[ Servais x Kreacher ] Đời này kiếp này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên :  Đời này kiếp này.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : 1x1, nam x nam, SE.

Cặp : Servais Le Roy x Kreacher Pierson [ Magician x Thief ]

Nội dung : Cho dù là kiếp sau, ta cũng chỉ muốn mình ngươi.

hotarumaru2210 của cậu nè :)

+ Cảnh báo OCC.

+ Cảnh báo SE :))) tôi nhận ra mình thích ngược cặp này :)))))))))

+ Bối cảnh : Vẫn là trong trang viên, chỉ là người sinh tồn có thể chết ngay trong đấu trận khi quá sức chịu đựng.

+ Thật ra tôi có nghĩ về xưng hô :) vì đam mê cổ trang đam quá mức nên tôi dùng ta - ngươi thôi hen :)) tình thú mà :)

.

OoOoO

.

Kreacher nhìn bệnh tình mình càng lúc càng đi xuống, trong tâm nổi lên một tia sóng gợn.

Không phải là mong muốn điều gì, cũng chẳng thể cầu được ước thấy, nhưng cậu vẫn muốn được lưu lại một thứ nào đó bên cạnh hắn. Yên tĩnh cũng được, gần cạnh cũng tốt.

Căn bệnh này vốn không thể chữa khỏi. Cậu hiểu quá rõ, vì nó bám theo cậu từ thực tại đến ảo vọng. Từ những ngày cậu mồ côi không ai nuôi dưỡng, cho đến khi mong muốn được xây một viện mồ côi được tạo thành. Từ khi cậu dần mất đi thực tại, cho đến lúc mà trang viên này hiện ra.

Vốn cậu phải chết từ rất lâu, chỉ là trang viên này giữ cho căn bệnh của cậu tốt hơn một chút. Nhưng trong mấy tuần gần đây, cơ thể cậu lại bắt đầu suy nhược. Cậu dần dần chẳng còn háo hức tham gia những trận chiến như trước nữa. Những bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng mà cậu thích chẳng còn chút hấp dẫn gì với cậu nữa. Kreacher bắt đầu thích ngủ nhiều hơn, cậu ăn ít hơn và gần như không động đũa.

Điều này trầm trọng hơn kể từ khi mọi người trong trang viên biết được việc này, bọn họ đều hỏi cậu về nó. Nhưng cậu không muốn khiến mọi người lo lắng, nên cũng chỉ đáp qua loa. Tuy thế nhưng vẫn bị Emily tài giỏi phát hiện.

Kreacher không bài xích chuyện này, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ. Chuyện kiểm tra và chuẩn bệnh đối với cô ấy hết sức rõ ràng. Nhưng sau khi khám xong cho cậu, sắc mặt của cô ấy lại bắt đầu ảm đạm, gần như là chán đời.

Emily nói với cậu, căn bệnh của cậu có thể chữa. Điều ấy dấy lên tia hi vọng trong tâm cậu, nhưng rồi lại vụt tắt. Thiết bị ở nơi này không thể dùng, nó quá lỗi thời. Kreacher không còn cách nào hơn việc chống chọi với căn bệnh.

Mọi việc đối cậu tệ hơn khi Servais phát hiện ra chuyện này, tuy vẫn rất tức giận với cậu, nhưng trên danh nghĩa ái nhân cùng ái nhân, hắn cư nhiên phát hiện ra, bản thân mình chính là sợ hãi.

Servais chăm cậu hệt như mẹ thương con, hắn thậm chí không cho cậu xuống giường. Những việc như nấu ăn, ăn cơm hay tham gia trận cũng là một mình hắn thay cậu làm. Có khi còn đút cậu ăn. Tuy bình thường hắn cũng hay làm, nhưng kì thực việc này khiến cậu cảm động một phen.

Trái với tâm tình bừng chói của ái nhân mình, Servais lại là ngày đêm lo lắng. Bệnh tình cậu bây giờ càng lúc càng nặng, trái tim cậu càng lúc càng mong minh. Thân thể cậu ốm hơn ngày trước, làn da cũng nhợt nhạt đi vài phần, đôi môi cũng chẳng còn nở nụ cười đương nhiên nữa, mà là một nụ cười gượng gạo đến khổ sở.

Servais nhìn cậu héo mòn từng ngày, mà chính thân hắn cũng chẳng giúp gì được, bất giác cảm thấy đau đớn. Ái nhân mình phải chịu từng cơn đau thấu xương xen vào từng ngóc ngách, mà hắn chỉ có thể đứng nhìn cậu từ xa một mình cô đơn. Nếu như hắn có thể san sẻ cho cậu thêm chút gì nữa thì tốt quá.

