Chương 16.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng anh là kho xăng còn em là mồi lửa
Em phá bỏ đi quy tắc rồi để mặc anh ngồi sửa

Anh đếch cần gì nhiều ngoài em - Đen, Vũ, Thành Đồng

==={}===

Hơn một tháng, Naib đã tươi tỉnh lên không ít, một phần vì mọi người trong căn cứ đã có cái nhìn ổn thỏa với anh hơn khi được Fiona làm cầu nối, một phần vì Naib đã dần học được cách sử dụng tay phải, và tay trái anh cũng đã dần có thể cử động nhẹ mà không đau đớn rồi. Naib vốn dĩ là một người tươi sáng, dễ lấy thiện cảm của người khác, cười trừ vài câu liền thành bạn bè, dần dà, người ta cũng quên mất là anh vẫn còn một bài thử thách.

Ngày nắng lên đẹp đẽ, ai trong căn cứ cũng cảm thấy khoan khoái, dường như nơi nơi đều rạng lên sắc vui tươi. Narlice lôi một mẻ bánh mới nướng ra, đem đi mời từng người, trông qua còn không rõ là căn cứ lính đánh thuê hay nhà trẻ nhỏ.

"Cảm ơn cô."

"Gọi em là Narlice được rồi."

So với ngày đầu tiên gặp Narlice, ấn tượng của Naib về cô gái này đã thay đổi nhiều. Narlice thích nướng bánh, làm mấy thứ thủ công nho nhỏ, ít khi đi làm nhiệm vụ, là người một tay quán xuyến việc ăn uống của tất cả mọi người. Naib thích Narlice, nói đúng hơn, là thích bánh của Narlice. Anh vừa nhét hết cả miếng cupcake vào mồm, má phồng phồng, tay cầm thêm một miếng nữa, tay còn lại giơ ngón cái tán dương.

"Ngon!"

Jack của hiện tại nhìn Naib ăn bánh đến ngon lành, cảm thấy hình như lúc ấy bản thân gã đang đứng ở góc khuất nào đó, tự nhủ nên học nướng bánh thử một lần. Loại suy nghĩ mong chờ sự chú ý ấu trĩ ngốc xít. Gã vừa mới nghĩ, đã nhìn thấy mình của quá khứ bước ra, lấy một cái bánh rồi lôi Naib đi chỗ khác, tránh cho anh khuân hết cả khay bánh của Narlice.

"Cậu, đi ra đây, hôm qua tư thế của cậu vẫn chưa ổn, đừng có chỉ ăn ăn ăn ăn."

"Haha, thôi nào, anh ăn thử đi, ngon cực~"

Naib thích cười, đôi khi sẽ hay cợt nhả, khi đã bắt đầu làm quen với mọi người, anh mới có thể thoải mái mà nở nụ cười vô âu vô lo như vậy. Tiếng dao găm va chạm vang lên thanh thúy cả một góc sân, dù cho Naib dùng dao tay phải không quá thuận, bản năng cơ thể vẫn còn đó, đấu với Jack trong phút chốc vẫn có thể miễn cưỡng gọi là ngang hàng.

"Anh sơ hở!"

Trong một khắc, Jack đã vô tình để lộ phần hông không được che chở của mình đối diện thẳng với tay phải của Naib. Nhanh như một cơn gió, mũi dao của Naib đã đưa tới nơi ấy, chỉ trong gang tấc. Thế nhưng vì cơ thể vươn về phía trước quá nhiều, cả hai chân của Naib đều không vững, ngay lập tức đã muốn ngã xuống.

Khi anh nghĩ mình sẽ ngã xuống và theo bản năng dùng tay phải đỡ, một bàn tay đã kéo Naib lại, kéo hẳn vào lồng ngực rộng lớn, cả hai người cùng nằm dưới đất, im lặng thở. Một lúc sau, khi nhịp thở đã ổn định lại, Naib lần mò đứng dậy, lại bị Jack kéo trở về.

"Nằm đó chút đi, hôm qua cậu cũng không ngủ đủ."

