[AndLu] Có một Luca bị thu nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Lu Ngáo

Title: [AndLu] Có một Luca bị thu nhỏ

Disclaimer: Không có gì để nói cả, tại au copy lại cái cũ nên có dòng này

Pairings: Andrew x Luca

Category: General

Rating: [G]

Note: Vù vã OTP mà Lu đã vứt hết 23 cái bản thảo còn lại để tạo ra chap này, mọi người nghĩ là Lu quỵt mấy bản thảo kia? Ừ Lu quỵt thật đó -)))) Lu đâu còn miếng liêm sỉ nào đâu hì hí :>

Nói thật ra thì mọi người ohair thông cảm cho Lu, mấy cặp kia Lu bị bí plot, sau khi trả đủ request, Lu sẽ ghi thêm điều kiện khi đặt request là ghi dùm Lu plot luôn, sorry Lu vô liêm sỉ rùi :">

Chap này Lu ghi hài hước, vui để cho mấy chap sau ngược sấp mặt, Lu không biết biết HE nên là SE thẳng tiến br br

Warning: cực OOC, cực OOC, cực OOC

0O0

Andrew và Luca hiện đang quen nhau, ai trong trang viên này cũng biết và họ còn bắn pháo hoa chúc mừng vì trang viên có cặp mới, những cặp cũ có thể nghỉ hưu để không phải làm meme cho những người chơi nữa rồi, giờ là thời hoàng kim của cặp mới. Nói vậy thôi, chứ anh em cây khế rất thương người, còn truyền bá vài thứ hay ho cho Luca với Andrew, tất nhiên là cậu chàng Andrew không hứng thú, ngược lại cậu chàng Luca lại chăm chú học hỏi khiến cả trang viên hoang mang về vị trí của hai người này, thôi lên giường là biết, tối hôm đó Naib đặc biệt đưa cho Andrew một chai thuốc mới chế của hội anh em cây khế, nhìn màu sắc thì đẹp còn độc hay không thì không biết

Andrew chỉ nhìn chứ không uống, đặt lên bàn rồi tham gia trận đấu, Luca vừa xong trận mới quay về thấy chai thuốc tưởng sữa dâu liền tu hết một hơi rồi đi nghỉ ngơi, Andrew trở về sau một trận đấu toàn bị thợ săn đuổi đầu, cũng mệt mỏi chả màng mọi thứ mà lên giường nằm ngủ. Sáng hôm sau, cảm nhận được thứ gì cứ chọc chọc mặt của mình, Andrew nheo mày khó chịu tưởng Luca đang chọc ghẹo gì mình liền xua tay

"Luca, tôi đang mệt"

Vẫn chọc

"Luca!"

Chọc chọc

"Luca! Cậu....."

Quá sức chịu đựng, Andrew ngồi dậy và đứng hình ngay sau đó, ừ thì trước mắt anh là nhà phát minh thông thái (theo cách Luca tự nhận) Luca Balsa, nhưng có gì không đúng lắm? Mặt tròn, da nhẵn như em bé, vết thương trên mắt vẫn còn, cổ áo rộng, còng cổ tuy lớn hơn nhiều nhưng vẫn không thể nào tháo ra được, tay chân bé xíu và một tay đang cầm cây cờ lê chuẩn bị gõ đầu Andrew nếu anh không chịu dậy. Andrew bỗng dưng hóa đá trong một giây phút ất ơ nào đó, đến khi Luca cười ha ha chỉ mặt anh

"Anh trai tóc trắng nhìn ngố quá, ha ha"

Andrew tức tốc đạp bay chăn gối, ẵm lấy Luca dùng hết sức bình sinh chạy đến phòng của chị bác sĩ Emily Dyer, thấy mới sáng sớm có ai đạp cửa phòng mình, Emily hóa Allmight định cầm ghế phang thì thấy Andrew liền trở về vẻ hiền từ

"Cậu Andrew cần tôi giúp gì sao?"

"Cứu...hộc...hộc....Luca...."

"Luca, cậu ta bị sao?"

