[VicMike] Không thể buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Lu Ngáo

Title: Không thể buông bỏ

Disclaimer: căn bệnh trong đây hoàn toàn là chế, không hề có thật à mà do bị bí tên nên đặt đại, tên bệnh nghe phèn :v

Pairings: Victor x Mike

Category: General

Rating: [G]

Note: Trong đây Vic sẽ được xưng hô là cậu, Mike là anh (au dựa vào độ tuổi nên mới xưng hô vậy)

Warning: cực OOC, cực OOC, cực OOC

0O0

Nếu có ai hỏi tôi tình yêu là gì? Thì tôi sẽ trả lời họ rằng: tình yêu là bầu trời xanh nơi mà những chú chim vỗ cánh chao lượn cất tiếng hót líu lo của mình, là nơi đồng bằng xanh tươi nơi những ngọn cây xanh đung đưa nhẹ theo làn gió mà tạo nên âm thanh rì rào, nơi biển xanh cùng làn sóng vỗ vào bãi cát vàng và là nơi bầu trời đêm đầy ánh sao chứa nhiều hy vọng cùng sự mong ước mãi bên nhau. Nhưng liệu con đường đi đến tình yêu có thể nhẹ nhàng được như vậy? Không, không hề, một con đường đầy chông gai, cay đắng, đau đớn cùng sự bi thương mấy ai trải qua mà không gục ngã

Yêu nào cũng là yêu đôi lúc mang đau thương, đôi lúc mang tốt đẹp, nhưng liệu mấy ai hay biết rằng yêu đơn phương là một thứ tình yêu mãi mãi không bao giờ trọn vẹn nếu như cả hai phía chưa hề nhận ra tình cảm của phía còn lại, một loại bệnh được sinh ra từ nó. Không phải căn bệnh Hanahaki gây khó chịu nơi lồng ngực mà mọi người hay nhắc tới, căn bệnh này sẽ hủy hoại một bên mắt của người mắc phải, một rễ cây nằm trong trái tim bắt đầu nảy mầm lên mắt đục giác mạc và trồi ra nở thành một bông hoa, người bệnh sẽ không cảm thấy đau đớn vì các dây thần kinh bị rễ cây đè nén làm cho tê liệt. Căn bệnh này có tên gọi là Mahokai

Victor cảm thấy dạo này thị giác của cậu hơi kém, tầm nhìn đang dần mờ đi nhưng đều kì lạ ở đây là chỉ có một bên mắt phải còn mắt trái vẫn bình thường, cậu tự hỏi bản thân đang mắc phải căn bệnh gì? Cậu phát hiện ra bản thân bị như vậy là khoảng một tuần trước, sau khi tham gia xong một trận đấu ngay lúc cậu đang hướng ánh mắt nhìn về phía anh thì một cơn đau nhói ập tới khiến cậu khó chịu mà ôm lấy mắt phải của mình, sau đó tầm nhìn của cậu qua từng ngày bỗng mờ đi hẳn. Victor định bụng sẽ ghé qua chỗ của chị bác sĩ Emily Dyer sau khi xong trận đấu của ngày hôm nay, cậu thở dài chỉnh lại nón của mình, đeo túi đựng thư lên vai rồi cùng chú chó cưng Wick đi đến phòng chờ trận đấu

Victor đẩy cửa bước vào thì đã thấy có hai người ngồi đợi sẵn là anh Norton cùng Mike, cậu lựa chỗ cách xa hai người nhất, gật đầu chào rồi chìm đắm vào im lặng, ánh mắt đôi lúc vẫn liếc qua nhìn người có mái tóc vàng, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch của một đứa trẻ, miệng với vết khâu hai bên vẫn cứ liến thoắng không ngừng nghỉ khiến người bên cạnh dễ khó chịu, Victor vô thức đưa tay lên chạm vào vết khâu của mình, mặc dù cậu và anh đều giống nhau nhưng cậu lại bị khâu kín miệng, không hẳn là cậu không nói được nhưng khi mở miệng quá lâu sẽ khiến cậu đau nhói nên toàn lựa chọn im lặng , Mike vẫn vô tư cười đùa với Norton mặc cho anh ta vẫn đang tỏ vẻ mặt khó chịu. Một lúc sau, anh chàng lính thuê Naib Subedar bước vào, tay chỉnh ống đệm khí đeo hai bên nhìn hai người kia đang làm trò vui và một cậu thanh niên đang nép mình vào góc, Naib chẳng nói gì chỉ kéo ghế ra ngồi xuống hết sức tự nhiên