Hôm nay, lau vội gương mặt mình, cố ra vẻ tươi tắn nhất bước vào phòng của cậu. Bất giác nhìn cậu che trong tay một thứ đó, tuy ngạc nhiên nhưng khi nhìn lên khuôn miệng cậu vẫn còn đọng lại màu đỏ tươi nhàn nhạt. Hắn vội bước đến.

" Ta nghe thấy em ho, có chuyện gì sao ? "

Cậu nở nụ cười ngọt với hắn, trong tay bắt đầu động đậy. Nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc nhìn cậu đầy ôn nhu cùng lo lắng.

" Chỉ là uống nước bị sặc thôi, ta không sao đâu, đừng lo. "

Quả thực bên cạnh cậu là một chén nước đã vơi đi phân nửa, bên ngoài còn đọng lại vài giọt. Nhưng trên môi cậu vẫn có vẻ đỏ nhạt, hắn cứ ngỡ lúc mới vào mình nhìn nhầm, bất giác tối sầm lại.

" Em lừa ta. "

" Ân ? "

Hắn mở tay cậu ra, bên trong là một cái khăn tay màu xanh nhạt thấm một lượng máu lớn. Dứt dòng nghĩ, lại nhìn thấy cậu che miệng ho tiếp. Từng dòng máu cứ thế chảy ra thấm lên y phục trắng tinh tựa như hoa như tuyết của cậu.

Bất giác nghĩ đến lại đau, cầm lên phần khăn còn chưa dính máu, dùng nó lau một bên miệng còn đọng lại tơ máu đỏ tươi. Rồi cánh tay lại bị một vật cầm lấy, nhìn qua mới thấy ngón tay lạnh lẽo của cậu cầm chặt tay hắn, trên mắt ánh lên một tia nhu hòa.

" Ta không sao. "

" Ta cũng biết em không sao mà, đừng nói gì nữa. " 

Nói ra mà chính hắn cũng thấy giả tạo, trái qua còn thấy bất lực, rõ ràng cậu đã ốm gầy đến mức này. Hắn vẫn còn tâm tư đi tin mấy chữ không sao của cậu.

" Sau này, em đừng giấu ta chuyện gì nữa, ta lo lắng. "

" Ta nào dám. "

Cậu cười nhẹ tựa xuân phong đáp lại, trên mặt cũng hiện lên một tia sức sống, bỏ đi dáng vẻ ủ dột thường ngày. Servais tựa trán mình vào trán cậu, cảm nhận từng hơi thở của đối phương, tay vẫn nắm chặt tay cậu không buông.

" Đau ở đâu, khó chịu ở đâu em đều phải nói cho ta biết, không được một mình chịu đựng, càng không được cố ý giấu ta. Ta có thể không rõ y thuật là gì, nhưng ta sẽ nhờ Emily trông coi em. "

" Ngươi chẳng phải lo quá sao, ta nếu bệnh tình đến mức như vậy, cũng sẽ không sống lâu đến mấy năm như thế. "

Kreacher trên mặt hiện lên tia hờn dỗi, hắn vuốt nhẹ gương mặt xanh xao của cậu, bất giác cắn lên chóp mũi đỏ đỏ. Vì nhột, nhưng cậu không đẩy hắn ra mà cứ nằm yên mặc sức hắn làm gì cũng được.

" Mai em muốn đi đâu ? "

Dù hắn biết bệnh trạng cậu, nhưng cứ đem cậu bỏ trong nhà như thế có khi còn chẳng làm gì được. Hơn nữa, chắc cậu cũng cảm thấy ngột ngạt. Tuy là có cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng tính cách cậu trước đây luôn hiếu động, bị đem thả trong nhà lâu như vậy hẳn là ức chế lắm đi ?

Thời tiết đầu xuân ở trang viên cũng không đến nỗi tệ lắm. Cây cối xanh tươi mát rượi, trên cây vẫn còn dư lại chút tuyết mùa đông. Muôn hoa nở tung tại khu vườn mà Emma vẫn luôn chăm sóc cố gắng. Ánh nắng sớm chiếu vào, tỏa ra hương thơm ngọt ngọt nhè nhẹ.

" Hừm, đến vườn chơi một lúc đi ? "

Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. Từ ngày phát bệnh đến nay, Servais chẳng bao giờ cho cậu ra ngoài. Nếu có chỉ được đi loanh quanh trong nhà mà thôi, thế nên cậu cảm thấy thật khổ sở.