Emily thắc mắc liền nhìn xuống một cục đang co tròn trong lòng Andrew, cục co tròn đó liền quay mặt ra nhìn cô, bốn mắt chạm nhau. Như lúc nãy, Emily cũng đứng hình y như Andrew, Luca tí hon thấy cô đang nhìn chăm chăm mình lại cười tươi

"Ha ha chị bác sĩ xinh đẹp"

"Andrew này, đây là....."

"Không biết tại sao nhưng khi ngủ dậy tôi thấy Luca bị như thế này, cậu ta có vẻ không nhớ gì về mọi người"

"Để tôi xem thử'

Emily nói rồi định bế Luca ra khỏi tay của Andrew, có vẻ không quen ai khác bế ngoài anh nên Luca đã vùng vẫy mà không chịu, lại ôm chặt Andrew, tay siết lấy vạt áo mãi không buông. Emily cũng không gỡ ra được, đành thở dài kéo ghế cho Andrew ngồi xuống rồi khám Luca đang bấu víu vào lòng Andrew luôn

"Lu.....à không, em trai, em tên gì?"

"Luca Balsa, em mới năm tuổi, sau này sẽ là một nhà phát minh nổi tiếng á"

Oke, còn nhớ tên và cái nguyện vọng bị đạp đổ khi sau này lớn lên, tốt nhất không nên nói lại đầu độc tâm hồn trẻ con nữa thì khổ. Emily gật đầu rồi tiếp tục hỏi

"Em nhớ chị không?"

"Chị là bác sĩ"

"Ừ, tên chị?"

"Không biết"

"Quả nhiên, còn anh đang ôm em?"

"Anh tóc trắng mặt ngố"

Andrew thật sự muốn té ghế tại chỗ, tóc trắng thì thôi có cần thêm chữ mặt ngố không hả? Nếu không phải sáng sớm, cậu dọa tôi sắp ngất xỉu mà phải trưng ra cái bộ mặt thộn đó thì cậu nghĩ mặt tôi có ngố tàu không hả con cá basa kia? Emily thở dài, nhìn lên Adnrew hỏi

"Cậu ta có uống nhầm cái gì hay ăn nhầm cái gì không?"

Nhắc tới đây Andrew mới nhớ, cái lọ thuốc mà tên Naib đưa anh đâu rồi nhỉ? Hình như tối qua anh thấy nó nằm trong thùng rác, vì quá mệt nên anh chẳng mấy để ý mà người duy nhất trong phòng có thể uống chỉ có Luca. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Andrew trở nên xám nghoét, Emily khỏi nói cũng đã tự hiểu ra tình hình và kết luận rằng Luca đã bị thu nhỏ ngoài ra còn mất cả ký ức, muốn biến lớn lại thì phải đi hỏi chủ trang viên thôi, mà trước tiên thì nên làm việc này cái đã. Nói rồi, Emily hóa Allmight xách ghế đi tìm Naib, kẻ bày trò đầu xỏ của trang viên này, đứng đầu chỉ có thể là tên ngốc lính thuê kia, cô quay lại dặn Andrew

"Chăm sóc cu cậu ấy đi, tôi sẽ trình báo cho chủ trang viên"

"Được"

"Còn cu Naib, mày chết với chị ha ha ha"

Emily cười một cách nham hiểm, một thân hình cơ bắp của Allmight xách ghế đi kiếm lính thuê Naib, Andrew chảy mồ hôi hột thầm cầu nguyện cho thằng bạn cùng chung nhóm giải cứu của mình, thôi thì ra đi yên lành bạn nhé. Andrew quay lại nhìn Luca đang nghịch nghịch ống tiêm của Emily, cậu đang tìm hiểu ống tiêm chế tạo ra sao nên muốn bẻ gãy ống, anh thở dài liền lại gần lấy ống tiêm từ tay Luca

"Không được nghịch, nguy hiểm lắm"

"A....trả, trả, trả"

"Không được, Emily sẽ giận nếu như...."

