Đ-Đừng trù tôi chết vậy chứ , B-Burke. Tôi không chết được."

"Trời ạ, trời ạ, thật không ngờ nó đã hành động, lại còn lôi cậu xuống dưới cùng nó nữa. Nếu chậm chút nữa cậu sẽ bị nó dìm chết!" Burke điên đầu bứt tóc, nếu ông ta còn cọng tóc nào. "Ba tháng ròng rã và kết quả lại như vậy đây! Không được, nó còn nguy hiểm hơn cả nhân ngư bình thường, cậu không cần phải đảm nhiệm việc chăm sóc nó nữa, về phòng y tế nghỉ ngơi đi!"

"B-Burke, tôi cố gắng lắm mới có thể khiến y có động tĩnh. Nếu đổi người khác, cẩn thận mọi thứ đều công cốc..."

"Suýt chết còn to mồm! Con nhân ngư này không hiền lành như đám trước nó, chúng ta phải sử dụng biện pháp mạnh để nghiên cứu nó thôi."

"Không được, Burke! Ông không được đả thương y!"

"Buông ra, Eli! Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu!"

Eli bị hai bảo vệ cưỡng ép lôi đi, chỉ có thể kêu gào tuyệt vọng khi nhân ngư bị đám lưới điện bao vây. 

---------------------------------------------------------

"Eli, đừng cứng đầu nữa. Sao lại lo lắng cho nó đến vậy khi nó chỉ cho cậu sự lạnh lùng chứ?"

"Đừng gọi y là "nó", Burke. Y không thích như vậy chút nào."

Với lại, nếu không phải bị mấy người theo dõi gắt gao, có khi y đã mở lòng hơn.

"Ha? Đừng nói với tôi giờ cậu hiểu nhân ngư nói gì nhé." Burke cười gằn. "Đừng làm tôi cười!"

"Burke, nhân ngư không phải con vật ông có thể tùy ý mổ xẻ. Họ xứng đáng được tôn trọng, chí ít chúng ta nên tìm hiểu họ như cách ông tìm hiểu một nền văn hóa khác vậy."

"Eli, đừng đạo đức giả như vậy. Cậu lên chiếc thuyền này chẳng phải cũng vì nghiên cứu nhân ngư sao? Những tài liệu cậu đọc được, cũng nhờ tổ chức thực hiện thí nghiệm lên chúng nó thôi!"

"Tôi biết tôi cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ít nhất tôi không tàn nhẫn như mấy người. Tôi lên tàu với suy nghĩ muốn thay đổi cách thức chúng ta tiếp cận nhân ngư, muốn thay đổi cách các người nhìn nhận họ."

"Cậu quá ngây thơ rồi Eli ạ."

"Burke, đừng phạm sai lầm nữa, cẩn thận lại ra về trắng tay."

BỐP!

"Câm mồm, cậu đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy." Burke lạnh lùng nói. "Con nhân ngư yêu quý của cậu thuộc về chúng tôi, còn cậu ngoan ngoãn làm việc cậu nên làm đi."

Eli ôm bờ má sưng vù của mình, phẫn nộ nhìn Burke đi xa. 

Anh đấm mạnh vào tường khiến khuỷu tay ứa máu, nhưng nó không thể lấn át được cơn tức giận đang xâm chiếm lấy tâm trí. Chẳng lẽ anh bỏ cuộc ngay lúc này, bỏ mặc mọi cố gắng của mình hay sao? Anh sẽ để bọn họ tổn hại y sao?

Không thể nào, anh không thể ngồi yên như một thằng vô dụng được.

"Người đó... đã nói tên mình là gì nhỉ? A-Aesop?" 

Eli nhớ lại giọng nói trong đầu mình lúc ấy, trầm ấm và dịu nhẹ như nước biển êm ả. Và hương vị của bờ môi ấy...

Eli đỏ mặt xoa xoa môi mình, cảm giác ướt át ùa về khiến tim lần nữa đập loạn nhịp.

"Không được mất tập trung!" Eli tự tát bản thân hai cái. "Tối nay, nhất định phải cứu Aesop ra!"

Eli dù chỉ là tiến sĩ chân yếu tay mềm, nhưng anh có quyết tâm cứng đến độ máy khoan cũng không thể đâm thủng. Eli chờ mọi người đã ngủ hết liền lén trốn khỏi giường bệnh, chạy đến nơi giam giữ Aesop. Quả nhiên, đứng trước cửa là một tên lính canh, Eli giả bộ một vẻ ốm yếu đáng thương cầu xin gã cho anh chào tạm biệt y lần cuối. Lúc này, tác dụng của việc làm thân với nhân viên phát huy cực mạnh, sau khi trưng ra nước mắt đầy tội nghiệp gã đó liền không nhịn được mà nhường đường cho anh. Lợi dụng lúc gã mất cảnh giác, Eli dùng máy phát điện giật ngất gã, khẽ khàng đặt gã xuống đất tránh tạo tiếng động lớn.