Cả trang viên này không ai là không biết việc Mike thích Norton nhưng cậu đào vàng lại đem lòng thích cậu tẩm liệm sư của trang viên, mà cậu tẩm liệm sư đó thì lại luôn trốn tránh Norton, một vòng lặp không đáy, Victor cậu lại thích Mike từ khi bước vào trang viên này rồi, thích ánh nhìn, thích nụ cười, thích cả cách anh vui đùa, nhưng chưa một lần anh chịu nhìn về phía cậu. Victor không lấy làm buồn chuyện đó, cậu biết anh vẫn còn thích Norton nhiều nên sao dễ buông bỏ được, chỉ khổ cho cậu tẩm liệm sư Aesop bị anh Norton theo đuổi suốt sinh ra sợ hãi nên trốn suốt trong phòng không dám ra gặp mặt ai. Thợ săn bước vào cũng là lúc trận đấu bắt đầu, thợ săn hôm nay là vị nhiếp ảnh gia người Pháp- Joseph

Xui xẻo thay anh lính thuê Naib bị dí đầu, thường ngày anh luôn tỏ ra khí phách còn dám thách thức cả thợ săn vì chả ai lại ngu ngốc đi dí con người có máu trâu bò nhất trang viên này cả. Nhưng khi gặp vị thợ săn nhiếp ảnh gia này lại khác, anh đã hét vang trời ngày hôm đó

"CỨU MẠNG, DIỆT VONG, TẬN THẾ!"

"Tập trung vào giải mã!"

Norton, Mike cùng Victor ra sức giải mã ba máy mã hóa, nhưng khi hết máy ảnh thì thanh hiệu chuẩn bị thụt lùi rất nhiều khiến Norton có máu nóng nảy mà đập mạnh cái máy, Naib vẫn kiên trì câu dẫn thợ săn, khi ba máy vừa nổ là lúc cậu lính thuê kia vừa gục, Joseph dắt bóng Naib lên ghế rồi đi bật máy ảnh, Norton chạy đi cứu, Victor và Mike ráng sức đập hai máy cuối. Thấy Naib đã ra khỏi ghế nhưng khả năng câu dẫn không còn lâu, Victor lục thư gửi cho Naib rồi lại tiếp tục giải máy, Norton hỗ trợ sau lưng Naib, nhát chém như trời giáng thiên kiếp vừa đánh xuống là máy cuối được kích hoạt cứu Norton một mạng sống vì cậu đã đỡ cho Naib nhát chí mạng này, đợi chú chó Wick trở về Victor liền nhờ chú gửi thêm một lá thư nữa cho Norton, Naib đã chạy ra được tới cổng nhưng người đang mở cổng là Mike, cả ba đứng hình tạm thời

"Tránh ra để anh mày mở cổng!"

"Không! 500 điểm mở cổng là của em!"

"Không nói nhiều! Tránh ra!"

"Không!"

Victor thở dài nhìn hai người này đang tranh mở cổng, còn Norton đang bị bơ tin nhắn có hầm nhảy ở đây, nhìn hai người còn đang tranh nhau cổng cũng chỉ mới xong một nửa, nhưng vì vốn dĩ cậu không thích chen vào nên cũng mặc kệ mà đứng xem, bất ngờ hình ảnh bên đôi mắt phải mờ nhòe đi khiến Victor rùng mình, cơn đau nhói xuất hiện, cậu đưa tay lên ôm lấy mắt phải của mình, một giọt máu rơi xuống từ khóe mắt, Victor ngạc nhiên. Tay vẫn ôm mắt phải liền dùng sức đẩy mạnh hai người kia ra khiến cả hai té ngã, cậu nhập cổng cho xong nhanh rồi một mạch chạy ra không ngoảnh đầu lại, Mike và Naib bị hù cho một phen hồn bay phách lạc, Naib chỉ đứng dậy phủi bụi trên áo mình

"Cậu ta bị quái gì thế?"

