45. [Norton x Eli] Aquiver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Norton Campbell x Eli Clark (Prospector x Seer)

Summary: "Aquiver" - run rẩy.

---------------------------------------------------------

Giữa màn đêm lạnh giá xuất hiện một thân ảnh trắng muốt và thanh thoát, lẻ loi đứng một mình giữa bầu trời đầy sao cùng ánh trăng tròn vành vạnh. Người đó khoác lên người một bộ trang phục lộng lẫy được trang trí bằng những đường hoa văn tinh tế dát vàng lấp lánh, chiếc khăn voan trắng tinh trong suốt phất phơ nhè nhẹ giữa gió trời khiến anh càng trở nên xinh đẹp một cách vô thực. Ai mới nhìn qua cũng sẽ nghĩ rằng anh ấy là một tinh linh ánh trăng hạ trần, cho đến khi họ nhìn thấy điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay của anh.

Eli rít một hơi thuốc dài, để tư vị đắng nghét kia bình ổn lại tâm trí của anh.

Eli Clark thực chất là một tay thám tử tự do, muốn anh tiếp nhận công việc chỉ cần trả tiền là đủ. Vì vậy, Eli có mối quan hệ không tốt lắm với cảnh sát, đặc biệt vì lắm lúc anh còn hoàn thành công việc tốt hơn cả họ. Lần này, anh tiếp nhận một yêu cầu kì lạ của một nữ diễn viên nhà hát. Cô ta muốn anh trà trộn vào trong nhà hát Golden Rose, tiếp cận ông chủ mới của nó và thu thập manh mối hòng tìm ra ông chủ cũ đã mất tích của nó. Cô ta một mực cho rằng ông chủ mới là một kẻ mưu mô và nham hiểm, là kẻ đầu sỏ cho sự biến mất của ông chủ mới dù cô chẳng hề có bất cứ manh mối nào.

Tuy vậy, Eli vẫn vui vẻ nhận việc, đơn giản vì cô ta trả lương rất hậu hĩnh. Với đặc thù công việc của mình, Eli rất giỏi trong việc diễn xuất, sở hữu hàng tá mặt nạ khác nhau nhằm phục vụ mục đích của mình, vì vậy anh đã quyết định đột nhập nhà hát với danh nghĩa là diễn viên mới. Không ngoài dự đoán, ông chủ mới của nhà hát cũng có mặt trong buổi tuyển chọn, và hơi thở của Eli ngay lập tức bị đối phương cướp mất.

Một sự run rẩy tinh tế, tựa như dòng điện râm ran thâm nhập vào từng thớ da thịt của anh.

Ông chủ mới của nhà hát còn đẹp trai hơn trong ảnh. Hắn tên là Norton Campbell, một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đen tuyền và đôi mắt quyến rũ lấp lánh tựa hắc thạch. Khác hẳn với dự đoán của mọi người, hắn không phải là họ hàng thân thích gì của ông chủ tiền nhiệm, quý ngài Scrooge, mà là một chàng diễn viên đầy tài năng mà Scrooge hết mực chiêu mộ. Hắn có một vết sẹo bỏng bên mắt trái, tuy nhiên nó không hề làm giảm độ đẹp trai của hắn mà còn tăng thêm sự hấp dẫn trí mạng đối với những quý cô mê mẩn hình tượng đàn ổng bí ẩn và bị tổn thương. Vai diễn nổi tiếng nhất của hắn là Ronald the Ness đóng cùng quý bà Bella xinh đẹp kiều diễm, hai người họ cùng vở kịch chính là mở đầu cho chuỗi ngày làm tiền của rạp hát. Tuy nhiên, bi kịch nhanh chóng diễn ra, Bella gặp tai nạn chết sớm khi tuổi đời mới đôi mươi, dấy lên một trận sóng gió chưa từng có trong rạp hát. 

