[ Black x White ] Mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Mệt mỏi.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại :  1x1, HE, nam x nam.

Cặp : Black x White [ Wuchang ] [ Hắc x Bạch ]

Vì một số lí do kì cmn quặc, tại hạ mạn phép không gọi Black - White, mà gọi Hắc Vô Thường - Bạch Vô Thường.

Bác MikaTheCat , tui đợi ngày trả hết quest cho bác '-' 

.

OoOoO

.

Hắc Bạch vô thường, mãi không phân ly.

Tất cả, chỉ là một mảnh hồi ức, thoáng qua rồi biến mất.

[ ... ]

Sau mỗi trận đấu đầy căng thẳng, Hắc Bạch vô thường phân tách làm hai người ngồi vào bàn ăn tại trang viên, tranh thủ thưởng thức nốt bữa sáng bỏ lỡ của hai người họ.

Hắc Bạch vô thường là một kẻ đi săn yêu cầu người sinh tồn phải có kĩ năng cao mới có thể trốn thoát. Vì vậy nên bọn họ luôn bị điểm danh vào đầu ngày, sớm hơn các thợ săn khác. Cũng chính vì thế mà họ luôn phải bỏ bữa.

" Đây đã là lần thứ ... tám trong tuần rồi. "

Hắc Vô Thường càu nhàu trong khi bản thân đang cắt một khúc bánh cho vào miệng. Đối diện hắn là Bạch Vô Thường vẫn nhàn hạ, dùng dao lịch sự cắt ( bánh ) phân ra từng khúc.

" Tiểu Hắc, đệ bình tĩnh. Chẳng phải điều ấy khiến chúng ta trở nên nổi bật sao ? "

Trái lại với một bầu không khí u ám của đệ đệ, BạchVô Thường lại rất sảng khoái đối với chuyện này, hoặc thật ra là y không muốn chấp nhất. Nhưng chẳng phải được điểm danh như thế, chứng tỏ bọn họ rất có năng lực ?

Nếu nói đến thợ săn, không ai mạnh cũng chẳng ai yếu, kĩ năng mỗi người bù trừ cho nhau. Tuy vậy nhưng Hắc Bạch vô thường vẫn là thợ săn được người sinh tồn yêu mến nhất, cũng như là thợ săn đa dụng nhất.

" Bạch huynh, huynh như vậy cũng rất là tốt a ... "

HắcVô Thường thở dài, rồi ủ rũ nằm dài lên bàn tiệc. Bạch chỉ biết cười trừ, y đứng lên xoa đầu đệ đệ mình, ôn nhu hôn lên trán hắn.

" Tiểu Hắc, hay đệ nghỉ ngơi mấy trận nữa đi, huynh đi thay cũng được ? "

Không được, trong đầu HắcVô Thường đánh một cái trống nổ đùng đùng. Vốn bộ đôi Hắc Bạch đã được người sinh tồn yêu mến, chỉ hận không thể lao vào ôm chầm lấy họ, mà muốn ôm nhất chính là Bạch Vô Thường. Bình thường vì có tên đen đen nào đó bên cạnh liếc qua liếc lại, liếc ngang liếc dọc, thế nên đành kiềm chế nổi lòng lại. Vậy thì nếu như không có cái tên đen đen kia bên cạnh, chắc chắn cái lũ kia sẽ thừa nước đục thả câu. Mà để cho bọn chúng sờ sờ eo của Bạch huynh ấy a ? Không bao giờ, đáng chết hết cả lũ.

Thấy đệ đệ mình tuy mệt vẫn lắc đầu kịch liệt, BạchVô Thường dấy lên một chút xót. Y hôn nhẹ lên tóc hắn.

" Tiểu Hắc, đừng ép bản thân quá sức. Huynh nhờ người đi giúp vài trận. "

Nhìn Bạch huynh đang cố sức an ủi mình, Tiểu Hắc cũng cảm thấy vừa lòng. Hắn không còn nhảy ra khỏi cái ôm của ca ca mình, yên lặng rúc vào lòng y như con mèo nhỏ.

Khỏi phải nói mặt của BạchVô Thường đang cảm khái ra sao, Tiểu Hắc thực lòng rất mệt mỏi, hắn ngủ luôn trong vòng tay của Bạch huynh.

BạchVô Thường thoải mái ngâm nga một khúc, rồi bế tiểu đệ của mình lên, ôn nhu ôm vào lòng.

Mệt mỏi như vậy cũng tốt, nếu không thì tiểu đệ mặt mỏng nhà mình chẳng đời nào để mình ôm. Thấy hắn nhíu mày, y đột nhiên cảm thấy phi thường khổ sổ, liền nắm tay hắn, mười ngón đan xen ấm áp.

" Ngoan, ta ở cạnh ngươi. "

" Bao lâu ? "

Trong cơn mê, HắcVô Thường đột ngột lên tiếng, không hẳn là hắn đã tỉnh, mà là nói mê. Dẫu vậy, BạchVô Thường vẫn luôn trả lời.

" Cả đời. "

.

OoOoO

.

Kết Chương

Lời vô nghĩa của tác giả :

Thật ra tại hạ theo chủ nghĩa Bạch công Hắc thụ :<

Cơ mà vẫn muốn viết ngược :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net