[ Eli x Aesop ] Ngày đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Ngày đặc biệt.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : 1x1, nam x nam, HE, kiếp trước kiếp sau.

Cặp : Eli Clark x Aesop Carl [ Seer x Embalmer ]

Nội dung : Hôm nay là một ngày đặc biệt, đối với Eli.

RisGemin của cậu nà.

+ Cảnh báo OOC.

.

OoOoO

.

Có vẻ hôm nay là một ngày đặc biệt.

Bởi vì Aesop thấy Eli rất bồn chồn lo lắng không yên, y đi xung quanh nhà, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách giống như đang tìm một con kiến vậy. Nhưng cho đến lúc cậu lên tiếng hỏi, Eli vẫn cẩn thận từ chối trả lời.

Thứ Aesop giỏi nhất là đọc suy nghĩ con người, tiếp xúc với môi trường làm việc và riêng tính cách của mình, cậu có thể tự mình suy diễn tiếp. Nhưng đối với Eli, cậu nhận ra, cậu chẳng hiểu gì cả.

Hai người đã quen nhau, ở chung, và kết hôn hơn bảy năm rồi, đã sớm qua cái ngưỡng bảy năm ấy. Nhưng Aesop luôn không hiểu, Eli giấu mình chuyện gì. Bởi y xuất hiện giống như một thiên thần, đột ngột và không có lời giải. Giữa một thành phố như vậy, giữa một khu đô thị sầm uất như vậy, Eli đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu và " xin chào ".

Aesop không biết gì về Eli cả, không rõ y đến từ đâu, không biết y là ai, chỉ biết rằng, nơi y sống trước kia cũng không thoải mái gì. Mà cậu, một kẻ vốn trở nên vô hình giữa một rừng người, lại vô tình để người trước mặt mình bắt được.

Cậu luôn như vậy, mờ nhạt. Kiếm sống bằng nghề tẩm liệm, xem ra cậu cũng không phải loại dễ chơi gì. Vậy mà Eli vẫn luôn chấp nhận cậu, đó là trên hết. Y luôn bảo vệ cậu hệt như một đứa trẻ. Nhưng cho đến khi cậu vô thức hỏi y tại sao, Eli chỉ lắc đầu rồi bảo.

" Đã lâu lắm rồi. "

Lâu sao ? Cậu chỉ mới hơn hai mấy cái xuân xanh thôi. Nhìn cử chỉ, dáng điệu và gương mặt của Eli thì không giống như một cụ già chín mươi tuổi đang nhớ ngày xuân chút nào. Nhưng cách nói của Eli, nó khiến cậu tưởng như mình đã hơn cả trăm tuổi.

Cậu gặp Eli vào năm mười sáu tuổi, là vô tình. Cho đến năm cậu hai mươi, Eli mới ngỏ lời với cậu. Với một kẻ cô đơn được người kia xoa dịu như Aesop, cậu đồng ý. 

Cả hai đều không có gia đình, thế nên chắc chắn sẽ không có mấy cái màn linh tinh này nọ đến gà bay chó sủa. Eli mua một căn hộ gần chỗ làm của cậu, không lớn mấy nhưng đủ chỗ cho hai đến bốn người ở.

Aesop không nghĩ rằng mình sẽ đi hỏi, ai rồi cũng có bí mật. Có lẽ bí mật này rất đau thương, cho nên cậu cũng không muốn gợi lại cho người yêu mình.

Chỉ là, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Aesop không biết nó đặc biệt vì lí do gì. Rõ ràng hôm nay không phải là ngày kỉ niệm lễ cưới, mà cậu với Eli cũng không phải kiểu người sẽ xem trọng quá mức ngày này. Nếu là ngày quen nhau, không có khả năng, ngày đó đã qua cách đây ba tháng rồi cơ mà. Chẳng lẽ Eli chỉ là nổi hứng muốn làm trò vui thôi.