Andrew chưa nói hết câu đã muốn bị đột quỵ tại chỗ khi nước mắt của Luca đang rưng rưng, đừng khóc, đừng khóc. Cuối cùng là anh vẫn phải chịu thua mà cho cậu nhóc ống tiêm ấy, dù sao đây cũng là ống tiêm bị hư của Emily có lẽ sẽ không sao đâu, đành thở dài cúi xuống để bế Luca về phòng. Chiều nay, cậu và anh đều có lịch đi trận, mà cậu như thế này thì sao mà đi đấu được chứ? Andrew ngồi nghĩ cả buổi trời cũng không ra, khi nghe tiếng loa thông báo có chút chần chừ nhưng rồi cũng đánh bạo mà quyết định cho Luca tham gia trận, xoắn tay áo, ống quần, làm mọi thứ cho bộ đồ của Luca phù hợp với kích cỡ hiện giờ để cậu không vướng víu rồi lại bế lên đi đến phòng chờ, anh sắp làm bảo mẫu được rồi đấy

"Andrew, ngươi tới rồi"

"Quý bà nửa đêm?"

"Ta nghe Emily kể hết rồi, ta sẽ cố gắng tạo thuốc giải, khoảng thời gian này phiền ngươi chăm sóc cậu nhóc Luca tí hon này rồi"

Quý bà nửa đêm vô tình có mặt trong phòng chờ, bên cạnh bà là Fiona và Patricia, đáng lý giải cứu trận này là cậu lính thuê Naib mà có lẽ cậu ta đang nằm cấp cứu rồi nên Andrew được thế chỗ vào, hai người con gái liền ló đầu ra xem thử thấy một cục tròn đang co người kéo kéo áo của Andrew, đôi mắt liền sáng lên mà đi tới gần

"Dễ thương quá!"

"Con cậu à?"

"Không.....đây là....."

"Nào nào, các cô gái, giải mã chính của trận này đấy"

"Giải mã chính?"

"Chẳng lẽ....?"

"Luca!"

Hai cô nàng đồng loạt sốc mà la hét cùng nhau khi thấy cậu nhóc trong tay Andrew là Luca, quý bà nửa đêm chỉ cười hì bỏ lại cả bốn đang nhìn nhau, mặt đối mặt, thợ săn bước vào là trận đấu bắt đầu. Map của trận này là Ký ức của Leo, thợ săn là vị nhiếp ảnh gia người Pháp- Joseph. Patricia và Andrew nhanh chóng kiếm được máy giải mã, Fiona xui xẻo gặp thợ săn đầu nên đang câu dẫn trong nước mắt, Andrew lo lắng tự hỏi rằng Luca có ổn không khi mà cậu ta không còn nhớ gì, vừa mố dứt dòng suy nghĩ là máy được truyền điện, may quá còn nhớ kỹ năng của bản thân. Ủa mà khoan, có gì đó sai sai, sao chỉ có máy anh giải mã nhích lên vậy? Còn máy của Luca thì sao? Dù số liệu lại đẩy lên 48%

Andrew nghĩ là Luca nối sai máy, nhưng máy của Patricia vừa nổ, chẳng lý nào như vậy, thế là anh quyết định buông máy đi xem thử thì đứng hình trước cảnh tượng một thân ảnh lùn lùn đang nhảy nhảy để với tay lên máy. Andrew thấy tim đập loạn, mặt đỏ hết cả lên vì cái độ dễ thương này, Luca do quá lùn không còn với tới máy, dù nhảy lên thế nào đi nữa, cậu nhóc giận dỗi, dậm chân hậm hực ngó nhìn xung quanh thì bắt gặp Andrew đứng gần đó liền cười tươi

"A anh tóc trắng mặt ngố"

"Lại nữa...."

"Giúp em!"

"Rồi, muốn giúp gì?"