Mike im lặng không nói, anh vô thức nhìn xuống nền tuyết trắng, máu! Máu của ai? Nhìn theo những vệt máu nhỏ ngắt quãng tạo thành hàng vào cổng, Mike trố mắt kinh ngạc nhưng có lẽ anh Naib lại không hề để tâm tới mấy vệt máu này. Norton từ đâu chạy ra chộp đầu hai người chạy vào cổng

"BỐ CÂU DẪN ÔNG GIÀ ĐÓ HẾT MẮT ĐỎ MÀ BÂY CÒN ĐỨNG ĐÂY CHƯA CHỊU RA DÙ NHẮN BỐ GẦN HẦM NHẢY HẢ? MUỐN ĂN ĐẤM?!"

Sau trận đấu, Naib phải xin lỗi cậu đào vàng vì quá nhây cổng, Mike lẳng lặng không nói gì thật không giống ngày thường, Victor sau khi chạy ra khỏi cổng cũng rời khỏi phòng luôn, vệt máu dưới đất kéo dài tới phòng của cậu, không đi tìm bác sĩ Emily trị thương sao? Mike không hiểu vì sao lại đứng trước phòng cậu lúc này, có chút do dự nhưng rồi cũng gõ cửa

"Victor, em có ở trong đó không?"

"Anh Mike?"

Victor mở cửa hé ánh nhìn qua khe cửa hẹp thấy Mike đứng đó, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng

"Em bị sao vậy? Tại sao lại chạy nhanh như thế?"

"Không sao, không sao, em chợt nhận ra mình có việc bận nên rời sớm"

"Vết thương của em ổn chứ? Ý anh là...anh thấy máu trên từng bước đường em đi"

"....."

Victor nhất thời câm nín, cậu liền đóng sập cửa lại, Mike vẫn chưa thể phản ứng nhanh liền liên tục gõ cửa

"Victor? Victor? Em sao vậy? Mau mở cửa, cùng anh đến chỗ chị Emily trị thương, Victor! Em có nghe anh không? Mau mở cửa, Victor!"

Victor bên trong ngồi dựa vào cửa, cậu gục mặt xuống đầu gối, cơn đau bên mắt phải lại nhói lên, máu cứ thế mà chảy ra như thể cậu đang khóc, mặt cậu tối sầm ánh lên vẻ mệt mỏi

"Anh đi đi"

"Sao cơ?"

"Em cần một mình...."

"Victor...."

Victor hoàn toàn đuổi khách, cậu không muốn gặp anh ngay lúc này, tầm nhìn trước mặt của cậu bây giờ trắng đục, bên mắt phải đã hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả, chỉ còn là một màu trắng đục. Victor hoảng hốt đi nhìn vào gương, đôi mắt vàng bây giờ một bên chỉ còn là con ngươi màu trắng không có tí huyết nào bên trong, bên khóe mắt vẫn cứ trực trào máu tươi, cậu lùi ra sau vài bước rồi ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu

"Không...không.....không thể nào......"

Chú chó Wick thấy chủ mình hoảng loạn liền chạy lại kêu lên nhìn cậu, Victor nhìn qua Wick, cậu chỉ còn thấy một nửa con mắt, cậu hoảng sợ liền dùng tay hất mạnh Wick đi khiến chú va đập vào tường

"Làm ơn....đừng lại đây.....cút đi....đi đi..."

"Làm ơn......đừng......làm...ơn...."

"Victor!"

Nghe tiếng gọi, Victor ngước mặt lên là Andrew cùng với Luca với thần sắc không hề tốt chút nào hiện rõ trên khuôn mặt, Luca nắm lấy hai bả vai của Victor lay cậu, Andrew đứng kế bên im lặng nhìn

"Luca.....Andrew....."

"Victor! Em sao vậy? Victor!"

"......"

Cơn đau nhói ập tới khiến Victor bảy phần hoảng loạn mà đập loạn lung tung, Luca không may ăn trúng một cú đấm của cậu ngay con mắt bị liệt mãi mãi, Andrew hốt hoảng liền đưa tay lên đỡ lấy Luca, cả hai nhìn nhau gật đầu rồi trấn áp Victor xuống ngăn cậu vùng vẫy

"Victor! Bình tĩnh lại đi!"

"Victor!"

"Tr...tránh.....buông....."

"Đè em ấy mạnh xuống!"

Emily từ bên ngoài chạy vào cùng Mike, cô nắm chặt kim tiêm gây mê trong tay rồi tiêm lên người Victor, cậu cảm thấy hình ảnh trước mắt mờ đi rồi chìm vào bóng tối, sau khi khống chế được Victor, Luca và Andrew mới thở phào buông cậu, Emily thở dài cùng Andrew đỡ Victor lên giường, Mike lại gần Wick ôm chú lại chỗ mọi người, nhìn Victor đang ngủ say tất cả đồng loạt hướng ánh mắt về nhìn nhau. Emily kéo ghế ngồi xuống xem vết thương trên mắt Luca, may là không bị nặng, rồi cô cúi xuống xem tình hình của Victor, nhìn dòng máu khô lại trên gò má của Victor, cô nghi ngờ liền mở mắt cậu ra xem thử thì liền giật mình

"Không thể nào....."

"Có chuyện gì vậy chị Emily?"

"Victor có bao giờ nói cho mọi người biết việc này không?"

"Việc gì?"

"Haizz....vậy là chưa"

"Em ấy bị sao vậy?"

"Victor đang mắc trong mình một căn bệnh cực kì hiếm, mọi người có từng nghe qua bệnh Mahokai?"

"Từng nghe qua, đó là loại bệnh sinh ra y chang Hanahaki, sinh ra từ tình đơn phương mãi không bao giờ được hồi đáp"

"Đúng, tuy nhiên bệnh Mahokai này không có cách chữa"

"Sao cơ?!"

"Vì người mắc bệnh sẽ có một hạt mầm trong tim của người đó, si mê càng lớn thì hạt mầm sẽ sinh sôi tạo ra các gốc rễ và một trong các gốc rễ sẽ đi lên đục giác mạc của một bên mắt mà trổ ra nở thành một bông hoa"

"....."

"Người bị bệnh lúc đầu sẽ thấy bên mắt có dấu hiệu mờ nhòe, sau đó sẽ không thấy gì ngoài một màu trắng đục, đôi mắt sẽ dần dần biến thành trắng và cuối cùng mù lòa, chỉ sợ tình càng giữ sẽ khiến bông hoa kia không sớm hay muộn cũng sẽ đục giác mạc mà chui ra"

"Thật sự không có cách trị?"

"Hoàn toàn không"

Mike, Luca và Andrew như chết lặng lướt ánh nhìn qua chỗ Victor vẫn đang bình yên trong giấc nồng, đôi mày giãn ra không còn cau lại vì cái đau đang dần nhói lên bên đôi mắt đã mù lòa kia, một vấn đề ở đây là cậu thích ai? Trong trang viên này không quá khó để moi móc thông tin và lan truyền thông tin, nhưng Victor, Andrew và Aesop thuộc tuýp người sống khép kín nên muốn moi móc thông tin từ ba người này lại càng khó, dạo gần đây chỉ mới biết Andrew đang yêu cậu tù nhân Luca, còn Aesop đang được Norton theo đuổi, Victor thì vẫn không có lấy một động tĩnh. Emily biết việc này nên cô cũng đành thở dài, băng bó cho Wick xong liền lùa mọi người ra khỏi phòng cho Victor nghỉ ngơi, Mike xin phép muốn ở lại, Emily cũng đành đồng ý ôm chú chó Wick lên rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng, anh bước lại gần giường của cậu lặng nhìn con người đang yên giấc kia

"Victor.....em......."

0O0

Khi Victor tỉnh dậy là chập tối, đầu óc cậu ong ong đầu liền đưa tay lên ôm đầu vò rối mái tóc mình, đánh ánh mắt qua thì thấy Mike đang gục ngủ bên cạnh giường cậu, tim Victor như sắp nhảy khỏi lồng ngực mà tự hỏi tại sao Mike lại ở đây? Cậu lén lút nhìn anh lúc ngủ, rồi vô tình đưa tay vuốt những cọng tóc đang lòa xòa trước mặt

"Em tỉnh....rồi....."

Mike bất ngờ thức dậy khiến tim Victor một lần nữa sắp bay khỏi lồng ngực, liền nhanh chóng thu tay về quay mặt đi chỗ khác, Mike đưa tay lên dụi dụi mắt nhìn Victor đang ngồi tựa vào giường lòng có chút vui vẻ

"May quá!"

Nhưng khi Victor quay mặt lại Mike chỉ có thể chết điếng, đúng như lời chị Emily nói, một bên mắt của Victor hoàn toàn trắng đục không có lấy một màu huyết nào cả, anh đưa tay lên chạm vào khóe mắt kia, Victor sắp lên cơn đột quỵ lần ba khi mà anh cứ bất thình lình làm vậy

"Đau lắm đúng không?"

"....."

"Em đã chịu đau đớn nhiều lắm đúng không?"

"....."

"Tại sao em không chịu nói với mọi người? Tại sao cứ phải chịu đựng một mình như vậy? Nó giúp em cảm thấy tốt hơn?"

"....."

"Biết có nói cũng vô dụng, nhưng mà nếu em thích ai thì mạnh dạn nói với người đó đi, bị từ chối cũng chỉ đau một lần thôi còn hơn là chịu đau dày vò suốt đời như vậy, chúng ta không phải là một cỗ máy đùa giỡn cảm xúc, em càng giữ thì càng đau, càng níu càng khổ, buông bỏ hết khiến tâm bình thản hơn, suy nghĩ đi, rồi hãy đưa ra quyết định, nói sự thật với người đó"

Mike đặt lọ thuốc xuống bàn cho Victor rồi quay gót rời khỏi căn phòng để lại cậu một mình với góc phòng tối, anh tự hỏi hôm nay bị ai nhập à? Sao lại có thể nói ra mấy lời triết lý như thế? Mà thôi coi như là kinh nghiệm truyền lại vậy, mặc dù anh biết việc anh theo đuổi Norton mãi mãi không bao giờ có kết quả nhưng cũng không nỡ muốn nhìn người khác phải chịu đau khổ vì một căn bệnh quái ác sinh ra từ thứ tình đơn phương ngu ngốc này

Victor ngồi trong phòng một mình, tay nắm chặt tấm chăn khiến nó nhăn nheo, cậu mỉm cười, một nụ cười ngượng ngạo

"Có thể sao?"

"Có thể truyền đạt những lời này tới một người không bao giờ quay đầu lại nhìn em lấy một lần sao?"

"Em sao mà đủ can đảm? Sao mà có thể cầu mong anh chỉ một lần quay đầu lại chứ?"

Cậu lặng lẽ rơi nước mắt, miệng vẫn giữ nụ cười chua xót, bây giờ trên gương mặt của Victor như chia ra làm hai, một bên là dòng nước mắt trong suốt tựa thủy tinh, bên còn lại là một dòng huyết tươi nóng hổi đang chảy dài trên gò má của cậu, Victor càng bấu chặt hơn vào tấm chăn, cậu lặng lẽ nhìn qua nơi góc bàn có một tờ giấy cùng với một cây viết, Victor đứng dậy tiến về góc bàn ấy

"Xin lỗi, nhưng em vĩnh viễn không thể buông bỏ thứ tình cuồng si này"

Ngày hôm sau, mọi người không ai gặp được Victor, tất cả nghĩ là cậu còn đang mệt vì bệnh nên không muốn ra khỏi phòng nên cho cậu thời gian nghỉ ngơi, Mike lại thấy lo lắng trong lòng nhiều hơn so với sự an tâm của mọi người, hôm nay trời mưa rất lớn, Mike đứng lặng nhìn ra cửa sổ. Norton thấy cậu em này không bám theo mình nữa cũng bắt đầu thấy thoải mái mà lại gần Mike

"Sao vậy?"

"Anh Norton? Anh có nghĩ Victor thật sự ổn?"

"Chắc sẽ ổn, đừng quá lo lắng"

"......"

Mike lại hướng ánh nhìn ra cửa sổ mặc kệ Norton, ngày hôm sau cũng không ai gặp được Victor, ngày tiếp theo cũng vậy mọi người dần dần lo lắng, Luca và Andrew cảm thấy không hề ổn chút nào, Victor mà tự nhốt cùng lắm hai ngày. Ngày thứ tư trôi qua cũng không ai gặp được, bất an trong Mike càng tăng, ngày thứ năm rồi thứ sáu, đã sáu ngày trôi qua mà Victor vẫn chưa chịu rời khỏi phòng, Luca một cước đá cửa phòng Victor mà xông vào, Andrew lặng lẽ cầu nguyện cho cánh cửa xấu sổ rồi chạy theo sau, Emily chạy kế tiếp và cuối cùng là Mike

Tất cả chết trân trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, một thân thể đang gục trên bàn, Luca liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy thân thể ấy, là Victor! Emily liền nhanh chóng bắt mạch cho cậu, sắc mặt cô sa sầm hẳn đi, từ xanh rồi trắng bệch cắt không còn giọt máu, Luca và Andrew ngừng thở im lặng chờ tin từ Emily nhưng cô bác sĩ ấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vô phương cứu chữa

"Không thể nào....."

"Vic....."

"Chị xin lỗi, chị xin lỗi, chị hoàn toàn vô dụng, chị xin lỗi, Victor, chị xin lỗi"

Cả ba người đồng loạt rơi nước mắt, Mike vẫn đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện không hiểu vì sao nước mắt anh cũng rơi, nhìn thân ảnh Victor gầy gò đang nằm trong tay Luca, da không còn sắc hồng như trước mà thay vào đó là trắng không còn huyết, trên moo vẫn nở nụ cười của sự mãn nguyện, và bên mắt phải của cậu đã trổ ra một bông hoa hồng đỏ tươi đang vươn mình khoe sắc đẹp kiều diễm của nó, nhưng sao đóa hoa lúc này như đang mang màu đau buồn, Mike quỳ thụp xuống đưa tay lên chạm lấy thân thể lạnh lẽo của cậu

"Victor....."

Chuyện về căn bệnh cùng cái chết của Victor nhanh chóng lan truyền khắp trang viên, ai nấy cũng đều đau thương mà đưa tiễn cậu, Mike lẳng lặng đứng nhìn góc phòng trống của Victor, một bức thư nằm ở ngay góc bàn vẫn còn chưa đóng dấu, anh liền lại gần cầm lấy phong thư ấy, nhìn tên người gửi là cậu nhunge người nhận lại là anh. Mike cảm thấy tò mò liền mở ra xem thử, khi đọc xong nội dung anh lại quỳ xuống bật khóc, bức thư rơi khỏi tay anh lẳng lặng rơi xuống nền đất, một góc thư còn thấm đẫm máu đã khô từ lâu, nét chữ nghuệch ngoạc, bức thư vẫn chưa hề hoàn thiện

"Victor....."

Nội dung bức thư:

Khi anh đọc được những dòng thư này cũng là lúc em đã đưa ra quyết định cho mịn, xin lỗi, em hoàn toàn không thể nào buông bỏ được thứ tình si mê cuồng dại này, em biết cứ cố níu giữ trong lòng thì sẽ càng đau, càng khổ. Căn bệnh này đã dày vò em rất nhiều, em đau lắm nhưng nỗi đau này sao có thể sánh ngang với nỗi đau của tình đơn phương?

Anh cũng như em, hai ta như nhau, nhưng anh còn có thể sớm buông bỏ khi mà người kia không chịu để tâm lấy anh một lần, còn em thì lại kiên trì, ngây dại vẫn cứ đâm đầu vào nó, em biết là đau là khổ nhưng vì cớ gì lại có thể buông tay một thứ mình đã theo đuổi rất lâu. Em nhiều lần chỉ mong anh một lần, một lần thôi quay đầu lại nhìn em nhưng mà đó chỉ là ước mơ viển vông em giữ trong lòng, em vĩnh viễn không thể buông được

Anh đã từng nói với em thích ai thì mau nói với người đó, nhưng Mike à sao em có thể chứ? Sao em có thể nói ra với người mà không bao giờ quay đầu lại nhìn em? Em không đủ can đảm, em không muốn mất đi mối quan hệ này, em muốn giữ mãi, giữ mãi trong lòng, để anh không phải chịu đau khổ vì em, chỉ cần em im lặng mà nhẫn nhịn thì tốt rồi, em sợ chết, cực kì sợ chết nhưng sao có thể chống lại được số mệnh một khi trời đã định?

Mong anh và mọi người tha thứ cho sự ích kỷ này, hãy chăm sóc Wick thay em, mong mọi người và cả anh không đau buồn, ngay bây giờ em có thể cảm nhận được nỗi đau bông hoa kia phá vỡ giác mạc mà trổ ra để khoe lên niềm kiêu hãnh của riêng nó chứ không phải e dè, trốn tránh mãi như em

Người mà em thích là.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net