[ Naib x Jack ] Không thể thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Không thể thấy.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : 1x1, SE, nam x nam.

Cặp : Naib Subedar x Jack [ Mercenary x The Ripper ]

Nội dung :  Đã từ lâu, Jack đã không nhìn thấy người lính đánh thuê kiên cường kia nữa.

[ Nếu như, không có lá thư nào gửi đến cho Jack thì sao ? ]

Seinkohaku của cậu nè, bắt cậu đợi lâu rồi :>

+ Cảnh báo OOC.

+ Cảnh báo, Naib nằm trên nhé, dù rằng tôi thấy nó chẳng giống gì nhiều, cho nên mấy vị nào không ăn mặn được đừng đem tôi ném đi à :))

+ 3 chương SE ... tôi nghĩ tôi nên tích đức :)) đáng lẽ cái chương Hắc Bạch đó cũng SE cơ mà đọc toàn fic Hắc Bạch SE cho nên thôi HE :))

+ Không có ngược đâu :D

.

OoOoO

.

Trước đó, Naib Subedar là một người lính đánh thuê dũng mãnh và thiện chiến. Tuy nhiên, những năm gần đây thái bình thịnh thế bắt đầu trở lại trên London cổ kính. Nhưng người cùng nghề với hắn đã rời bỏ chiến trường chất đầy thi thể, đầy mùi hôi thối khó chịu để quay về một cuộc sống bình thường.

Nhưng Naib lại khác, hắn không thể dứt khỏi vòng xoáy chiến tranh đó được. Đã từ lâu, những khẩu đạn pháo, những khẩu súng, những mảnh kiếm cùng những miếng dao gãy đã trở thành một người bạn đồng hành, một người tri âm của hắn. Và cái công việc của hắn, ngoại trừ việc ngày nào cũng tử chiến trên sa trường, hắn làm sao làm được việc gì khác ?

Hắn đã rời chiến trường ba năm rồi. Cách đây ba năm đó, hắn bị một viên đạn găm vào người, suýt mất nửa cái mạng. May mắn là trời cao còn nghe lời khẩn cầu, nên mới cho hắn không chết, nhưng hắn lại phải rời xa nơi chiến trường khói lửa đến ba năm.

Trong ba năm này, hắn thực sự rất nhàn rỗi. Buổi sáng đi dạo loanh quanh trên đường phố, vào trong những con hẻm tối mọc đầy rêu xanh, đôi lúc sẽ đi quanh những khu nhà bên cạnh. Đến trưa sẽ về nhà, ăn tạm một miếng bánh mì khô cằn nào đó, rồi ngủ một giấc đến chiều tối. Lúc ấy, hắn sẽ ở nhà xem đi xem lại một bài nhạc cũ rích.

Nhưng có một đêm, Naib vô tình đi ra ngoài. Hắn vốn định đi mua thêm mấy miếng bánh mì nữa để ở nhà, cũng thuận tiện xem xét tin tức nơi chiến trường gay gắt. Đột nhiên lại nghe tiếng mấy ả phụ nữ khóc ré thảm thiết.

Naib hiếu kì nhìn qua con hẻm gần đó, trên miệng dâng lên ý cười. Gì vậy ? Mấy ả điếm đó không phải rất thích việc bị người khác cưỡng gian sao. Nghe giọng này trông không giống kiểu đó đó, mà là giống kiểu không thể tưởng tượng nổi hơn. Trên mắt hắn híp lại một đường bán nguyệt, chưa kịp lên tiếng cợt nhã cái đôi cẩu nam cẩu nữ bên trong. Bỗng dưng một cỗ hương vị quen thuộc xộc vào mũi.

Trên đời này, Naib Subedar có thể quên đi hương vị đất mẹ, quên đi mùi cháo mình ăn lúc nhỏ, nhưng có một hương vị hắn không bao gờ quên. Thứ đã cùng hắn gắn bó trong suốt những ngày còn cầm súng chiến đấu. Mùi của tử thi, mùi trên những đồng cỏ đã bị san bằng thành sa mạc.

Mùi máu.

Trên con ngươi xanh lam vốn nhàn nhạt phóng khoáng ánh lên một tia nguy hiểm, trên tay đã thủ sẵn một con dao găm giấu bên người, khóe miệng vốn treo lên nụ cười đã tắt, chỉ còn một vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần lạnh nhạt.

Hắn bình tĩnh bước từng bước vào hẻm tối. Không gian xung quanh im lặng, tiếng chân của hắn càng rõ ràng hơn nữa. Đáng lẽ theo như hắn học được ở chiến trường, hắn phải giấu đi tiếng bước chân của mình. Nhưng bây giờ, Naib thấy cũng chẳng cần thiết nữa. Hắn không thể tùy tiện đem khả năng đưa cho đối thủ, huống gì bên trong còn có mấy ả điếm thống khổ la hét.

