Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc chào mừng tân sinh vẫn như cũ, ồn ào huyên náo. Thanh niên đứng trong góc tường, hai tay khóa chặt một người mặc áo đen, ngón tay cái với móng sắc như dao để ngay bên động mạch chủ.

"Gọi quân đi, chúng ta chuẩn bị đi giành người."

Naib nhíu mày, nghe người đàn ông kia ra lệnh qua máy truyền tin sau khi nhìn thấy mẩu giấy mà kẻ vừa định bắt cóc mình bỏ lại. Jack, gã có ý gì, đuổi theo để giành ai, mình sao? Để làm gì? Anh lườm kẻ đang bị khóa trong tay, híp mắt nhìn quân huy bị che sau lớp áo choàng. Căn cứ phía Tây. Tạ Tất An tướng quân, cả Jack, Naib không nghĩ lai lịch của họ có gì mà phải tập trung vào anh? Tay Naib hơi thả lỏng, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người kẻ bắt cóc, từ tốn đeo găng tay vào, che đi móng tay sắc nhọn, rồi đưa lên thủ thế đầu hàng.

"Đem tôi đi đi, và nhớ kĩ, từ đầu tới cuối tôi chưa từng phản kháng."

==={}===

Ở thành phố cơ khí, phương tiện đi lại nhanh và phổ biến nhất chính là tàu hỏa, được kéo bằng đầu kéo hơi nước. Các chuyến tàu gần như nối liền đất nước, đi từ trung tâm tới căn cứ phía Tây cũng chỉ có nửa ngày.

Norton nghiêng đầu thích thú nhìn cảnh tượng lạ lẫm bên ngoài, cậu chưa từng làm nhiệm vụ ở phía Tây, không nghĩ nơi này lại có cảnh sắc đẹp như vậy. Lời đồn đoán không sai,thiếu tướng Tạ Tất An thích nhất là hoa mai, từ khi bước vào địa phận, không lúc nào là không nhìn thấy những gốc mai được chăm sóc tỉ mỉ, chờ qua mùa đông này chắc chắn sẽ nở rộ khắp trời.

"Tiếc thật. Anoushka trừ đất đá cũng chỉ có tuyết ngập trời, căn bản đông hay xuân cũng như nhau."

Thiếu niên vốn không biết, rất lâu về trước, Anoushka là nơi xinh đẹp nhất trong vùng lân cận của thành phố cơ khí. Chuyện kể rằng, người đã khai sinh ra chiến đội Nhiễm Thanh - tiền thân của căn cứ phía Đông hiện tại, chọn nơi ấy làm chỗ đặt chân vì khí hậu và cảnh sắc nơi đó. Sau sự kiện Tà Nhãn, một phần ba dân số bị tẩy trừ, Anoushka cũng từ miền đất hứa trở thành chỗ hoang vu. Chỉ có chiến đội Nhiễm Thanh là chưa từng rời đi. Jack híp mắt, lim dim như đang ngủ, từ chối bình luận về câu nói của Norton.

Trong mắt của Martha, phản ứng của Jack dường như là đang phật lòng, cô hơi huých tay vào người Norton, ý bảo cậu im lặng. Những người vào căn cứ trước Norton, cũng biết Jack yêu Anoushka nhiều như thế nào, thế nhưng gã chưa từng có ý định tu bổ lại nơi đó, chỉ giữ nguyên hiện trạng. Như thể đang chờ một ai đó trở về.

"Ờ, đúng là xấu thiệt."

Martha trao cho Aesop một cái liếc cháy mặt, ở chỗ này, trừ cậu ta ra, chẳng ai dám vô lễ với Jack như vậy. Trái ngược với phản ứng của cô nàng tình báo, Norton gật gù tán đồng với thiếu niên, vừa định mở miệng liền ăn một gõ lên đầu, đau điếng.

Nhìn hai người đang chí chóe trước mặt, Aesop học theo Jack, lưng dựa vào thành ghế, hai mắt hơi nhắm, không rõ đang vui hay buồn. Hôm dạ tiệc cậu cũng đã đến, chỉ là cải trang thành một người khác, và cậu nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm đứng một mình giữa sảnh đường, ngực đeo một đóa hồng vàng. Đất nước này sắp không yên bình nữa, nhưng bằng mọi giá, cậu sẽ bảo đảm cho người kia không bị tổn thương. Đó là lời hứa sau cùng của Aesop Desaulnier dành cho Joseph Desaulnier. Cậu đưa tay cầm điều tra về Tạ Tất An ở trên bàn, xoay xoay mấy tấm ảnh trắng đen, có chút không kiên nhẫn.

"Tạ Tất An à..."

"Tôi cảm giác cậu có biết hắn."

Jack vẫn nhắm hờ mắt, lên tiếng, dù không chỉ rõ đối tượng nhưng ai cũng biết là đang nói với Aesop. Ban đầu có thể gã đã thật sự tin Aesop bất đắc dĩ mới bị đem về căn cứ của mình, nhưng dựa vào biểu hiện an nhiên đến đáng ngờ và thân thủ của cậu, nếu vẫn còn tin thì là đồ ngu. Gã không biết thằng nhóc 19 tuổi này có tính toán gì với căn cứ phía Đông, nhưng với việc gã tự thân giám sát, Jack không tin Aesop dám làm ra chuyện hoang đường gì. Câu trả lời hợp lí nhất là cậu đang mượn tay gã để làm vài thứ khác. Mà tên này, có thật sự là 19 không?

Tầm mắt Aesop hơi sáng lên, Jack có vẻ như đã biết vài thứ, nhưng cách chân tướng vẫn còn xa lắm.

"Tạ Tất An, Tạ Tất An, người này khoảng 12 năm trước đã từng ở thành phố cơ khí."

Martha ngồi đối diện nhíu mày trước không khí kì cục đang hiện diện, 12 năm trước cậu mới có 7 tuổi thôi nhóc con, sao lại tỏ vẻ như đang kể một đoạn quá khứ thời thanh niên vậy? Jack trầm ngâm, Tạ Tất An rõ ràng không phải người gốc ở trung tâm, thế nhưng việc đến đây cũng không phải là vô cùng lạ lẫm, dù sao đây cũng là thành phố cơ khí, ai ở đất nước này cũng sẽ một lần đến qua. Chỉ là, việc Aesop biết điều này thì không bình thường.

"Cậu--"

"Tôi sẽ không nói thêm. Đây là việc của các người."

Thiếu niên đứng dậy, bỏ hai tay vào túi, nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, cười trừ một cách trẻ con rồi quay lưng đi xuống trạm dừng. Norton nhìn theo bóng lưng Aesop, cảm thấy người này dù cùng tuổi với mình nhưng lớn hơn nhiều lắm.

Hoặc đơn giản là vì cậu đần.

"Nhìn cái gì, đầu sắt, em xách hành lí đấy!"

Martha bước ngang qua người Norton, trên vai khoác một balo, để một đống vali hành lí nặng trịch cho cậu. Nhìn đống vali chất đống và thiếu tướng nhà mình đang bước đi vô cùng tiêu sái, Norton thật sự nổi lên dục vọng muốn bỏ việc.

Không được, bỏ việc thì sẽ không thể gặp Lukino. Cậu phải nhịn, phải nhịn.

Nhìn bóng lưng của Aesop, Jack hơi trầm ngâm, gửi một tin nhắn điện tín cho một đội trưởng nhà mình. Với năng lực của Helena, gã tin là cô có thể đưa cho gã một ít thông tin có ích từ đống dữ kiện "12 năm", "thành phố cơ khí" và "Tạ Tất An". Ở phía trước, thiếu niên hơi mỉm cười, đưa tay lên che đi nắng trên gương mặt. Bước vào địa phận của căn cứ phía Tây rồi, thiếu tướng Jack, anh trụ được bao lâu đây?

Sự thật chứng minh, Aesop linh cảm đúng.

