[ Black x White ] Ngày ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên : Ngày ngày.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : 1x1, HE, nam x nam.

Cặp : Black x White.

Nội dung : Ngày ngày khi nào Hắc Hắc cũng làm Bạch Bạch lo lắng.

RyoYamada2005 của cậu nà :>

+ Cảnh báo OCC.

+ Cảnh báo ... Black thụ.

.

OoOoO

.

Đấu Xếp Hạng - Bản đồ White Sand Street Asylum.

Bạch Vô Thường giật giật khóe môi, nhìn dãy hành lang dài trước mắt.

Y đi qua nơi này tổng cộng mười lăm lần rồi, nhưng vẫn không sao thoát ra được. Vốn trước kia y không có gọi là mù đường, bởi vì Hắc Bạch Vô Thường hai người đều là thợ săn, nhìn được các loại máy chưa được sửa hoặc thấy người sinh tồn. Nhưng mà Hắc đệ hôm nay bị ốm rồi a, báo hại một mình y cô đơn một thân một mình.

Lại còn là bản đồ mới nữa. Nữ nhân Nightingale kia còn không đưa cho y tham quan qua một cái bản đồ, cư nhiên nhẫn tâm ném y vào trận đầu tiên.

Thực ra trận này Hắc đệ ra trận, cơ mà đệ ấy lại bị ốm, ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến long nhan, đả động tinh thần, tốt nhất nên để cho đệ ấy ở nhà thì tốt hơn. Sáng nay bận rộn vội vã rời đi sớm, chưa biết tiểu đệ mình tỉnh dậy không thấy mình cô đơn không. Khi về nhất định hảo hảo bồi tội với đệ ấy, sẵn tiện bồi thêm chút thức ăn cho đỡ tổn hại thân thể. Đến tối thì lại đánh nhau.

Trên giường.

Khụ khụ khụ, đừng để ý đến vế sau làm gì. Thỉnh chư vị chỉnh lại tam quan khụ khụ.

Hai cái máy đã được sửa, nhưng nó cách đây năm phút rồi. Có lẽ ngay cả lũ sinh tồn cũng chẳng biết đường đi. Trong bọn họ thì không có anh chàng luật sư. Mù đường là cái chắc.

Nhưng cái quan trọng, đây là đấu - hạng. Bạch Vô Thường dĩ nhiên không muốn thua.

Y đánh cược một lần, bỗng dưng trong tâm nổi lên sóng gợn. Tâm linh tương thông, thân thể hai người tựa như một. Cảm giác này, tiểu Hắc hắn bị cái trúng cái gì rồi ?

Bạch Vô Thường khổ sở ôm đầu, tại sao lại là khổ sở mà không phải là vội vã ? Đơn giản vì tiểu Hắc của y kì thực là một tên cật hóa, chỉ cần khát thì ngay cả độc cũng uống, chỉ cần đói ngay cả bánh mì rỗng tuếch cũng ăn. Đúng ra vẫn phân biệt được thứ ăn được và ăn không được, cơ mà Emily với Nightingale giống như cố tình, biến hắn thành chuột bạch a.

Ngày nào cũng thấy đệ đệ mình trúng độc nằm một chỗ, kì thực hận muốn lật tung bản đồ.

Liếc mắt qua danh sách, thấy Emily chạy đằng trước. Được rồi, này thì chạy, Emily hốt hoảng thấy tên mù đường nào đó đang mò đường, thì mình vô tình bị rơi vào tầm ngắm của hắn.

Biết mình sắp chết, Emily run rẩy nói.

" Tôi vừa cho đệ đệ anh uống xuân dược ! "

Vậy là Emily được thả đến cuối trận.

[ ... ]

Nhìn tiểu Hắc ngái ngủ trước mặt mình, bỗng dưng cảm thấy cổ họng mình có chút khát khát. Bên dưới cũng đã dục hỏa công tâm, nhưng nhìn người kia vẫn đang còn say giấc, tự giác cầm ô treo cổ lên cây, lẩm nhẩm mấy chữ cầm thú.

Cư nhiên người kia cố tình hay hữu ý lại không có ý định chỉnh lại dáng ngủ, cũng không bao giờ quyết định mặc cái quần vào.

Mỗi lần cái tên đen đen này đi ngủ ra sao ? Chư vị muốn hỏi tại hạ ấy hả ? Đương nhiên chỉ mặc một lớp áo mỏng màu đen ở bên trên, dài ngang đầu gối, ừ, không có mặc quần. Đã là không mặc quần, còn nhẫn tâm không đắp chăn, nếu có đắp cũng chỉ phủ lên trên người, còn đôi chân trắng trắng vẫn lộ ra.

Hầy, dạo này đi ngủ cũng ít mặc khố y ... Ngày nào cũng lộ ra bờ mông trắng mềm ...

Ực, thật vô liêm sỉ, như vậy còn ra thể thống gì nữa ?

Vén chăn đắp qua chân cho đệ đệ, Bạch Vô Thường  liền nháy mắt cảm thấy hạ thân uy áp được áp xuống, nhất thời nhẹ dạ gật đầu. Xem ra sinh lí mình đều bình thường, dù cho có làm với đệ đệ nhiều lần cũng không phải cầm thú, phù.

Bạch Vô Thường  không thích ngủ cho lắm, một phần là phòng y chỉ có một chiếc giường đơn cho hai người. Khi nằm nhất định sẽ chạm vào nhau, tay chân lưng vai các loại. Một lí do nữa, là cái tên đệ đệ này đặc biệt quấn người, khi ngủ nhất định sẽ bám vào người bên cạnh.

Y lại một lần nữa nhảy vào nhà tắm.

Cho đến sáng sớm, cái tên đen đen nào kia trơ mắt nhìn y mắt thâm đen, giương mắt hỏi.

" Bạch huynh, ngươi lại mất ngủ sao ? "

Thật muốn cầm ô đánh hắn một cái.

.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

nhạt hơn nước ốc :(

nghĩ đến WuChang tôi chỉ muốn ngược :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net