Naib từ từ bước vào, nhưng đối diện hắn chỉ còn bức tường gạch mọc rêu dính đầy máu. Bên dưới là thi thể của một ả phụ nữ lẳng lơ, ả mặc một cái đầm xòe xộc xệch và hở hang đến thái quá. Trên mắt hắn không nhịn được trào phúng, xem ra ả này cũng chẳng phải hạng tiểu thư sang chảnh gì.

Nhưng hắn nhìn quanh, không thấy kẻ giết ả đi đâu cả, một chút khí cũng không cảm nhận được. Người phụ nữ này vừa la hét, vết thương trên cổ, chứng tỏ người giết ả cũng vừa mới rời khỏi đây.

Thu tầm mắt lại, Naib tiến ra khỏi con hẻm.

The Ripper.

Y tung hoành khắp nơi, đã giết chết biết bao nhiêu người phụ nữ.

Hoàn toàn là ả lẳng lơ, bọn ả luôn cố gắng câu hồn đoạt phách của lũ đàn ông ngu si kia. Cho nên trong một mặt nào đó, Naib lại khá thích cách hành xử này của vị sát nhân kia.

Nhưng không thể phủ nhận được, khung cảnh vấy máu đêm qua đã khiến ý tưởng quay về chiến trường kia sục sôi cháy bỏng, đánh thức con thú hoang dã nhất trong người Naib.

" Quý khách trông như có tâm sự ? "

Naib ngước mắt, hắn đang ngồi tại một quán Cafe đọc báo sáng nay, khá tuyệt khi nhâm nhi một cốc trà vào buổi sáng. Trước mắt hắn là vị chủ quán trẻ tuổi.

Y rất cao, nếu cho hắn đứng so thì có lẽ chỉ đứng đến cằm y. Nhưng ở trên mặt y lại toát ra vẻ thanh tú hiếm có của nam nhân, không giống như mấy tên quý tộc ăn chơi trác táng, y lại mang dáng vẻ đạo mạo điềm tĩnh. Tuy là nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng Naib hoàn toàn cảm thấy người này rất ổn.

" Ồ, ngài có cái nhìn thật tốt. "

Trên miệng buông ra lời khen, mà trong lời này, bao nhiêu phần thật mấy phần giả, chỉ có mình Naib biết. Nhưng làm hắn ngạc nhiên hơn, chính là vị chủ quán trẻ tuổi kia híp mắt lại cười cười, đáp lại lời khen của hắn một cách cợt nhả.

" Cảm ơn vì lời khen của quý khách. "

Điều này khiến hắn thật cao hứng. Giọng điệu của y không nhanh không chậm, khi nói lại rất đều, không lên không xuống. Nhưng trong một chốc, hắn đã nhận ra điệu trào phúng của y. Ồ, hóa ra y biết lời nói của hắn mấy phần thật giả.

" Không có gì, tôi có hỏi tên ngài không ? "

Naib cố gắng đáp lại đầy đủ lễ nghi và bình tĩnh nhất có thể. Tuy hắn là một tên tướng thô lỗ, nhưng ít ra hắn vẫn có thể lịch sự mà đáp đối với người ta. 

" Jack, quý khách có thể gọi tôi là Jack. "

Jack cũng lịch sự đáp lại, trên tay thu dọn mấy cái ly tinh xảo, một tay dùng khăn lau bàn. Naib bên cạnh không dám làm phiền, thực chất hắn cũng chẳng thể nói được gì, bởi vì, thật sự điều này có chút dọa người đi. Hắn cảm thấy cái vị kia hoàn toàn không phải chỉ có lịch sự và nhã nhặn như vậy, ẩn sau lớp mặt đó ... có khi còn có bộ mặt khác.

" Chào ngài, Jack. Tôi là Naib, Naib Subedar. "

Vị kia nhẹ nhẹ gật đầu với hắn, vội vã uống xong tách trà, hắn đưa tiền rồi liền đi mất.

Cho đến tối, hắn đi thêm mấy con hẻm. Nhưng hoàn toàn không có thấy tên sát nhân kia xuất hiện.

Chợt nghĩ đêm kia có lẽ may mắn thôi, Naib liền quay về nhà. Nhưng mấy đêm sau, hắn vẫn không thể chợp mắt.

Nhưng rồi vào một đêm tối khác, một luồng linh cảm tràn vào người hắn, Naib liền đi ra ngoài. Hắn đến một con hẻm gần nhất, đúng như dự đoán, cỗ mùi tanh nồng xộc vào mũi, là mùi máu.

Bên trong vẫn là tiếng hét của mấy ả lẳng lơ, nhưng Naib không quan tâm, hắn không chần chừ nữa. Vội vã giấu đi bước chân của mình, chạy vào bên trong hẻm.

Quả nhiên, vẫn là khung cảnh vấy máu khắp tường, chỉ là trước mặt ả lẳng lơ kia, là một nam nhân cao gầy thanh tú. Trên mặt đeo một cái mặt nạ trắng toát, không nhìn ra ý vị của sát nhân như thế nào.

Naib bối rối, hắn thật không nghĩ đến tình huống tên cuồng sát này mang mặt nạ.

Vị sát nhân bên trong nhận ra có người đến, định đưa tay chấm dứt ả lẳng lơ trước mắt, nhưng dao đi đến một bên cổ rồi dừng lại hẳn.

Ả lẳng lơ kia nhìn ra có người đến, không biết là thù hay bạn. Nhưng ả đã chồm lên và kéo rách cái mặt nạ đó, trước khi sát nhân chém đứt cổ ả.

Naib biết người này, đây chẳng phải là chủ quán Cafe trẻ tuổi hắn vẫn lui tới hay sao ?

Nhưng vị chủ quán ôn tồn kia hoàn toàn biến mất, trước mắt chỉ là một tên cuồng sát, hai mắt đỏ thẫm màu máu, đứng trước vô vàn tử thi.

" Chào mừng quí khách. "

Y lên tiếng, kéo dòng suy nghĩ của hắn trở lại bình thường. Nhưng trong phút chốc, Naib đã biết cái gì đã khiến cho bản thân mặt đỏ tim đập nhanh thình thịch. Không phải vì máu, không phải ả lăng lơ đã chết kia, mà lại vị sát nhân trước mặt này.

" Chào, Jack. Không phiền khi cho tôi một tách trà chứ ? "

Jack cong cong môi, hơi khẽ cười. Người này trái lại không sợ y, còn hỏi y một tách trà. Hệt như bọn họ vốn là bạn bè lâu năm vậy, cho dù nhìn ra bí mật rồi vẫn cư xử như không có gì.

Dĩ nhiên, y hoàn toàn đồng ý với một tách trà. Bọn họ không nói chuyện gì nhiều, chỉ qua lại mấy câu thăm hỏi nhưng lại rất đơn thuần.

Jack hiểu, mình thích người này.

Người này hoàn toàn không sợ y, nhất là dáng vẻ vấy máu của y khi đó. Bất luận trước kia, cho dù lại người thân cận nhất của y cũng đã sớm ném y đi vì dáng vẻ kia. Ấy vậy mà, hắn có thể nhận ra y là ai, cũng chấp nhận y là điều gì.

Chỉ tiếc, hai người, tương kiến khi tàn phai.

Một ngày kia, Naib được gọi về chiến trường. Không cần nói cũng biết hắn háo hức mong chờ như thế nào đến ngày mà quân đội đưa mình đi. Thậm chí hắn nhắc đi nhắc lại việc này trên dưới trăm lần trong một ngày với Jack.

Nhưng Jack kì thực không muốn, chiến trường không phải là nơi mà ai cũng có thể sinh tồn mà trở về được. Y không muốn để hắn đi, nhưng hắn đã thèm mùi tử chiến quá lâu rồi, giữ lại chưa biết còn có hệ lụy gì.

Y kì thực vẫn luôn muốn đi với hắn, nhưng ra chiến trường thì Jack chỉ tổ vướng chân. Cho đến khi Naib đi, Jack vẫn không thổ lộ một lời nào.

" Nhớ về, cẩn thận. "

Mấy từ đơn giản, lại gợi ra trong Naib một cỗ ấm áp. Hắn chưa từng được ai đưa đi tận tình như vậy, trước kia đều là hắn tự mình đi, cho dù chết trên sa trường cũng không ai quan tâm. Nhưng hiện tại, hắn có chút sợ, nếu hắn không trở về được, vậy người này phải làm sao ?

Nhưng hắn vẫn phải đi.

Tiếng súng, mùi khói thuốc, những đồng cỏ xanh bát ngát hóa thành sa mạc cằn cỗi rộng lớn. Naib bắt đắc dĩ nhắm mắt lại, còn gì tuyệt hơn cho một người lính chết trên sa trường.

Nhưng giờ đây, hắn muốn nhìn lại gương mặt thanh tú kia, muốn cùng y nói mấy câu ngọt ngào đến ghê tởm, muốn cùng y ở chung một nơi. Tiếc thay, hắn thật sự không cầm nổi máu nữa.

Huyết sắc thấm đẫm y phục xanh thẫm, trên đôi mắt xanh lam hiện lên một tia oán giận, nhìn khung cảnh vẫn còn bốc mùi thuốc súng, những đám cháy nổ ra liên hoàn.

Không hiểu sao, lại nhớ đến bóng người năm xưa đứng trong quán.

Jack đã không thể gặp lại Naib.

Nhưng y vẫn chờ, y vẫn tin có một ngày nào đó, hắn sẽ quay về.

Chỉ tiếc, giữa bọn họ chỉ là một hồi ức điên cuồng chao đảo vì người kia, nhưng tâm chẳng bao giờ tìm thấy nhau được nữa.

Những kí ức năm xưa còn sót lại, chỉ còn một mình một người khóc thương.

.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

SE SE HE SE :)))

sau này có lẽ SE tiếp. Q SE nhiều ghê, tôi thích rồi nha :)))

hàng dự trữ còn lại có mấy chương, chắc theo lịch của tôi thì mỗi ngày một chương, chủ nhật hai chương quá :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net