Chưa đầy nửa ngày sau khi đầu não của căn cứ phía Đông đặt chân xuống quận Thuần Nguyên, thậm chí lực lượng điều động cài sẵn ở đây còn chưa nhận mệnh, thiếu tướng của họ đã.mất.tích. Thật sự là mất tích, cứ như vậy, vô tung vô ảnh mà mất tích, đến cả cọng tóc cũng không ở lại. Ở sảnh đường, Martha chỉ vừa quay lưng, miệng vẫn đang đọc báo cáo, ngoảnh đầu đã thấy nguyên một vị thiếu tướng mất tích.

Martha cảm thấy mình sắp điên rồi. Norton gật gù, thấy chưa, cậu lớn lên đần như thế này là có nguyên do cả, là do người nuôi dạy cậu không được thông minh. Còn Aesop chỉ đơn giản là ngồi cắn bánh ngọt đặc sản địa phương, chờ xem một hồi kịch hay sắp tới.

Cách nơi đó rất xa, ở Anoushka lạnh giá, Vera đang ngồi trong phòng chỉ huy xừ lí một đống công vụ chồng chất do thiếu tướng để lại, bỗng nhiên hắt xì một cái, cảm giác rất không lành. Cô quay số, tìm một cái tên quen thuộc, ấn gọi.

"Emma này, em cảm giác như thiếu tướng lại gây sự rồi."

==={}===

Chú thích 1 xíu cho mọi người nếu có ai còn đang hoang mang nhe:

Anoushka: Là tên quận đặt căn cứ phía Đông
Hector: Là tên học viện quân sự, thuộc thành phố trung tâm
Thành phố cơ khí: trong truyện gọi là thành phố, thật ra diện tích như một đất nước nhỏ, gồm các quận. Quận Anoushka nằm ở cực Bắc (yeh, nó là căn cứ phía Đông, nhưng mà nó nằm ở cực Bắc). Đất nước mà bối cảnh truyện diễn ra lấy thành phố cơ khí làm trung tâm.
Có 4 căn cứ chính: Phía Nam (Lukino), phía Tây (Wu Chang), phía Đông (Jack) và trung tâm. Không có phía Bắc.
Quận Anoushka là nơi đặt căn cứ phía Đông.
Quận Thuần Nguyên là nơi đặt căn cứ phía Tây.
Quận Herschel là nơi đặt căn cứ phía Nam.
Anoushka thuộc thành phố cơ khí. 2 quận còn lại thì không.

Nhiễm Thanh: Là tên chiến đội khởi nguồn của căn cứ phía Đông, vốn dĩ ban đầu chỉ là một chiến đội mạnh, về sau quá mạnh nên mới được chính phủ sát nhập vào căn cứ phía Đông.
Căn cứ phía Đông hiện tại có tổng cộng 5 đội trưởng: Vera Nair (Sand of Time), Norton Campbell (Mr. Moles), Servais le Roy (Optical Mirror), Helena Adams (Sonar), Emma Woods (Truth Lady). Norton là nhỏ tuổi nhất (19), còn lại từ 22 đổ lên. Trừ Roy ra tất cả đã xuất hiện rồi.

Về profile của 5 đội trưởng:

Vera Nair - 22
Đội trưởng thứ 3
Đại Úy

Norton Campbell - 19
Đội trưởng thứ 5
Trung Uý

Servais le Roy - 30
Đội trưởng thứ nhất
Thiếu Tá

Helena Adams - 25
Đội trưởng thứ 2
Thiếu Tá

Emma Woods - 27
Đội trưởng thứ 4
Đại Úy

Sau này sẽ còn nhiều char nữa, mong là mn không loạn...

Spoil chap sau

=
Thanh niên nằm ngủ li bì, tay vẫn bị trói chặt, vô thức mà dựa vào bên cạnh tìm một chút hơi ấm. Jack nhìn người đang ở sát bên, mái tóc mềm mại cọ vào vai, ngứa ngáy. Gã kéo thân ảnh đang mềm nhũn vào lòng, tâm can cũng như muốn chảy ra, lặng lẽ thở dài.

Tìm được em mất nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ dám vào lúc không ai hay biết ôm em vào lòng.

Trên gương mặt và cơ thể thanh niên, hoa văn từ ấn kí kéo dài, nở rộ đậm hơn bao giờ hết, đẹp như một loại phép thuật cổ xưa đã thất truyền.
=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC