Ep 5: Phỏng vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui vừa thi xong T.T

__________________________

Kì nghỉ lễ của Michiko sắp hết. Và tất nhiên, việc làm 1 quản lí cho 1 ca kĩ kiêm ca sĩ nổi tiếng Michiko thì hiển nhiên đó chẳng phải là chuyện nhỏ. Mà hiển nhiên ở đâu có chuyện không nhỏ ở đó sẽ có phóng viên.

Chính vì vậy mà Michiko đã cho Emily đi soạn thảo 7749 các thể loại như " how to trả lời câu hỏi khó nhằn của các cánh phóng phiên". Và tất nhiên với tốc độ làm việc của cô ả thì chưa đầy 1 giờ là đã xong.

Không những vậy, nhờ cái trí nhớ ∞ của Helena đọc đến đâu nhớ đến đấy nên mọi chuyện vô cùng dễ dàng.

Đến ngày " trọng đại", Helena mặc bộ đồ " thư ký" ngồi thấp thỏm trong phòng chờ. Michiko thấy vậy bèn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

" Không sao đâu Helena" - Nàng cười dịu dàng nói - " Chỉ cần em thuộc 12345 cách trả lời câu hỏi mà chị đã nhờ Emily viết cho em là ổn hết!!"

" Dạ, vấn đề là trong hoàn cảnh này em có thể bình tĩnh để mà nhớ không ấy chứ T.T" - Helena than vãn.

Đối lập với sự lo lắng của Helena, Michiko chỉ mỉm cười. Nhưng đằng sau nụ cười đó lại là...

Không sao đâu Helena~~

Thằng nào gây chuyện chị cho nó xuống mồ nằm chơi~

______________________

" Chúc chị may mắn" - Helena vẫy vẫy tay khi Michiko vén màn đỏ đi ra.

Cô nhìn theo nàng. MIchiko những ngày này quả thực rất khác. Thường ngày nàng chỉ mặc những bô kimono màu đỏ hoặc những bô pijama đơn giản. Nhưng ngày hôm nay, trên người của nàng lại là sự xinh đẹp của bộ Kimono Shiromuku " trắng tinh khiết".

Helena khẽ thở dài, bỗng một ý nghĩ xẹt qua đầu cô.

Michiko xinh đẹp, lại tốt bụng.

Còn cô - Helena Adams, đơn giản chỉ là 1 cô sinh viên nghèo, không biết làm thế nào mà lại được hưởng cái phúc này.

Liệu cô có xứng đáng??

Nghĩ đến đó, Helena chột dạ. Rồi cô lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ ấy đi. 

Cô được hưởng cái phúc này có lẽ chắc vì kiếp trước cô sống tốt...

_____________________

" Tiểu thư Michiko!!" - Cô nàng phóng viên đưa cái micro ra trước mặt nàng - " Nghe nói cô đã có một trợ lí mới!?"

" Đúng vậy! Có lẽ do trợ lí Dyer của tôi có việc nên sắp phải đi xa nên tôi đã tìm một trợ lí mới thế chỗ của cô ấy" - Nàng mỉm cười nói.

" Vậy cô là Selena Loelph? Cô Loelph, cô cảm thấy thế nào khi được làm trợ lí của cô Michiko??" - Cô nàng phóng viên quay sang hỏi Helena.

Selena Loelph - đó là cái tên giả mà Helena đã nhờ Michiko nghĩ ra. Sau đó, với kinh nghiệm làm giả giấy tờ để quỵt tiền nước và tiền điện của Emily, vậy nên việc giả giấy tờ để mọi người nghĩ Helena thực tên là Selena Loelph thì chả có gì khó khăn cả.

" Quả thực, khi biết tôi được chọn làm trợ lí của chị ca kỹ nổi tiếng này, tôi vô cùng vui sướng, hạnh phúc, và... cũng bất ngờ nữa" - Helena cười cười nói.

" Bất ngờ ư?"

" Vâng, phải nói là tôi không tin vào mắt mình!"

" Ôi, cô Loelph, cô thực xứng đáng mà!!"

Nụ cười của Helena vẫn tươi, nhưng tâm trạng cô lại hơi không tốt lắm.

Xứng đáng sao?

Cô thực xứng đáng sao?

Ngẫm lại thì... từ khi Michiko và cô quen nhau, chị ấy đã làm rất nhiều thứ vì cô. Vậy...

Cô đã làm được gì cho chị ấy?

" Vậy cô Loelph, bây giờ cô có thể vui lòng trả lời một vài câu hỏi của tôi chứ!?"

Khẽ gạt những ý nghĩ tiêu cực ra sau, Helena vui vẻ gật đầu.

Những người phóng viên xung quanh cô bắt đầu đặt mọi loại câu hỏi, Helena vẫn tự tin trả lời, cho dù đó là câu hỏi khó nhằn đến thế nào. Tất cả đều nhờ vào 7749 tờ giấy mà Michiko đã cho Emly soạn thảo ra cho cô.

Tất cả vẫn suôn sẻo cho đến khi một anh chàng phóng viên đặt câu hỏi.

" Cô Loelph, xin lỗi cô nhưng câu hỏi này hơi riêng tư nhưng mẫu bạn trai lí tưởng của cô là gì vậy!?"

Helena có chút khó xử, đùa, còn có kiểu câu hỏi này sao? Nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời:

" Thú thật thì tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc này, đối với tôi, trước mắt vẫn chỉ có công việc."

" Vậy thưa cô Loelph, mẫu con gái cô thích là như nào vậy?" - Một nữ phóng viên khác chen vào hỏi.

Helena ngẫm nghĩ, rồi chợt cô nhớ đến những điều mà người kia đã làm với mình. Cô nhẹ nhàng nở nụ cười và nói:

" Tôi thực có cảm tình với một người phụ nữ, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và ôn nhu, không những vậy lại luôn đối xử tốt với tôi. Tôi... tôi nghĩ tôi thực rất yêu quý cô ấy."

Helena thành thực nói mà không biết rằng từ " thích" đối với các cánh phóng viên lại không hề đơn giản như cô nghĩ. Không những vậy, nếu như những thể loại người nào đó mà nghe câu trả lời của cô hẳn sẽ nghĩ lung tung ngay nhưng tiếc là Helena - trong sáng - Adams lại không biết.

Đứng sau tấm màn đỏ, Michiko cười cười nhìn Helena. Nụ cười xinh đẹp đến bí hiểm.

_________________________

" A~~ Mệt quá đi~" - Helena vươn vai rồi quay lại nhìn Michiko - " Ngày nào chị cũng như này ạ? Vậy mà chị cũng chịu được, cứ như là... chị Michiko hông biết mệt là gì ấy..."

" Chị quen rồi Helena!" - Michiko nói. - "Mấy tháng như này là em sẽ thích nghi được ý mà!"

" Dạ!" - Cô nói - " Michiko, chị lại ngủ với em đi!!"

" Ừm, tất nhiên rồi!!"

Nằm được một lúc, ý nghĩ kia lại xẹt qua đầu Helena. Cô vẫn luôn không hiểu tại sao Michiko lại đối xử tốt với cô như thế. Cô muốn hỏi Michiko, nhưng lại không biết nên bắt đầu như nào.

Thấy ngươi trong lòng mình cứ thấp thỏm không yên, Michiko dịu dàng hỏi:

" Helen~ Em làm sao vậy?"

" Chị Michiko" - Helena ngước lên nhìn nàng, cô hỏi - " À ừm, chị đối xử với em thật tốt, nhưng... em thực chả làm gì cho chị cả, liệu em có xứng đáng?"

Nghe đến đó, Michiko mỉm cười.

" Ôi Helena, đôi khi có những hành động chính chúng ta làm mà ta lại không thể hiểu nổi, tuy nhiên nhiều lúc những hành động khó hiểu đó lại khiến chúng ta hạnh phúc hơn rất, rất nhiều. Chị gọi đó là cảm xúc mách bảo. Mà Helena, em phải hiểu, cảm xúc nó không hề tầm thường, nó chưa bao giờ tầm thường như bao người khác nghĩ. Đối với chị, nó là một thứ kỳ lạ, như là thần linh trong truyền thuyết vậy. Nhưng chính sự kỳ lạ đó lại khiến nó trở nên quan trọng với trái tim của mỗi chúng ta, và đôi khi, thứ gọi là trái tim đó lại cần được cảm xúc mách bảo, chỉ dẫn. Và sự mách bảo, chỉ dẫn đó sẽ khiến ta tìm được ánh sáng riêng của mình."

Helena nhíu mày, cô không hiểu cho lắm.

" Thôi, Helena! Giờ đã muộn lắm rồi và em cần đi ngủ ngay!! Mai lại phải dậy sớm rồi đó!" - Michiko nghiêm giọng nói, tựa như một người mẹ đang khuyên bảo đứa con của mình.

" Vâng..." - Cô ngáp 1 cái rồi vùi lòng vào đầu của Michiko.

Và chỉ khi nghe tiếng thở đêu đều của Helena, nàng mới cúi xuống và đặt 1 nụ hôn lên trán cô bé.

" Helena, ngày hôm ấy, trái tim ta đã làm những gì cảm xúc mách bảo, và rồi, ta đã may mắn gặp được ánh sáng của ta" - Nàng tiếp tục - " Ta đã gặp được em"

______________________

Đôi lời của con tác giả:3

Ep này khá là ngọt nhỉ:3

Xin lỗi vì nhâm truyện hơi lâu nhưng tui vừa thi xong;-;

Và nhân tiện hỏi luôn, tam giác đồng dạng và định lí Ta-lét là cái zì zậy;;-;



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net