"Bế, bế.....bế em lên"

Andrew vô thức phì cười trước cái độ dễ thương này liền bế Luca đứng lên chỗ máy giải mã cho cậu đập máy rồi giải máy cùng cậu luôn, Fiona câu dẫn thợ săn được 60 giây mà còn nguyên bốn máy, thậm chí Joseph còn chưa mở máy ảnh nữa, mấy người kia đùa cô à? Sau khi Patricia đập sọ lạc hướng thợ săn thì Fiona may mắn trốn thoát và được trị thương sau đó đi giải máy. Đập xong được một máy thì Andrew với Luca lại tách nhau, Andrew phải nghe Fiona trách móc khi đập máy cùng cô, Patricia vừa trốn thoát thành công đang tìm kiếm máy giải mã, Joseph thở dài khi xui xẻo trận này có mỹ nhân Patricia, hắn đành đi kiếm máy ảnh của mình

Ơ mà khoan, sao phụ kiện máy ảnh lại nằm lăn lóc thế này? Joseph bán tính bán nghi liền đi xem thử và thấy một thân ảnh đang tháo dỡ máy ảnh của hắn, tức giận, hắn liền xông ra

"To gan, dám phá máy ảnh của ta! Ngươi muốn bị ban hả?"

"Hửm?"

"Ớ?"

Khi người kia vừa quay mặt lại, Joseph ngớ người, hắn cố gắng dụi dụi mắt xem có nhìn nhầm không, kẻ đang phá máy ảnh của hắn thế mà là tên giải mã chính khó chịu bậc nhất trang viên này Luca Balsa, mà có gì đó không đúng, sao tên này lùn thế? Nhỏ con thế? Lùn hơn cả hắn nữa, Luca thấy có kẻ đi lại, hôm nay Joseph mặc bộ Quý ông ánh trăng, có tai và đuôi ngoe nguẩy được. Mà một đứa trẻ con thấy thứ lạ sẽ thích thú ngay, và Luca đã bị mê hoặc bởi mấy thứ đó, đôi mắt cậu trở nên sáng rực liền nhảy tới bám lên đuôi của Joseph

"Cún con~"

"Cái.....! Buông ra mau kẻ sống sót yếu đuối!"

"Cún con, vẫy đuôi đi, vẫy đuôi đi"

"Buông ta ra mau! Ta là sói, ứ phải cún!"

"Vẫy đuôi đi cún con, lỗ tai ngoe nguẩy đi~"

"Chết tiệt!"

Hôm nay tâm trạng Joseph không tốt, hắn vừa bị bé cưng Aesop đá ra khỏi phòng, vừa ăn ba sọ vào đầu nên tâm trạng cực kì tệ, giờ có tên nhóc to gan dám bám vào đuôi hắn và phá máy ảnh của hắn, Joseph không chút thương tình mà vung cây kiếm của mình chém Luca hai nhát. Andrew sau khi giải máy xong liền chạy ngay đi kiếm Luca, còn một máy và tên thợ săn kia chưa bật máy ảnh, rất tốt, vấn đề là Luca đâu? Nghe tiếng tong tong, anh liền ngước lên nhìn và tá hỏa khi thấy Luca gục và bị xách trói lên ghế, liền cầm xẻng đào xuống đất chạy lại chỗ của Luca

Joseph đang tức giận khi mà bị làm phiền mà chẳng mảy may để ý, Patricia đứng gần đó hít được năm sọ, Fiona đang phía sau định đặt vòng qua cứu Luca, Andrew vừa đào tới và muốn cho một xẻng vào đầu của người già này. Cả ba đùng đùng sát khí khi thấy Luca bị bắt nạt. Luca ngồi trên ghế đang thút thít khóc vì đau, Patricia bất ngờ đi ra mặt đối mặt với Joseph

"Này, cụ già U60 kia"

"????"

"Dám bắt nạt trẻ con này!"