Từ ngày đó, mọi thứ đều thay đổi. Scrooge bỏ đi biệt tích, Kroto tiếp tục theo đuổi sự nghiệp ở một nhà hát khác, chỉ có mình Ronald ở lại gồng gánh nhà hát với tư cách là ông chủ mới. Fiona cũng rất thông minh khi lựa chọn thời điểm này để thuê Eli, đơn giản vì sau scandal đó ít ai dám đánh đổi sự nghiệp của mình để bị vết nhơ của nhà hát nhúng chàm.

Không ngoài dự đoán, ở buổi thử vai này chỉ có mỗi Eli có mặt, không những vậy anh còn thể hiện rất tốt, Ronald không thuê anh là đồ ngu.

"Rất tốt rất tốt, anh được nhận. Tôi thật không ngờ một diễn viên tài năng như anh lại muốn đầu quân cho nhà hát của tôi đó." Norton là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, giọng nói của hắn cũng quyến rũ hệt như nhan sắc hắn vậy.

"Tôi vốn đã hâm mộ nhà hát từ lâu, một chút scandal không thể ngăn cản tôi muốn gia nhập Golden Rose. Với cả, tôi đã chứng kiến anh cố gắng đến nhường nào để vực dậy nơi này, tôi xin được bày tỏ sự tôn trọng sâu sắc dành cho anh." Eli thanh nhã cúi người. 

Lời anh nói là sự thật, Norton đã không ít lần tự mình thân chinh ngoài phố để chiêu mộ thành viên mới, liên tục cố gắng mời chào mặc cho những tờ rơi hắn cẩn thận chuẩn bị bị chà đạp dưới bùn đất.

"Đừng khách khí như vậy, từ giờ anh đã là người một nhà cùng chúng tôi." Norton xua tay cười. "Thực ra, sắp tới chúng tôi có một vở kịch mới để chào đón sự trở lại chính thức của Golden Rose, thật buồn khi chúng ta phải giảm bớt giá vé để thu hút người mua. Tuy nhiên, tôi tin rằng chúng ta sẽ trở lại ánh hào quang sớm thôi!"

Đôi mắt hắc thạch kia oánh lên một tia sáng đẹp đẽ, tràn đầy hi vọng cho một tương lai tươi sáng. Eli không khỏi cảm thấy chùn bước, anh đột nhiên nghĩ phải chăng Fiona đã nghi ngờ quá đáng người đàn ông này, một người toàn tâm toàn ý muốn hồi sinh nhà hát này sao có thể nảy ý gì xấu với Scrooge, một người cũng coi nhà hát như con mình chứ?

Tuy nhiên, Eli biết rõ mình không thể vì chút cảm tình ban đầu mà bỏ bê nhiệm vụ của mình.

"Vở kịch này có tên là gì vậy?"

"Aquiver - sự run rẩy đầy tinh tế trước vẻ đẹp và tình yêu. Hai nhân vật chính sẽ là một vị bá tước đơn độc và ánh trăng xinh đẹp, nguyên vở kịch sẽ đánh sâu vào tâm lý nhân vật bá tước và lí giải tình yêu kì lạ của hắn đối với mặt trăng."

"Khá là thú vị đó, một người đàn ông theo đuổi ánh trăng, dù biết hắn vĩnh viễn không thể chạm tới nó..."

"Đúng vậy, thứ duy nhất tồn tại chỉ là sự run rẩy sâu trong tâm hồn hắn trước sự mĩ lệ của ánh trăng mà thôi. Thực ra, mặt trăng trong vở kịch này không chỉ là đạo cụ bình thường mà là hiện thân của nó trong mắt bá tước, vì vậy chúng ta cần một người để đóng nó."

"Cần diễn viên sao?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ tôi sẽ chọn anh, Eli."

"Tôi? Sao có thể, tôi chỉ là một người mới."

"Muốn một vở kịch thành công, giữa hai diễn viên cần có một liên kết và sự ăn ý nhất định. Ngay khi nhìn anh diễn xuất lần đầu tiên, tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc như thể anh là bạn diễn định mệnh của tôi vậy." Norton nắm chặt lấy tay Eli khiến đối phương giật mình, không khỏi lùi về sau một bước. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ khiến cho tất cả bất ngờ!"

"N-Nhưng để ánh trăng là nam nhân, có ổn không?"

Nơi Eli đang sống, mọi người vẫn có cái nhìn gay gắt về mối quan hệ đồng tính nam, vì vậy quyết định mạo hiểm này càng dễ khiến kế hoạch trở lại công chúng của Norton sụp đổ.

"Ánh trăng không hề có giới tính, vì vậy tôi muốn thiết kế một nhân vật trung tính nhất có thể. Tạng người của anh rất phù hợp với nhân vật này, tất nhiên anh sẽ phải khoác thêm trang phục để che bớt vẻ nam tính của mình. Eli, anh là người thích hợp nhất, tin tưởng tôi, mọi chuyện nhất định sẽ thành công!"

Đối diện với sự nhiệt huyết của Norton, tim Eli không tự chủ mềm xèo. Dù gì có thể hợp tác gần gũi với Norton càng giúp anh dễ dàng theo dõi mục tiêu của mình hơn, suy đi tính lại cũng chẳng có gì bất lợi cả.

"Được rồi, tôi tin anh."

Và sau đó, chúng ta lại tua về hiện tại, Eli lúc này đã hút xong điếu thuốc, hung hăng ném nó xuống đất mà dùng chân day day.

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đêm mở đầu của màn kịch thành công vang dội, nhiều người còn không nhận ra Eli là một người đàn ông hàng thật giá thật. Họ say mê trò chuyện về việc bá tước và ánh trăng yêu nhau đến nhường nào, đến nỗi họ cho rằng hai diễn viên thực sự yêu nhau ngoài đời thật.

Điều này không hề giúp gì cho Eli, càng không giúp được gì cho công việc của hắn. Dù ngày nào cũng kề vai sát cánh cùng Norton, Eli vẫn không thể tìm ra bất cứ điều gì quái lạ nơi hắn, đến đêm mò vào phòng đối phương cũng không thể tìm ra thứ gì có thể bán đứng đối phương. Vì điều này, Fiona càng ngày càng trở nên mất kiên nhẫn, Eli cũng không ngoại lệ. Tệ hại hơn, Norton như một chiếc nam châm không ngừng thu hút Eli lại gần, từng tí từng tí khiến trái tim Eli mỗi lúc một nhanh mỗi khi nhìn thấy hắn. Eli không phải kẻ ngốc, anh biết mình đã phải lòng người đàn ông quyến rũ này, sự chuyên nghiệp cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Vị bá tước run rẩy vì ánh trăng, nào ngờ mặt trăng cũng chấn động chân tâm vì hắn.

"Anh không định ăn mừng cùng mọi người sao?"

Norton không biết tự lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng, trên môi vẫn treo nụ cười tuyệt đẹp ấy. Eli hận không thể ngay lập tức tát bay nó để trái tim thôi gào thét nữa.

"Tôi không thích tiệc tùng cho lắm, chúng quá náo nhiệt. Tôi thích ở ngoài này, ngắm mặt trăng xinh đẹp và tận hưởng gió trời trong lành."

"Eli, anh đêm nay cũng đẹp lắm, còn đẹp hơn cả mặt trăng ngự trên trời đêm. Thật tiếc, ngôi sao sáng nhất lại không có mặt cùng chung vui với mọi người."

"Haha, anh quá khen rồi..."

Eli ngượng ngùng đáp, tay níu khăn voan muốn che đi gò má ửng đỏ của mình.

"Đêm hãy còn dài, anh có muốn qua nhà tôi uống một tách trà chứ?"

Eli ngớ người, không nghĩ đối phương sẽ thẳng thắn mời mình đến nhà. Vào buổi đêm. Cô nam quả nam cùng nhau ở cùng một chỗ!

"A, không tốt lắm nhỉ..."

"Sao lại không nhỉ? Anh khó chịu sao? Xin lỗi, Eli, tôi cứ nghĩ anh cũng như tôi..." Norton khẽ cúi đầu. "Tôi... Thực ra, mỗi lần gặp anh, tim tôi đập nhanh lắm. Chỉ cần nhìn thấy anh, nguyên ngày đó tâm tình đều vui vẻ hẳn lên. Eli, tôi... tôi nghĩ tôi đã thích anh mất rồi..."

Đầu Eli thoáng chốc nổ cái đùng.

Nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu cúi mặt thẹn thùng quả nhiên kích thích thị giác quá mạnh, Eli trong giây phút này đây chỉ biết ú ớ không biết trả lời sao, đầu óc như rỗng tuếch.

"T-Tôi..."

"Xin lỗi Eli, vẫn là tôi quá lỗ mãng." Norton miễn cưỡng cười. "Tôi biết rất khó để anh chấp nhận tôi, nhưng xin anh hãy cho tôi một cơ hội."

"Đ-Được... Xin đừng xin lỗi tôi, anh không làm gì sai cả. Thực ra... Tôi cũng có chút... Thích anh.." Eli lấy hết can đảm để nói ra những lời trong lòng, gương mặt ửng đỏ của anh càng khiến anh thêm xinh đẹp, chiếc khăn voan trắng muốt bay bay càng khiến anh trông như tiên nhân hạ phàm.

Norton dường như không thể giữ nổi bình tĩnh, nhào đến kéo Eli vào một cái ôm nồng nhiệt. Norton dù chỉ là một diễn viên nhưng cơ thể lại vạm vỡ vô cùng, thớ cơ bắp rắn rỏi suýt chút nữa đã ép Eli bẹp dí.

"Cảm ơn Eli, cảm ơn anh rất nhiều." Norton cười hạnh phúc. "Anh cảm nhận được không, tiếng trái tim tôi đang đập rộn ràng vì hạnh phúc đó."

Eli không cất lời, chỉ im lặng lắng nghe nhịp đập dồn dập dưới lồng ngực căng đầy của đối phương.

"Vậy... Anh có muốn qua nhà tôi không?"

---------------------------------------------------------

Đến khi ngồi trong phòng khách của Norton rồi, Eli vẫn không thể tin bản thân lại mất liêm sỉ đồng ý đến nhà trai vào đêm hôm như thế này.

Nhà của Norton cũng không phải loại biệt thự cao to gì nhưng vẫn rất rộng rãi, ấm cúng và sạch sẽ, khác hẳn với căn phòng làm việc bừa bộn toàn giấy với tờ của Eli.

"Tôi có trà hoa nhài nhà làm, anh có muốn thử không?" Giọng Norton vang vọng từ căn bếp.

"C-Có, cảm ơn anh."

Hắn còn biết tự làm trà!

Làm sao đây? Đối phương càng lúc càng hoàn hảo, tim anh sẽ nổ chết mất.

"Sẽ mất khá lâu đấy. Sao anh không tham quan quanh nhà chút nhỉ? Anh có thể ra sau vườn hóng gió, tôi đã trồng rất nhiều loài hoa đấy, anh có lẽ sẽ thích chúng." Norton cười nhe răng, trông không khác gì con cún đang vẫy đuôi. "Tôi phải để ý nồi đun, nếu không thì nguy hiểm lắm."

Eli gật đầu, một chút khí trời sẽ giúp xoa dịu tâm tình nôn nóng của anh.

Eli dạo bước vào dãy hành lang lim dim ánh đèn, sắc cam phủ kín tường nhà trắng tinh. Bỗng nhiên, anh nghe thấy một tiếng đập lạ ở phía cuối hành lang.

"Mình tưởng tượng ra nó sao?"

Eli tính quay người bỏ đi, thế nhưng tiếng đập thùm thụp đáng nghi đó lại vang lên, níu kéo bước chân của anh.

Eli hít sâu một hơi, ngay lúc này đây anh lại nhớ tới công việc của mình. Anh chật vật, phân vân giữa việc quay đầu ngoảnh đi hay ở lại, nếu là lúc trước hẳn anh đã không do dự như thế này rồi. Tiếng đập ấy lại vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ của Eli, ép buộc anh phải đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.

Eli, rốt cuộc chọn theo bản năng của mình, đó là khám phá tiếng động bí ẩn đó.

Eli cố không gây tiếng động lớn, dần dần tiến đến phía cuối hành lang để rồi phát hiện nó chỉ là bức tường trống không với một cây đèn tường tắt ngúm. Tuy nhiên, kinh nghiệm cho anh biết nó không chỉ đơn thuần là một cái đèn, vì vậy anh bắt đầu đùa nghịch với nó. Anh thử kéo nó xuống, cái đèn quả nhiên vang 1 tiếng cạch, bức tường trống vắng mở ra một thông đạo tối tăm.

Eli hít sâu một hơi, tâm trạng đã sớm chìm xuống đáy cốc. Anh cầm bật lửa lên dấn thân đi xuống cầu thang nhỏ hẹp, tại chân cầu thang là một cái cửa kim loại lớn, hiển nhiên đã bị khóa chặt. 

Tuy nhiên, vẫn có một khe hở nhỏ trên cửa để nhìn vào, và Eli đã làm như vậy, để rồi suýt nữa thét lên sau khi anh nhìn thấy bên trong có người, một người vô cùng quen thuộc bị trói buộc trên ghế.

"S-Scrooge?"

Lúc này, cơn sốc cùng nỗi đau bị phản bội khiến Eli chết lặng, không thể phát hiện một thân ảnh cao lớn đang tiến lại gần. Đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn, mũi tiêm sắc bén kia đã đâm vào động mạch chủ của anh, đối phương cũng không hề cho anh cơ hội vùng vẫy mà ôm chặt anh vào lòng, vỗ về mái tóc nâu ngắn như đang an ủi một đứa trẻ đang sợ hãi.

"T-Tại sao?"

"Vì trả thù. Cha tôi chết vì lũ người này, tôi sẽ từ từ phá hủy nó. Nghĩ mà xem, Bella chết, Scrooge mất tích, và diễn viên mới nổi Eli Clark cũng vậy, đám nhân viên có cứng đầu đến mấy cũng không thể níu kéo khán giả."

"A... Anh lợi dụng tôi..."

Tâm Eli như chết lặng, những tưởng tình cảm hắn trao mình là thật, ai dè chỉ là một hồi lừa dối.

Norton... Quả nhiên là một diễn viên đại tài.

"Đúng vậy, tôi đã lợi dụng anh, Eli à. Tuy nhiên, việc tôi thích anh là thật, anh là một biến số đặc biệt trong kế hoạch của tôi. Sau khi xong chuyện, chúng ta sẽ đến nơi trú ẩn bí mật của tôi." Norton thỏ thẻ. "Yên nào, anh rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ, đừng chống cự nữa."

"K-Không... Tên khốn nạn..."

Eli lại cảm nhận lại trận run rẩy kia, tuy nhiên lúc này nó không thư sướng như tình yêu nữa mà là thuần túy sợ hãi và ghê tởm.

Đôi mắt của Norton... Chúng vô cùng lãnh liệt và điên rồ...

"Ngủ ngon, ánh trăng của tôi."

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Welp, chương này là hết rồi đó (dù khá rush), mình quyết định đóng truyện này lại và nghỉ dài hạn, tập trung cho những tác phẩm khác của mình, mong mọi người thông cảm nha. Khi nào có hứng viết thì mình sẽ tiếp tục, dù không rõ khi nào...

Mình cũng sẽ để status "Hoàn" luôn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net