Naib cũng không quá quan tâm, dựa đầu lên người gã, ngẩng mặt nhìn trời, ngây ngốc. Anh bắt đầu coi nơi này là nhà rồi. Lạ thật, anh đã từng nghĩ bọn họ không có quan hệ máu mủ bằng cách nào lại sống vì nhau như thế, vậy nhưng hiện tại anh cũng muốn bảo vệ những người này, dù nhìn thì có vẻ mọi người đều đang bảo vệ anh. Có lẽ là vì sợi ruy băng nhỏ trên cổ tay từ Fiona, khay bánh mới nướng của Narlice, lời chào hỏi buổi sáng từ Kreacher, con dao găm mới được tặng bởi William, cánh tay lành thương từ thuốc của Kevin, bởi vì họ đều đối xử với Naib không vụ lợi, anh cũng dần cảm thấy muốn đối xử với họ y như vậy.

Không gian yên lặng, Jack nhìn trời, nghe tiếng thở đều đều của Naib, phát hiện anh đã ngủ, bên khóe môi vẫn còn giữ một độ cong nho nhỏ. Mái tóc nâu rối xù xù mềm mại, gã thuận tay sờ sờ, trong lòng mềm một mảnh.

Thật ra, Jack cũng không biết từ bao giờ mình lại nảy sinh ra tình cảm khác biệt với Naib. Một người cùng giới, hơn nữa cũng không phải là kẻ vô cùng hấp dẫn hay làm người ta yêu thích. Chỉ là khi quay lưng lại, nhìn thấy người kia, tim sẽ vô tình lạc nhịp. Có lẽ cũng chẳng phải yêu hay thích, chỉ là có cảm tình hơn một chút so với một người bạn bình thường. Muốn gần gũi với anh thêm một chút. Muốn thấy anh khảng khái, đơn thuần, vui vẻ, muốn thấy anh rạng ngời tươi cười cùng tất cả mọi người.

Trong lúc Jack vẫn chăm chú quan sát quá khứ của hai người, Naib của hiện tại đã vô thức chạy theo Narlice...và khay bánh của cô nàng, dù cho bây giờ anh hoàn toàn trong suốt và không thể lấy được tí phúc lợi nào, mấy cái cupcake bé tí đấy vẫn là hấp dẫn tầm mắt quá...

Naib nhìn thấy Narlice gõ cửa căn phòng xám bạc ít khi có người đến thăm của Carl, cũng không chờ trả lời, trực tiếp bước vào. Phòng của Carl ngược nắng, dù cho bây giờ là sáng sớm, ánh sáng cũng chỉ dìu dịu nhẹ, xuyên qua khung cửa kính rọi lên mái tóc xám bạc của thiếu niên. Carl nằm bẹp trên bàn, tóc xõa dài, nhìn có hơi mơ màng.

"Xem ai đang nằm lười biếng ở đây này."

Mặc dù mọi người đều đã dần làm quen với Naib, Carl vẫn như cũ, đến một câu chào khách sáo cũng không chịu đưa ra. Thật ra Naib chưa từng cảm thấy Carl có ác ý với bản thân mình trong quá khứ, có lẽ anh khi đó không nhận ra, nhưng anh của hiện tại thì có.

"Anh không ra sân tập ăn bánh với mọi người sao?"

"Không..."

Nhìn thấy Narlice, Carl cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu dậy, vẻ uể oải khó giấu, há miệng cắn một miếng bánh cô đưa tới bên miệng. Khóe mắt cậu có hơi đỏ, hình như...vừa mới khóc.

"C-Carl, anh ổn không?"

"Lice, em biết...Đại Thanh Trừng chứ?"

"Đó chẳng phải là truyện dân gian sao, câu chuyện về Tà Nhãn diệt trừ kẻ giàu ác bá, thanh trừng thế gian cho kẻ nghèo."

Carl cười nhạt, mang theo nét chế giễu, truyện dân gian thì lúc nào cũng dễ nghe.