Eli sau khi quét mắt thì dễ dàng vào được bên trong, nhìn thấy Aesop bị trói nghiến bằng còng sắt ở cổ tay lẫn đuôi. Phẫn nộ bùng lên như núi lửa dâng trào khiến Eli suýt nữa gào lên, nhưng anh biết mình không thể kinh động đến người ngoài. Ít nhất anh làm ngất được tên bảo vệ ở trạm theo dõi và cướp được khẩu súng, giờ anh có thể giải thoát được Aesop rồi.

"Aesop, Aesop, tôi đến cứu cậu đây!"

Aesop mệt mỏi hé mở đôi mắt, nhìn thấy Eli thì tinh thần liền trở nên phấn chấn. Eli cầm chìa khóa mở còng bơi xuống tháo bỏ chúng cho y, sau đó chỉ chỉ lên nắp bể ám chỉ muốn cùng y trốn thoát. Aesop hiểu ý, bế Eli cùng bơi lên đỉnh, sau đó phải dựa vào Eli để có thể rời bể và tiếp xúc với mặt đất.

"Được rồi, Aesop. Tôi sẽ cứu cậu thoát khỏi đây."

Eli...

Thanh âm cảm kích trong đầu càng tiếp thêm sức mạnh giúp anh vững tin thực hiện kế hoạch của mình.

"Cậu... Bò được không?"

Eli vốn định vác Aesop rời đi, nhưng Aesop nặng không khác gì một con bò mộng. Đừng nói muốn thoát khỏi đây, di chuyển được vài bước thôi cũng đủ để anh hết hơi rồi.

Aesop gật gật, sử dụng hai tay kết hợp cùng đuôi của mình bắt đầu trườn không khác gì một con thằn lằn trước sự kinh ngạc của Eli.

"Giống The Ring quá..."

Eli vội vàng đuổi theo dẫn đường cho Aesop, không quên nhắc y bò nhẹ nhàng chút để không kinh động đến ai. Anh sử dụng lối đi dành cho nhân viên dọn dẹp, khuất tầm mắt của bảo vệ đi tuần quanh thuyền, dự tính sử dụng cửa sổ dưới tầng hầm mang Aesop ra ngoài. Sau khoảng thời gian lén lút tưởng chừng dài như vô tận, Eli và Aesop đã tìm được cánh cửa mình cần tìm. 

"Cố lên Aesop, cậu sắp được tự do rồi!"

Eli vừa mới mở nó ra thì nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng mình.

"Cứ tưởng là một con thỏ nhỏ, ai dè là con sói vong ơn bội nghĩa." Burke giương súng về phía anh. "Eli, cậu bị bao vây rồi, không muốn chết thì giao con nhân ngư ra đây."

"Burke, đừng quên tôi có súng, tôi không ngại liều mạng ở đây đâu."

"Eli, cậu đêm nay nhất định sẽ chết vì sự cứng đầu của mình. Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, giao nó đây!"

"Aesop! Chạy mau!"

Eli chắn mình trước Aesop, tay cầm súng run rẩy bắn xuống mặt đất giữa chân Burke. Đừng đùa chứ, anh chỉ là thằng yếu ớt chỉ biết tư duy thôi, nào biết dùng súng đâu, cứ nhắm thẳng dưới đất mà bắn biết đâu lại câu thêm ít thời gian.

"Eli, đừng nghĩ tôi không dám động thủ."

Burke vừa dứt lời, viên đạn từ nòng súng bay xuyên qua bụng của anh, rơi leng keng xuống mặt đất sau lưng.

"A..."

Eli đau muốn ngất, ôm bụng cố cầm máu ở nơi vết thương. Anh không ngờ Burke có thể tàn nhẫn đến vậy, anh không ngờ ông ta đang tâm giết chết một mạng người. 

Phải chăng... đây là hình phạt cho sự ngu ngốc của anh... 

Eli cũng không biết nữa.

"Ae...sop, chạy đi..."

Không, Eli, ta sẽ không bỏ ngươi lại. Ngươi là bạn đời của ta!

Aesop ôm chặt Eli vào lòng, trao cho anh một nụ hôn sâu, đút cho anh nước miếng của y. Eli cảm thấy tầm nhìn trước mắt mờ dần đi, sau đó ngất xỉu lúc nào không hay.

"Mau bắt con nhân ngư trước khi nó bỏ trố- A?"

Burke đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ như bị một tầng sương mù bao phủ.

Có một tiếng hát, một tiếng hát vô cùng xinh đẹp và ma mị như thể nó không hề thuộc về thế giới này, như một tiếng gọi du dương từ đáy biển. Nó hay đến độ như gột rửa hết thần trí của Burke, tầm nhìn trước mắt ông chỉ còn là một mảnh mờ ảo, không còn nhìn rõ đâu là người đâu là vật nữa.

Đến đây, đến với ta.

Burke cùng đoàn người nghe thấy một giọng nói yêu mị, như những con rối gỗ vô tri đi theo nguồn phát ra nó. Aesop dịu dàng đặt Eli xuống đất, trườn đến ôm lấy cổ của Burke trước khi há to miệng của mình. 

Bất ngờ thay, miệng của Aesop lúc này như bị rách, kéo dài đến tận mang tai, hàm răng cá mập sắc nhọn như dao cắm phập vào da thịt của Burke. Lúc này, cơn đau khiến Burke choàng tỉnh khỏi cơn mê, nhưng đã quá muộn để ông ta có thể trốn thoát. Aesop vừa cắn đứt động mạch chủ của Burke vừa che miệng ông ta để tiếng hét của ông không thể thoát ra ngoài. Tiếng hét bị kiềm hãm của ông như nhạc bên tai của Aesop, y thô bạo dùng răng cấu xé phần thịt mềm, cố tình kéo dài hơi thở của ông để ông cảm nhận đau đớn càng lâu càng tốt.

Lúc này, Aesop đã để lộ bộ mặt thật của mình, một kẻ săn mồi tàn bạo và khát máu thích tra tấn nạn nhân trước khi kết liễu họ.

Burke chết không nhắm mắt, thi thể bị Aesop ngấu nghiến nát tươm. Đám người đi theo ông cũng không phải ngoại lệ, từng kẻ từng kẻ phải bỏ mạng trước trước hàm răng  tham lam của nhân ngư, mùi máu tanh tưởi nhanh chóng lấp đầy khắp không gian.

Không, y không phải là nhân ngư, y là một sinh vật khác nguy hiểm và ác độc hơn nhiều.

Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi chết là xứng đáng.

Aesop vứt một ánh mắt khinh bỉ cuối cùng, ôm lấy Eli trốn thoát để lại đống máu thịt bầy nhầy của những kẻ xấu số.

---------------------------------------------------------

"A, mình đang ở đâu?"

Eli mở to đôi mắt nặng trĩu, mệt mỏi chống tay ngồi dậy. Anh sờ sờ bụng, nhận ra chỗ bị đạn bắn xuyên đã không còn đau nữa, vết thương cũng khép lại không để lại sẹo trên da như chưa từng có gì xảy ra. 

Chẳng lẽ Aesop đã chữa trị cho anh? Nước miếng của y có khả năng chữa lành sao?

Tay Eli tiếp xúc với một thảm cỏ êm ái và xanh mướt, trong không khí vương mùi mặn của nước biển lẫn hương hoa nhàn nhạt trên mảnh đất nhỏ này. Đây là một hang động với cái lỗ lớn trên đỉnh đầu cho ánh mặt trời chiếu vào, nơi mà anh đang ngồi chỉ là một mảnh đất nhỏ bên trong, trước mặt là mặt biển rì rào sóng vỗ với những hòn đá lởm chởm.

"Khoan đã, đó là...?"

Eli nhìn thấy có người lấp ló sau những tảng đá. Anh nheo mắt nhìn kĩ hơn, phát hiện đôi tai của họ đều có hình dạng của mang cá giống y hệt Aesop. 

Chẳng nhẽ họ đều là nhân ngư? Mà sao... Đôi mắt họ sáng quắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy?

Đúng lúc này, Aesop từ xa rẽ nước một đường bơi thẳng tới khiến bọn họ hoảng sợ bỏ chạy hết, chỉ trong phút chốc chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Aesop chống tay bò lên bờ, trong tay ôm rất nhiều hoa quả đủ thể loại. Cơ thể cùng mái tóc bạc dài dán chặt lấy cơ thể vì ướt khiến Aesop càng thêm phần quyến rũ, đẹp hơn gấp mấy lần những nam thần anh từng thấy trên TV.

"Đây là... cho tôi?"

Ngươi ăn đi, con người phải ăn mới có sức đúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net