Patricia đập ba sọ vô đầu Joseph, Andrew liền chui ra khỏi mặt đất định cứu Luca thì Fiona từ vòng chui qua mỉm cười hiền dịu tháo trói rồi bế Luca chạy mất, ơ kìa vậy anh tới đây có ích lợi gì? Patricia sau khi hồi sọ liền đập tiếp rồi bỏ đi, Joseoh vừa hết choáng chưa hiểu việc gì thấy Andrew đứng gần đó liền vung nhát kiếm thì anh chui ngay xuống đất rồi lại trồi lên và bỏ chạy. Fiona trị thương cho Luca, Patricia ráng đập máy cuối đã được 89%, Andrew chạy ngang qua cái hòm lúc nãy anh đã lục và may mắn sao ra được cây súng, khi thấy máy mã hóa đã được kích hoạt, Andrew liền nhắn tin bảo giải mã luôn đi, Patricia nhận được tin liền kích hoạt luôn rồi chạy ra cổng trước, Fiona bế Luca chạy qua mấy vòng mình đã đặt sẵn, Andrew vẫn cật lực câu dẫn tên thợ săn nhiếp ảnh đang nổi máu nóng kia

Nhận ra hầm gần mình, anh liền bảo mọi người rời khỏi rồi chạy tới hầm, chờ đợi thợ săn đi tới bắn cây súng rồi nhảy hầm, trận này thoát bốn nhưng ai cũng đau đáu vết thương không ít, vị thợ săn kia trầm cảm mà rời phòng trước, Fiona và Patricia xoa đầu Luca rồi đi ra khỏi phòng. Andrew lúc nãy mới ra mà thở phào nhẹ nhõm, thấy nhóc Luca đang đợi mình liền mỉm cười an lòng cúi xuống

"Anh mặt ngố có đau lắm không?"

"Không sao, anh ổn"

"Oa oa oa em xin lỗi vì không giúp ích, em hại mọi người"

"Không sao, rất tốt rồi"

Andrew mỉm cười, lau nước mắt cho Luca rồi bế cậu tới phòng chữa trị của Emily, mà tình hình trong phòng không khả quan lắm, hình như cô nàng bác sĩ đang chinh chiến với cậu lính thuê vì lần này thấy cô đang cầm quan tài của cậu tẩm liệm định phang lính thuê. Cảnh tượng trước mắt không tốt cho trẻ nhỏ, Andrew đành phải bế Luca về phòng mà tự trị thương, lại phải cầu nguyện cho Naib rồi, tháng này tốn tiền xây đất quá, Andrew đặt Luca ngồi lên giường rồi đi lấy hộp y tế và xem xét vết thương cho cậu nhóc, vị thợ săn kia ra tay hơi ác nên máu vẫn còn chảy chưa khô lại

"Đau không?"

"Đau......"

"Ngoan, anh sẽ làm nhẹ nhàng, có đau thì la lên để anh biết"

"Vâng"

Nhóc Luca ngoan ngoãn gật đầu, không ngờ khi còn nhỏ Luca lại ngoan như thế này, dễ vâng lời thế này còn khi lớn thì thôi miễn bàn luận, anh rất cạn lời rồi. Andrew chấm thuốc lên bông băng rồi chấm nhẹ lên trán của Luca để ngăn máu, rồi dán băng lên vết thương đè nhẹ lên một lớp thuốc, suốt cả quá trình nhóc tì Luca chỉ im không la hét gì cả, chỉ toàn tự bấu mình khi đau thôi, không la hét, làm Andrew cười khổ đúng là điểm này khi lớn với nhỏ cũng không khác nhau là mấy, xong việc anh liền đống hộp y tế lại rồi đem dẹp, nghe tiếng gõ cửa liền đi ra mở thì thấy Victor đang hai tay chống gối

"Victor?"

[Nghe đồn anh Luca bị thu nhỏ, Andrew ngốc, không báo em là như nào? Em yêu thương trẻ con và biết cách chăm sóc, anh tự chăm sóc ổn không? Có chôn anh Luca chưa?]

"Tên nhóc này......anh không có tự hủy tới mức chôn Luca nhé, với lại em trẻ như thế này mà biết cách chăm sóc trẻ con?"

[Em chăm Wick lúc nhỏ]

"Dẹp"

[Anh Luca đâu?]

Victor giơ bảng lên hỏi Andrew thì anh chỉ vào giường nơi Luca đang ngồi đè đầu cưỡi cổ mini Hắc và Bạch của Andrew cười một cách khoái chí, còn hai chú mini kia thì lại khóc ròng ngước nhìn Victor cầu cứu. Victor không nói gì, mà cậu cũng không bao giờ nói thẳng chân đạp Andrew ra bay lại ôm lấy nhóc Luca, Andrew bị đạp trong sự hoang mang chưa hiểu việc gì

"Anh là ai?"

[Anh là Victor, người giao thư, đây là Wick bạn anh]

Cứ nghĩ Luca không biết đọc, nhưng mà năm tuổi không có nghĩa là mù chữ! Chưa kể Luca từ nhỏ đã có năng khiếu phát minh chẳng lẽ đầu óc lại mờ tịt? Mấy tên phát minh trí thông minh điên rồ lắm. Luca thấy Wick liền sung sướng mà buông mini Wu ra chạy lại ôm lấy Wick

"Cún con"

"Gâu gâu"

"Cún con sủa gâu gâu, cún con vẫy đuôi"

Có vẻ là thích Wick thật rồi, Andrew lẫn Victor cười khổ, mặc dù trong thân dạng này Luca dễ thương thật nhưng mà vẫn nhớ Luca trước kia hơn. Chiều tối nhanh chóng buông xuống, tất cả kẻ sống sót tụ họp ngay phòng ăn, mọi người đã biết chuyện Luca bị thu nhỉ và mất đi ký ức rồi, khiếp cái trang viên này nhiều chuyện gớm thế? Chưa đầy một ngày đã biết sạch, tất nhiên là ai cũng thích trẻ con nên khi thấy Luca cũng vui mừng mà ôm lấy rồi cưng nựng đủ thứ, đạp Andrew ra một xó. Tuy tiếp xúc chỉ mới ba chị gái là Emily, Fiona và Patricia cùng một ông già đáng sợ nên nhóc Luca cũng tỏ ra sợ hãi khi mọi người gần mình, cứ một mình bám lấy áo của Andrew không buông. Victor oán hờn Andrew khi Luca cứ theo anh mà không theo cậu, ơ hay?

Buổi ăn tối diễn ra suôn sẻ và vui vẻ, Andrew lại bế Luca về phòng mà tắm rửa cho cậu, nhóc tì này ghét tắm hay sao mà cứ chạy loanh quanh làm anh bắt lại thật mệt mỏi, sau đó lại bế lên giường, thật đấy anh không có kinh nghiệm làm bảo mẫu, chỉ là đối xử với trẻ con dịu dàng thôi chứ không hề chăm nom như gà mẹ. Luca có vẻ khá mệt nên đã ngủ ngay, Andrew thở phào xem ra có thể yên ổn liền tắt đèn rồi ôm Luca vào lòng của mình

Sáng hôm sau, cả trang viên nghe tiếng hét thất thanh của vị thợ săn Joseph bên khu thợ săn

"Việc gì thế bạn tôi?"

Jack là người chạy nhanh nhất tới đạp cửa phòng của Joseph

"Máy ảnh của tôi! Không!"

"Hung thủ là kẻ nào mà ra tay tàn bạo thế này?"

Máy ảnh bị tháo dỡ, phụ kiện nằm lăn lóc một nơi, Joseph ôm đống sắt vụn mà khóc ròng, quý cô Michiko đã tinh mắt thấy được một thân ảnh nhỏ đang ngồi trong góc hí hoáy gì đó, cô lại gần rồi cúi xuống liền phát hiện ra chủ đề đang được bàn tán xôn xao hôm qua

"Là ai? Kẻ nào?"

"Là do cậu nhóc tì này đây"

Michiko bế Luca lên, dịu dàng như một người mẹ hiền nên không khiến nhóc sợ hãi mà còn thân mật hơn, ôm lấy mà dụi dụi, Joseph thấy tiểu quỷ hôm qua liền muốn lên cơn nhồi máu cơ tim

"Lại ngươi, tiểu quỷ kia!"

"Ngươi nói gì đấy tên kia! Sao dám gọi đứa trẻ này là tiểu quỷ?"

"Tên tiểu quỷ đó đã phá máy ảnh ta hôm qua!"

"Thì trẻ con mà, tò mò chút thôi"

Vị nữ hoàng Mary thở dài, đang trang điểm bị tên này hét lên làm lệch son, tức thật! Robbie với Servant của Yidhra thấy có trẻ con hai đứa liền vui mừng, Michiko cười dịu hiền bế Luca ra chỗ các thợ săn khác bỏ Joseph một mình với đống phụ kiện rải rác, ơ hay? Các người mê trẻ con đến độ quên luôn nó là đứa phá máy ảnh của hắn? Ủa kìa? Hello? Kẻ bị hại là hắn mà?

Luca đang ngồi giữa một bầy thợ săn nhưng cậu nhóc không sợ hãi mà tỏ ra vui vẻ khi được Michiko và Tạ Tất An bế, xoa đầu mèo của Ann; Phạm Vô Cứu, Hastur cùng với Jack làm trò mặt hề; Robbie cùng Servant chơi đùa cùng nhóc; Mary, Antonio và Luchino thì lại dàn xướng hát ca; Leo, Bane và Joker lại lắp ráp đồ chơi cho nhóc. Cái trang viên này đúng là mê trẻ con mà, được một khắc sau bên khu kẻ sống sót vang lên tiếng la thất thanh của Andrew, mới ngủ dậy thấy nhóc Luca không còn trong vòng tay khiến anh hoảng loạn mà chạy đôn chạy đáo đi kiếm, Luca à cậu sắp dọa anh lên cơn đột quỵ rồi đấy

"Không sao đâu, cậu ta vẫn ổn, đây này"

Michiko hiền dịu bế Luca qua chỗ sống sót, mỉm cười trao Luca về cho Andrew

"Cảm ơn quý cô rất nhiều"

"Không sao, fufufu~"

"Cậu nhóc dễ thương lắm, chăm sóc tốt nhé cậu đào mộ"

Tạ Tất An nói bằng giọng nhẹ nhàng, Vô Cứu tự hỏi lúc nào huynh ấy cũng cục súc với hắn mà với người khác thì nhẹ nhàng, ơ công bằng ở đâu? Ở đâu? Các thợ săn tạm biệt kẻ sống sót rồi quay về, nay quý bà nửa đêm có việc bận nên là mọi người được một ngày nghỉ ngơi, Andrew thở dài nằm ười ra bàn nhìn Luca đang nghịch các thiết bị

"Luca, cậu đừng chạy lung tung được không? Kiếm cậu mệt nhọc lắm đấy"

Nhóc Luca ngước mặt lên thấy Andrew đang mệt mỏi liền lăn lại gần, ôm ôm anh

"Luca xin lỗi, anh mặt ngố mệt không? Luca bồi năng lượng cho anh nè"

Công kích hoàn toàn Andrew, kiểu này lên cơn đau tim nhanh hơn ấy, cái sự dễ thương gì đây? Ai đó cầm dao đâm chết anh đi! Andrew dang tay ôm lấy Luca vào lòng

"Rồi rồi, cảm ơn nhóc Luca đã giúp anh vui nhé"

Andrew nhận ra kể từ khi quen Luca, anh nói nhiều hơn thẳng, thật sự thì anh cũng khá ghét việc giao tiếp với mọi người, làm việc trong nghĩa trang quá lâu cùng với việc ngày xưa anh và mẹ hay bị đuổi đánh nên anh không bao giờ muốn tiếp xúc với mọi người, cũng như một con quái vật không muốn bước ra ngoài kia. Luca là ánh sáng hy vọng của anh, niềm đức tin duy nhất, cậu không hề giống một ai cả dù đời có khó khăn mấy vẫn luôn mỉm cười, đó là điểm đặc biệt của cậu, Luca khác Andrew, cậu ta luôn mang tiếng cười và niềm tin của đồng đội tới với nhau, không u buồn, lầm lì hay né tránh giống anh, đó là những gì mà Andrew đã suy nghĩ về Luca, còn cậu suy nghĩ thế nào về anh thì may ra trời sập mới biết

"Anh mặt ngố ơi"

"...."

Dù hơi khó chịu với cái tên đó, nhưng mà bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net