"Đó không phải truyện dân gian, là thật. Hoàng gia đã có được Tà Nhãn rồi, và Nữ hoàng đang dự định xóa sổ 1/3 dân số, giải quyết nạn đói cũng như diệt trừ toàn bộ những kẻ bà ta coi là "rác rưởi"."

Mặt Narlice trắng bệch, "rác rưởi" là từ lóng mà Hoàng gia dùng để ám chỉ những kẻ sống dưới đáy xã hội, mưu sinh bằng công việc không chính thống, sống ở nơi ổ chuột, nằm ngoài pháp luật. Nói cách khác, bọn họ cũng là "rác rưởi". Thế nhưng, con số 1/3 quá lớn. Đất nước này có hơn mười triệu dân, 1/3 là hơn ba triệu người.

"Anh đừng đùa em..."

Thiếu niên cúi thấp đầu, giọt nước mắt trong suốt thể hiện sự bất lực của cậu. Trong ấn tượng của tất cả mọi người, Carl luôn luôn bình tĩnh, chuẩn mực, lạnh lùng, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế. Vậy nhưng bây giờ, trước mặt Narlice, Carl đang...khóc.

Họ lớn lên ở khu ổ chuột này, nếu như Đại Thanh Trừng đến, hoàn toàn không có cách nào sống sót. Vào thành phố cần giấy phép, bình thường mỗi người đi làm nhiệm vụ cũng là dùng mạng sống mà lén lút vào và rời đi trước khi đóng cổng thành. Ở lại qua đêm bị phát hiện, lập tức sẽ chết. Nơi họ có thể sống chỉ có khu ổ chuột này.

"Đại Thanh Trừng sẽ diễn ra trong ba tháng nữa, đáng ra chúng ta sắp có đủ tiền để mua thẻ căn cước vào thành phố rồi. Chỉ cần thêm một chút nữa..."

Narlice cảm thấy khó thở, cô đã có chút lạ khi nhìn thấy cả William, Kevin, Kreacher, Jack và Carl đồng loạt tăng gần gấp ba số nhiệm vụ, cả ngày ở bên ngoài, kể cả khi Jack có thay Naib làm nhiệm vụ, số lượng như vậy vẫn quá nhiều. Những người này tất cả đều biết điều gì sắp xảy đến, và họ đang nỗ lực cứu lấy tất cả mọi người.

"Anh vốn nghĩ chúng ta có một năm, từng ấy thời gian, chắc chắn anh sẽ có đủ tiền để đưa toàn bộ mọi người đi. Nhưng mẹ kiếp, Hoàng gia ngấm ngầm đẩy nhanh kế hoạch, chỉ có ba tháng, thật sự...không thể làm gì cả."

"Jack và mấy người bọn họ biết chưa?"

Carl lắc đầu, cậu vừa trở về sau một đêm thức trắng thám thính ở cung điện, trừ cậu ra, chưa một ai biết.

"Lice, anh không biết nữa..."

Ba tháng là thời gian quá gấp rút, số tiền bọn họ tích trữ trong suốt chục năm cũng mới chỉ đủ cho hơn nửa, nếu muốn đủ, bắt buộc phải điên cuồng làm nhiệm vụ thêm một năm nữa. Vốn dĩ là có cơ hội, thế nhưng bây giờ đều như một giấc mơ.

Chẳng biết từ bao giờ, Jack của hiện tại đã đứng bên cạnh Naib, khóe mắt trong suốt cũng kiềm chế nặng nề.

[Số tiền để mua một thẻ căn cước, nói đúng hơn, mua một "thân phận" là vô cùng lớn, một thẻ đủ để nuôi cả một gia đình ăn một năm, nếu như không có thẻ, bị phát hiện ra sống trong thành phố sẽ bị giết và xử tử toàn bộ gia đình cùng những người liên quan. Số tiền chúng tôi kiếm trong từng ấy năm cũng chỉ đủ mua thẻ cho một nửa quân số.

Ba tháng, hoặc là tìm một nơi nằm ngoài tầm mắt chính phủ, hoặc là chịu chết.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC