[JackNaib] Tiếng mưa rơi ở London [P5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: chết mòn mỏi vì đợi hàng

Couple: JackNaib

Cực OOC

À quên lưu ý cho mọi người khi đọc cái series này từ chap đầu giờ mới nhớ ahihihi, Jack trong đây không phải bị đa nhân cách đâu nhé, mà thật sự là có dã tâm trong người, giết phụ nữ để hoàn thành tranh, Jack trong này hoàn toàn không bệnh, mà dã tâm muốn giết người là thật

Hông biết giải thích vậy có ai hiểu không :v
=========================

Sau sự việc kinh khủng ngày hôm đó, Naib như người mất hồn, tròng mắt trâng dã trợn lên như sắp chết, má teo tóp gầy gò, làn da ngày nào nay chả khác gì da bọc xương. Cậu kinh tởm Jack, hoàn toàn kinh tởm hắn, mỗi lần hắn mang đồ ăn lên và bắt ép cậu ăn thì cậu đều nôn hóc nôn tháo, nhai không được, nuốt không vô, hắn ngăn cậu, cậu càng tự móc họng nôn ra hết, ai mà biết thứ hắn đưa có phải là thịt người?

Sau việc đó, Jack dùng xích giam cầm Naib trên căn gác mái bẩn thỉu đó, đầu của tên áo đen được hắn đem tới căn cứ của Naib như một lời cảnh cáo, còn cô nàng kia thì hắn lột da, róc máu để tiếp tục tác phẩm của mình. Nhưng điều khiến hắn đau đầu nhất chính là cậu, không ăn uống, như kẻ sắp chết, ngày ngày nguyền rủa hắn, cũng được thôi, ghét hắn cũng tốt, ghét hắn rồi hắn sẽ không phải nhận lấy cái loại cảm xúc kì lạ đang trào dâng bên trong, không có lòng tốt nào trên thế gian này cả

Hôm nay, Jack lại ở trong phòng một mình, tay liên tục chà xát lên tranh, nhúng tay vào xô máu rồi lại chà lên tranh rồi lấy mảnh da phụ nữ gần đó ghim lên, miệng thì cứ lẩm bẩm: "không đủ, không đủ, không đủ"

Giọng điệu tức giận, điệu bộ run rẩy và rồi hắn đập thật mạnh vào bức tranh khiến nó in hằn năm dấu tay màu máu trên tranh, quỳ xuống ngước ánh mắt chán ghét lên bức tranh mình đang tâm huyết, mặc dù nói nó là tâm huyết nhưng hắn không biết, hoàn toàn không biết hắn đang muốn vẽ cái gì, cái gì khiến hắn muốn vẽ nào, vì sao hắn lại tạo ra nó? Hắn thật sự ngàn lần không biết

Và rồi tâm trí hắn lại nghĩ tới thân ảnh con người nhỏ bé đang ngồi co rúc trên gác mái, hắn nở nụ cười điên dại liên tục gõ vào bức tranh, hắn tìm thấy cảm hứng rồi, tìm thấy cảm hứng rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi......

Thật sự là tìm thấy sao?

Đôi mắt hắn rũ xuống nhìn xoáy vào sàn nhà gỗ đang nhuộm đỏ màu máu và mùi tanh tưởi, tìm thấy thì sao chứ? Cảm hứng có vui cười với hắn được nữa đâu? Kéo tấm vải trắng che phủ bức tranh, hắn rời khỏi phòng khóa trái cửa. Định bụng sẽ đi lên chỗ gác mái nhưng lại thôi, vơ lấy áo khoác rồi rời khỏi nhà đi gặp người thầy của mình

Căn nhà chìm vào im lặng, Naib hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ hừ một tiếng rồi gục mặt xuống thành cửa, bây giờ có kẻ nào thảm hại bằng cậu chứ? Tuy ngày nào cũng được Jack chăm sóc tận tình nhưng cậu hoàn toàn cự tuyệt thứ tình cảm giả tạo đó, tạo cho bản thân một sự thảm hại đến thê lương. Mày nhìn tao cái gì hả thằn lằn? Tao thảm hại quá đúng không?

Naib tự cười, thảm hại đúng là thảm hại
0O0

"Jack Jack, em đến rồi?"

"Xin lỗi thầy, em đến muộn"

"Không sao, không sao, ha ha, ta dành cả đời chờ em cũng được"

"Thầy cứ khéo đùa"

"Ha ha, tác phẩm của em sao rồi?"

Người thầy già ngồi trên ghế sopha, tay cầm tẩu thuốc hút một hơi dài phả ra làn khói trong suốt, nở nụ cười hiền hậu nhìn hắn, Jack cũng mỉm cười bảo thầy: "Chưa xong ạ, em mới có ý tưởng mới thôi"

"Ha ha, ta bảo em này, mình có ý tưởng thì hãy thực hiện ngay, đừng có mà đang làm dở chừng rồi lại có ý tưởng khác bỏ ý tưởng kia...."

"Vâng?"

"Cũng như cuộc sống của chúng ta vậy, ai dà, chúng ta đang có những gì thì hãy trân trọng nó, đừng vứt bỏ để rồi một mai sau em sẽ phải hối hận khi nhìn lại"

Người thầy già chống gậy đứng dậy, đi lại gần cửa sổ, Jack đứng đó lặng im nghe lời thầy bảo, bất giác hắn nghĩ đến cậu, nghĩ đến toàn bộ sự việc hôm kinh hoàng ấy, cắn cắn môi khiến nó bật máu, đáy mắt ánh lên vẻ kinh hoàng

"Thưa thầy, em có thể hỏi thầy một câu được không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Nếu như.....có một người em thích lại căm thù em, hận thù em thì em nên làm sao?"

"Ai da, Jack Jack có người yêu rồi sao ha ha, sau này phải ra mắt thầy đấy"

"...."

"Nếu người đó hận thù em thì ta cũng không có cách nào để giúp cả hai đứa làm lành cả nhưng mà....em biết đấy, người nào tạo hiềm khích thì sẽ trả lại hiềm khích"

"Là sao ạ?"

"Luật báo thù: mắt trả mắt, tay trả tay, chân trả chân, máu trả máu. Mà quan hệ giữa hai em không tới cỡ báo thù chứ?"

"Kh-không ạ"

Jack cảm thấy, thầy của hắn cứ như đang nội tâm của hắn vậy, khẽ siết chặt tay lại thành nắm đấm hắn cúi gằm mặt nhìn đất, người thầy già im lặng hít một hơi thuốc sâu rồi nhả ra làn khói trắng tiếp tục nói

"Gây ra việc gì trả lại việc nấy, cuộc sống này báo ân việc gì báo oán việc này, khó tránh được"

Thầy chống gậy rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn đặt chìa khóa phòng xuống bàn cho Jack rồi mới rời bước, căn phòng yên tĩnh chỉ còn hắn và những bức tranh đang khô màu, những bức tranh vẽ dở thậm chí là có những bức tranh bị xé nát. Hắn cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời

Liệu việc hắn làm có là đúng? Hắn có nên một tay xóa đi tất cả để trở lại cuộc sống như trước kia? Tạo ra việc gì phải trả lại đủ!

Khi chiều tà buông xuống, Jack thu dọn đồ đạc ra về, căn nhà yên tĩnh vốn chỉ có mình hắn nay lại có thêm một cái xác sắp chết đói chết khô kia, đẩy cửa bước vào rồi tiến lên gác mái, tra khóa vào ổ nhìn người trước mặt mình đang co rúc một góc

Thương thay cậu từng là một tên đánh thuê vô danh lại có tay nghề, thương thay một tên sát thủ được trọng dụng, giờ đây phận lại chịu khổ ngồi trong góc tối như một chú cừu non lạc lối, hắn cất bước lại gần, đưa tay chạm lên mặt cậu

Cảm nhận ai kia đang chạm vào mình, Naib mở to mắt hất tay người kia ra, hừ lạnh trừng mắt nhìn hắn

"Tên khốn, cút ra!"

"Nuôi cậu như vậy mà vẫn bị chối từ"

Chẳng nói chẳng rành, Jack nắm đầu Naib rồi đập thật mạnh xuống sàn, phản xạ không kịp cộng với sức lực không có Naib không thể phản kháng, chịu đau đớn đang lan tỏa từ từ, ngước mặt lên nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, hai răng đánh vào nhau nghiến ken két

"Tên ch* chết Jack the ripper!"

Naib khạc ra máu, liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, Jack cũng chẳng thương tình mà đập xuống mạnh hơn, sau đó nắm đầu cậu kéo lê chà sát xuống đất, là lính thuê nên sức chịu đau thượng thừa mà nhỉ?

"Ngươi nghĩ ngươi chửi ta thì có tác dụng gì?"

"...."

"Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?"

"...."

"Không trả lời? Tại sao không trả lời?"

Jack dùng lực đẩy Naib ra sau khiến đầu cậu đập mạnh vào tường phía sau, máu tươi bắt đầu tuôn ra, Naib thở dốc điều chỉnh lại sự bình tĩnh, hắn nhìn vậy chứ thật sự chưa hề muốn giết cậu, lực đạo lúc nãy cũng chỉ khiến cậu bị thương nặng, nhưng cậu vẫn là con người cũng biết đau đớn, đánh đập con mèo nó còn đau, đánh đập cậu nghĩ cậu chịu đựng được chắc? Cậu là con người! Là con người!

Naib phun ra một ngụm máu, ho sặc liên tục, toàn thân run rẩy không ngước mặt lên nhìn hắn, môi khô nứt chuyển tím tái không thể mở miệng thốt ra câu từ, Jack chỉ biết nheo mắt, tặc lưỡi bỏ đi để lại cậu đang từ từ bò dậy, miệng nở nụ cười chua xót, cất giọng khàn đặc khiến hắn dừng bước

"Jack the ripper...."

"..."

"Giết ta, ta muốn chết"

"Hừ! Mơ tưởng!"

Jack hừ lạnh rồi bỏ đi, khóa trái cửa lại bước xuống nhà đi tìm kiếm bộ đồ The ripper của mình, trời sắp tối, hắn nên nhanh chóng đi kiếm thêm nguyên liệu, bức tranh sắp hoàn thành, bức tranh sắp hoàn thành rồi! Đôi bàn tay khựng lại một chút, ánh mắt kiên dè nhưng rồi lại quyết đoán, đeo bộ móng vuốt gỉ sắt, xoa xoa cổ tay nhìn bức tranh của mình, mùi máu tanh tưởi thoang thoảng trong không khí, những mảnh da đang dần thối rữa

Thầy ơi, em xin lỗi, có lẽ bức tranh này thầy không được tận mắt chứng kiến rồi

"Huyền thoại Jack the ripper ta, quyết sẽ không bao giờ chết, đợi xem, giữa ta và ngươi ai là kẻ thắng cuộc?"

Hắn đã cược, một bàn cược không biết trước kết quả, dẫu có là phải hi sinh đi mạng sống đi chăng nữa, chỉ cần thắng, hắn sẽ làm tất cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net