Như vậy cũng nên nói với cậu chứ, có lẽ y cũng biết, Aesop sẽ không bao giờ cự tuyệt bất kỳ loại yêu cầu nào của Eli mà.

Aesop yêu là như vậy, hi sinh bản thân vì người kia. Nhìn qua thì thấy cậu rất giống mấy nữ nhân ngốc nghếch luôn giữ ý niệm thanh khiết với người mình thích, sẵn sàng hi sinh vì người đó. Mà một kẻ cô độc như Aesop, nào có biết yêu là gì ?

Cậu từng bị từ chối học, vì cậu là một đứa trẻ tự kỷ, từng có chứng ái tử thi. Chẳng ai chịu làm quen với cậu, bọn họ quen cậu qua những cuộc giao dịch nhanh chóng. Cha nuôi dạy cho cậu cách tẩm liệm, rằng mọi người đều là những cái xác.

Eli là người đầu tiên nhìn thấy cậu, thừa nhận cậu. Là kẻ mang đến cho cuộc sống xám xịt buồn tẻ của Aesop một màu xanh của tự do và hạnh phúc. Eli mang đến cho cậu những gì cậu không có. Y cho cậu sự yêu thương, không phải lợi dụng, mưu cầu, mà là yêu.

Càng lúc càng khiến Aesop sợ hãi cảm giác một mình. Nếu là ngày xưa, những lúc không có người bên cạnh, cậu vẫn sẽ thản nhiên như thường và lại chăm sóc lũ thi thể xinh đẹp đó. Nhưng hiện giờ, cậu không biết, nếu thiếu đi Eli, cuộc sống của cậu sẽ buồn bã đến mức nào.

Eli hứa với cậu, y sẽ nói hết cho cậu, vào ngày đặc biệt kia. Aesop lại, không thích nó một chút nào. Trực giác mách bảo cậu, sắp có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng cho dù là bất cứ chuyện gì, rồi sẽ ổn hơn nếu Eli Clark vẫn ở bên cạnh cậu thôi.

Nhưng rồi, Aesop nằm mơ. Không phải là những cái xác xinh đẹp chuyển động qua lại nữa, mà là hình ảnh một cô bác sĩ tóc nâu lấy thân mình đỡ một chém cho cậu. Tiếp theo là một thiếu niên mang đồ thợ mỏ đẩy cậu sang một bên, tự mình dùng kĩ năng thu hút một kẻ giết người phía sau. Cuối cùng là, Eli ném một con cú cho cậu, bảo cậu cố giữ gìn nó và sau cùng ... một mảng đỏ rực.

Máu rơi trên mặt cậu, nhưng không phải của cậu, là của cô bác sĩ kia, của cậu thợ đào mỏ đó, và cả Eli nữa. Aesop hoang mang, nhưng cậu không cử động được, thân thể cứng ngắc, cả người bị chế trụ trên chiếc ghế kì lạ, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Eli chết dần chết mòn trước mặt.

Đây không phải là cậu, Aesop sẽ không để Eli ra đi trước mặt mình như vậy. Nhưng tại sao lại có khung cảnh này ?

Đến phút cuối cùng, sát nhân xuất hiện, gã bắt Eli lên rồi biến mất.

Không thể được.

Aesop tỉnh giấc, nhưng khác lạ ở chỗ Eli không có ở bên cạnh như mọi hôm. Sau một lúc, cậu thấy Eli đang hóng gió trên ban công.

" Eli ? "

Người kia quay mặt lại, trong đôi mắt xanh sẫm là vô vạn ôn nhu, kèm theo một chút đau thương cùng sợ hãi. Không hiểu sao, một kẻ không tim không phổi như Aesop lại cảm thấy đau, là đau trước cái ôn nhu mà đau đớn của Eli.

Eli đưa tay đón lấy tay cậu, ôn nhu ôm chặt cậu, không mạnh không nhẹ. Tựa như sợ quá mạnh lại sợ cậu vỡ nát, lại giống như quá nhẹ sẽ khiến cậu chạy mất. Nâng niu trân quý, hận không thể khảm vào bản thân mình.

" Aesop, tôi ... muốn nói cho em sự thật. "

" Có lẽ ... đã từ lâu, em chẳng còn nhớ đến nó nữa. "

Và tôi mong như vậy, chỉ tiếc là, người đắm chìm vào giấc mộng kiếp trước lại là tôi. Nhớ đến một em hiền lành, lương thiện của kiếp trước, mà lại vô tình sợ hãi, sợ mất em của hiện tại.

Đã từ lâu, tôi đã tìm kiếm em. Tôi rời khỏi giáo phái bí ẩn của mình, tìm một người mang tên Aesop. Trải qua ba năm cố gắng, tôi lại thấy em. Thật may, em không ghét tôi, cũng không hận tôi ... vì đã đẩy em vào chỗ chết.

Năm xưa, em từng hỏi tôi, tại sao lại bỏ quên em, tại sao lại không cứu em ? Để cho đến cuối cùng, kẻ chiến thắng trò chơi là tôi, mang được ký ức của mình đi về thực tại, nhưng tôi ước gì, để tôi quên hết đi.

Gặp lại em, tôi muốn rũ bỏ toàn bộ ký ức, hạnh phúc mà bảo vệ em. Tôi muốn chôn giấu quá khứ kia. Chôn giấu đến khi tôi không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa.

Đêm nay, kỉ niệm ngày em đến trang viên.

" Eli ... cậu, nói thật sao ? Không lừa tôi chứ ? "

Eli gian nan gật đầu, Aesop đơ mặt nhìn người trước mặt. Chuyện này, giấc mơ kia, chẳng lẽ có liên quan đến nhau hay sao ?

Nhưng nghe theo lời kể của Eli, " Aesop " đó rất hận y. Mà, chiếu theo giấc mơ của cậu, " cậu " không hề hận y. Lúc đó, ' Aesop ' chỉ muốn Eli hãy chạy nhanh đi, đừng để ý đến cậu nữa.

Bởi vì Eli mới phải là người chiến thắng, trang viên chỉ cần Eli chiến thắng là đủ.

Mọi chuyện, kết thúc rồi phải không ?

.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

 đừng hỏi tôi vì sao cái chương quái quỷ này lại tâm trạng đến thế :D

chẳng qua tôi vừa nhận skin Worn của Aesop, và sau khi đọc xong Deduction của bé tôi thật muốn khóc ;.; nói chung, bé là sur đầu tiên tôi mua và không sử dụng trong thời gian dài. Hồi ấy tôi chạy theo SephCarl và CarlSeph nên mua bé về để có đôi có cặp :)) sau đó tôi mua Pri và Yidhra về và bỏ quên bé cmnr :))

đến khi tôi mua Pros và nhận ra bé đã có đồ Worn, và tôi lại cày bé như ngày nào :)) tôi suýt bỏ luôn Pros, Doct và cả Pri để đến với bé... cơ mà thấy bé trong rank khá khó chơi và yêu cầu độ khó cao, hơn nữa cần tránh làm mục tiêu của hunter nên tôi với tư cách cứu người và thế mạng mọe nó thì khi chơi bé hơi khó :<

mục tiêu : hành lũ vũ phu :)) bé Aesop của toyy sẽ đại diện cho lũ vợ ngoan như cục đất mà bị lũ vũ phu nào đó vả méo trượt phát nào :)) ( dù tôi ship NaibJack, EliHas và CarlSeph cơ mà méo sao )

chương này không ngọt không ngược, chỉ là một hồi tự thuật của bé Aesop mà thôi UvU

*** hôm nay tâm trạng toyy khá vui khi nhìn thấy toàn Joseph đầu màu hường, thật ra cười muốn nội thương :>> cũng như sắp hết truyện rồi nên cứ đăng nhanh hoyy ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net