[ Michiko x Emma ] Hồng Tơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Hồng Tơ.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Beta : daneno

Thể loại : 1x1, nữ x nữ, HE.

Cặp : Michiko x Emma Woods [ Geisha x Gardener ]

Nội dung : Michiko có thể thấy được định mệnh.

_-Seph-_ của cậu nà, tôi trả Q chậm quá :<

+ Cảnh báo OOC.

.

OoOoO

.

Từ khi người chồng yêu dấu của Michiko biệt lai vô dạng, nàng đã có một khả năng thật kì lạ.

Michiko có thể nhìn thấy được những sợi chỉ đỏ quấn trên ngón tay từng người. Những sợi chỉ đỏ rực, vô cùng mảnh, tựa như chỉ cần một cơn gió lướt qua cũng có thể làm đứt mất. Nhưng không, chẳng có một cơn gió nào, hay thậm chí là con dao sắc bén nhất, cũng chẳng thể cắt đứt được.

Nó nối liền từ ngón tay người này đến tay người khác. Lúc đầu, Michiko nghĩ rằng đó là một trào lưu mới. Nhưng ngày này đổi sang tháng khác, nàng nhận ra, không ai có thể thấy nó ngoại trừ nàng.

Những ngày xưa tựa như mới lướt qua, một thiếu nữ luôn kể về một câu chuyện tơ hồng gắn kết nên duyên đôi lứa. Mỗi khi Michiko đi ngang qua một cặp đôi nào đó, nàng luôn thấy sợi chỉ hồng nối giữa hai ngón tay họ, tựa như vô cùng bền chặt và vĩnh viễn. Nhưng đôi lúc, cả hai người đều có sợi chỉ hồng, mà nó lại không nối về đối phương - người luôn bên cạnh họ, mà là một nơi xa xăm khác.

Có thể đó là một cặp đôi nam nữ, nhưng đôi khi nó lại nối giữa hai chàng trai hoặc hai cô gái với nhau. Đối với Michiko, điều này vô cùng bình thường.

Dù vậy, đôi khi thơ thẩn, nàng thường nhìn xuống bàn tay trắng trẻo quanh năm cầm kì thi họa của mình, ở đó cũng có một sợi chỉ đỏ xinh đẹp. Nương theo độ dài và đường đi nối liền của sợi chỉ, những tiểu hồng điệp bay xung quanh, tạo nên khung cảnh mơ hồ tựa ảo mộng.

Michiko từng nghĩ, đầu cuối của sợi chỉ của mình sẽ là người chồng yêu dấu kia, nhưng không.

Sợi chỉ của nàng cứ đi mãi không hồi kết.

[...]

Chào mừng đến với trang viên,

Cô sẽ gặp được tình yêu của đời mình.

Michiko chấp nhận lá thư. Nàng từng là một người vô cùng xinh đẹp sắc sảo, nhưng giờ thì sao, chỉ đơn giản là không chốn dung thân, còn bị vu oan giá họa. Nếu đã như vậy, những điệu múa của nàng còn ý nghĩa gì, phu quân trên danh nghĩa này còn có giá trị gì.

Nhìn lại con đường sợi chỉ trên tay đi mãi không hồi kết, Michiko nhắm mắt lại, trầm mình vào ảo mộng.

Cho đến khi tỉnh lại, nơi này không phải là phòng của nàng nữa.

Đó là một căn phòng có thể xem là lớn so với một người ở, Michiko nằm trên giường, bên cạnh là tủ để quần áo. Đối diện là một bàn trang điểm đầy đủ vật dụng, tuy nhiên nàng không phải là kiểu người chú trọng dáng vẻ của mình nhiều hơn là tâm tình. Bên cạnh mấy đồ dùng linh tinh đó là một chiết phiến gắn dao bén.

Michiko nhắm rồi mở mắt, không phải mơ, nhìn xuống tay mình, sợi chỉ đỏ vẫn còn nối. Như vậy, có khi nào, chân ái của nàng ở đây chăng?

Nàng bước ra khỏi giường, thay một bộ áo kimono truyền thống, cầm theo chiếc phiến trên bàn rồi mới ra khỏi cửa. Nhìn xung quanh, quả nhiên đây là một căn biệt thự vô cùng lớn.

"Xin chào, quý cô Michiko."

Bên tai vang lên giọng nói của phụ nữ, Michiko không giật mình hay tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng đưa mắt đánh giá người vừa cất tiếng. Đó là một cô gái có làn da nhợt nhạt hệt như người chết, trên mặt mang thêm mặt nạ hình đầu chim đính mũ ngọc.

Nightingale vô cùng tán thưởng thái độ của thiếu phụ Nhật Bản này, vì rất ít thợ săn nào ở đây chưa từng bị dọa cho xanh mặt bởi trò đùa này.

"Xin chào, tôi hỏi quý danh được chứ?"

"Ồ, được. Là Nightingale."

Nightingale nhàn nhạt đáp, nháy mắt ra hiệu cho Michiko đi theo mình. Đây là thợ săn nữ đầu tiên trong nhóm thợ săn, tuy là có Violetta nhưng mà nàng ấy vẫn luôn giấu đi thân thể thật của mình. Ngày nào cũng mang bộ dáng con nhện lùn kia ra dọa người, thật sự đáng sợ gần chết. Song, vị Geisha này lại thoải mái phô gương mặt của mình cho người khác, so với nàng, mấy tên kia mặt đều quá xấu, Nightingale nghĩ.

Vừa đi, Michiko cũng không hỏi nhiều. Nhưng Nightingale đã giải đáp hết mọi chuyện: về quy luật của trò chơi, về thế giới này, về thợ săn và người sinh tồn, trước khi bọn họ dừng chân tại trước phòng ăn.

Nightingale mở cửa, bên trong là mấy tên thợ săn âm u đang nói chuyện về việc chống lại lũ sinh tồn.

"Người mới?"

Một trong số đó, Michiko lạnh lùng ngước mặt lên nhìn anh chàng mang mặt nạ trắng toát, có dáng vẻ quý tộc đứng lên hỏi. Nightingale không phiền, cô ta gật đầu.

Ngay lập tức, bầu không khí âm u cũng biến mất được chút ít, những tên thợ săn kia nhìn Michiko đầy hiếu kì.

"Michiko [Geisha], hân hạnh được gặp mặt. "

Nàng đương nhiên không vì những con mắt soi mói kia mà mất hứng, rất đầy đủ lễ nghi đáp lại. Mấy tên thợ săn còn lại trong phòng cũng rất thưởng thức. Nightingale chỉ đáp lại tùy ý một vài câu hỏi, ra hiệu cho Michiko chuẩn bị trận đầu tiên, rồi bỏ đi.

[...]

Michiko ngồi vào một chiếc ghế đơn độc phía sau tấm màn, nàng không quá ngạc nhiên. Sau tấm màn là bốn người đang ngồi trò chuyện linh tinh, một cô gái mặc đồ bác sĩ, một cô đội một cái mũ sừng trên đầu, một thiếu niên với con cú đậu trên vai bên cạnh, cuối cùng là cô gái đội mũ rơm với bộ đồ của người làm vườn.

Trực giác tự dưng ném cho Michiko, rằng nàng phải mang theo đồng hồ cát.

Bản đồ Moonlit River Park.

Quá xui xẻo cho Emily Dyer, khi đối thủ của cô ta lại là Geisha mới tới. Michiko hoàn toàn không tức giận hay mất cảnh giác với những trò đùa khiêu khích của cổ, mà lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ôn hòa nhưng lạnh nhạt đến đáng sợ. Chỉ một lúc, Emily đã bị ném lên ghế.

Học từ những tên thợ săn kia, Michiko không đứng yên một chỗ, nàng đi đến chỗ cái máy ở rạp xiếc, thì thấy nữ tư tế Fiona Gilman vừa bấm sai nút khi đang sửa máy, khiến nó nổ một tiếng thật lớn. Michiko không nhanh không chậm, tiến đến đánh một cái.

Cho dù cô bác sĩ đã may mắn được cứu, nhưng nữ tư tế tội nghiệp lại bị ném lên ghế một cách tàn nhẫn. Ngay sau đó, Michiko chợt nhận ra, số ghế đã giảm đi rõ rệt, hẳn là do người làm vườn kia.

Michiko chớp chớp mắt, sợi dây của ai cũng đỏ rực.

Hồng điệp nhẹ cánh bay, Michiko sửng sốt, tình yêu của nàng, cũng đang trong ván đấu này.

Tuy vậy, không thể xao nhãng, Michiko ngay lập tức hạ đo ván cậu Eli đang chuẩn bị cứu Fiona. Ngay sau đó, cô bác sĩ vì nóng vội mà nhảy cửa sổ, cũng bị cho lên ghế. Michiko mang cả hai người họ xuống tầng hầm dưới rạp xiếc.

Emma Woods, vẫn không xuất hiện.

Một cái máy nữa lại hoàn thành, Michiko nhìn xuống dưới tay, sợi chỉ vẫn quấn mãi trên tay, ở đầu kia tưởng chừng như vô tận. Nhưng nàng tin, nếu như đi theo sợi chỉ này, nàng sẽ gặp được người kia, có khi cũng là định mệnh ?

Sợi dây kéo đến một cái hầm thoát hiểm, trước đó là Emma Woods đang chạy đến.

Michiko nhìn xuống tay mình, sợi chỉ càng lúc càng đỏ lên, hồng điệp loạn tán bay.

"Emma ..."

Câu nói vô tình gọi lên, tên người vô tình hay hữu ý rơi ngay trên khóe môi.

"Tìm được em rồi."


.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

đến tối nay khoảng 10h mấy đó tôi sẽ thả thêm một chương nữa, well, dạo này deadline hơi nhiều nên tôi chỉ viết rồi tích lại :) sau đó đăng dần để mấy cô khỏi phải đợi lâu, đang định thả một đợt bom khoảng 7 chương cơ mà lười quá :D

3 ngày rồi tôi chưa đăng chương nào hi vọng mấy cô không quên tôi QAQ deadline ngập mặt ;.; toán hình tôi thậm chí còn méo hiểu tôi làm thế nào mà ra được bài nữa :DD đã vậy còn bồi dưỡng thi đội tuyển Hóa + Anh ;.; chắc tôi chớt :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net