" Được, theo ý em cả. "

Kreacher thích chí nở nụ cười, hắn cũng đáp lại một nụ hôn nhẹ nhàng. Dịu người ấn đầu cậu xuống, đắp lên người cậu một tấm chăn, hai tay vòng qua người cậu chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai rọi chiếu lên chiếc giường gần cửa sổ. Servais nhìn ái nhân ôn hòa ngủ bên cạnh mình, bất giác nở nụ cười, gọi cậu dậy đem cậu ra vườn.

Khu vườn trăm hoa đua nở, lộ ra vẻ xinh đẹp. Kreacher không thích hợp vận động lung tung, đành ngồi trên ghế gỗ ngắm hoa đua nở khắp nơi. Xung quanh còn vài bạch điệp xen lẫn hắc điệp bay xung quanh, chắc là Michiko nuôi ở đây. Bên dưới còn có mấy con thỏ chẳng biết mang từ đâu ra.

Đầu xuân, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong vườn. Thi thoảng có mấy đám mây hững hờ trôi ngang qua bầu trời xanh biếc. Ở giữa vườn là một cái hồ mà Nightingale rảnh quá xây nên.

Dọc theo từng hàng cây, những hàng liễu rủ như những tấm bình phong lục sắc, in bóng trong làn nước biếc, không thể phân rõ là nước xanh nhuộm cây hay là cây xanh nhuộm nước.

Bên trong hồ nổi lên vài nụ hoa sen xinh xắn, hồng sắc rực cả một vùng, xinh đẹp đến tận cùng. Cậu đưa tay nâng lên một cánh hoa sen vừa đáp xuống. Hoa sen này trông kiểu nào mà vẫn không chịu nở, dù cho Emma hay bất kì ai chăm thế nào thì chăm vẫn không chịu tung cánh.

Giữa hồ chỉ có một nụ hoa sen cố định đặt ở đó, cũng chưa từng nở.

Lá sen xanh biếc trong hồ hệt như những chiếc ô, thi thoảng cũng có mấy chiếc lá thấp bé xen lẫn. Xuất hiện trước mắt toàn là một màu biếc xanh, không còn màu sắc nào khác, chứ đừng nói đến hoa sen kiều diễm.

Thật ra thì giữa những chiếc lá cũng có thấp thoáng một vài nụ hoa như những con thoi, nhưng mà vẫn không có chịu nở.

" Hoa sen vẫn không có nở hay sao ... ? "

Kreacher tiếc nuối thở dài, cứ tưởng là nở rồi. Nào ngờ vẫn là chưa nở, báo hại cậu mấy ngày nay mong ước.

" Khoảng nay mai là nở thôi, em chịu khó đợi đi. "

Servais nhìn người yêu tiếc hận, liền vui vẻ ôm cậu vào lòng. Bất chợt, một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, lay lay động từng cánh hoa, thổi qua từng chiếc lá, Servais dùng áo choàng của mình che lại cơ thể mỏng manh của cậu.

Cậu cười, khẽ nhắm mắt, trên gương mặt thanh nhã là một nụ cười như có như không.

Bất ngờ đến, khi hai người đều mở mắt ra, là một màn lá cây va chạm vào nhau tạo ra những tiếng xào xạc, xen giữa mấy chiếc lá sen là một nụ hoa hé nở.

Nụ hoa giống con thoi kia khẽ lay động trong làn gió, dần dần lớn lên, cuối cùng, trên đỉnh cành hoa lộ ra một màu hồng nhàn nhạt. Đóa hoa từ từ buông bỏ trói buộc, từng cánh từng cánh chậm rãi bung ra.

Hương thơm thoang thoảng của hoa sen được làn gió mang đi, tỏa ra khắp mặt hồ.

" Tiểu tặc miêu, em nhìn đi. "

" Ân, em thấy rồi a. "

Hoa sen hồng nhạt xen lẫn trong lá cây, đung đưa trong gió, tựa như tiên tử trên thiên cung.

" Rất đẹp, thật sự quả nhiên không hối hận. "

" Nếu em thích, ta nhờ Emma chăm mấy cây này thật kĩ, xuân nào cũng đưa em đi xem. "

Servais nâng cằm người yêu nhỏ, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Tay trong tay cùng cậu. Tự dưng nhìn lên chỉ thấy gương mặt đau khổ của cậu.

"Sờ rằng không được rồi."

"Sao lại không được, ta hứa với em, nhất định sẽ đến cùng em."

Nhìn Kreacher buồn bã như vậy, Servais không cam tâm. Hắn không muốn nhìn cậu đau khổ, càng không muốn nhìn cậu mệt mỏi.

" Ta sắp đi, đi đến một nơi thật xa. Nơi đó, ta nhìn thấy ngươi lúc nào cũng được, chỉ tiếc là ngươi không nhìn thấy ta được. "

Ta sẽ thấy ngươi, nhìn ngươi trải qua từng trận đấu đầy mệt mỏi, nhìn ngươi ôn nhu với mọi người, ngươi rồi sẽ vứt bỏ ta, ngươi rồi sẽ xem ta như một ký ức mà phong tỏa. Tuy vậy, ta vẫn muốn chứng kiến ngươi hạnh phúc. Dù người bên cạnh ngươi là ai ta cũng không quan tâm, là nữ nhân cũng được mà nam nhân cũng được.

Thật ra, trong tâm hắn cũng rõ nơi mà cậu nói là cái gì, nhưng hắn không chấp nhận, càng không muốn nghĩ đến. Nghĩ lúc mà tiểu miêu này đi xa hắn, chính là trái tim đau không chịu nổi. Từng cây kim cứ liên tục đâm vào tim hắn, từng vết cào cũ đã bắt đầu rách ra kêu gào.

" Không công bằng. Ta muốn đi cùng em. "

Kreacher phì cười vì người yêu, cậu cười rất nhẹ, giống như lúc nào cũng có thể vụt mất.

" Nhưng nơi này, ngươi nào có thể nói đi là đi ? "

" Vậy em hứa với ta đi, đừng đi nữa, ở bên cạnh ta vĩnh viễn. "

Servais nước mắt đã rơi, lộ ra một vẻ đau khổ nhìn cậu. Kreacher mím môi, cậu không muốn nhìn thấy hắn như vậy.

" Trang viên đâu phải chỉ có mình ta, rồi sẽ có ngươi bên cạnh ngươi thôi. "

" Ta không cần, nếu không phải Kreacher Pierson, thì ta cũng chẳng cần ai hết. Dù có thế nào, ta cũng muốn cùng ngươi bách niên giai lão. "

Lông mày cậu nhíu lại, đôi mắt hạ xuống phía dưới, giọng nói lại chuyển thành cầu xin tha thiết. Nhân lúc này, cậu vẫn nhẹ giọng nói.

" Ngươi hứa với ta, sau khi ta đi, nhất định ngươi phải sống thật thật thật tốt. "

Servais không đáp ngay, hắn cắn môi nhìn cậu đầy khổ sở.

" Ừ, ta hứa với em, nhất định sống thật thật thật tốt. "

" Vậy thì tốt rồi, ta thực vui. "

Nói xong, mí mắt nặng tựa ngàn cân từ từ khép lại, hàng mi dày rũ xuống dừng trên viền mắt, tạo thành bóng râm nhàn nhạt trên da thịt tuyết trắng. Bàn tay vô lực trắng nhợt rơi từ trên tay hắn xuống, dừng trên bụng, ngón tay thon thả hơi cong lại, vô cùng tự nhiên.

Gió mát ngưng lại, vạn vật tĩnh lặng.

Vốn dĩ có hơi thở của hai người, giờ này khắc này, chỉ còn lại một người.

Trên đời này, đã không còn Kreacher Pierson nữa.

Đóa hoa sen đỏ thắm đã héo tàn.  

Servais ôn nhu nhìn người trong lòng, tuy vẻ mặt nhợt nhạt vẫn không bỏ quên mĩ nhân sắc. Nhưng mĩ nhân kia cố tình lại không chịu nhìn hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền không mở. Đôi tay lạnh buốt trượt xuống đặt trên bụng. Cả cơ thể mĩ nhân lọt thỏm vào vòng tay của hắn.

Người bên ngoài nào có nhìn ra cậu không còn thở, sắc mặt vẫn khoan thai tĩnh lặng, đôi môi mỏng tái nhợt mím nhẹ, giống như chỉ là đang ngủ bình thường.

Một giọt lệ từ dưới cằm Servais, rơi xuống mặt người trong ngực. Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt bình thản của người nằm trong lòng, nâng bàn tay run rẩy lau giọt lệ vừa mới rơi xuống mặt cho cậu.

Lau được một giọt, lại có những giọt khác vẫn rơi xuống không ngừng, khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng, đến cả tiếng giọt lệ rơi cũng có thể nghe rõ ràng.

Hắn nâng người cậu lên, mang cậu về trong phòng ngủ của mình, giống như đêm hôm qua, đắp lên người cả hai một tấm chăn dày, ôn nhu ôm cậu vào lòng.

Dường như vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng kì thật là mọi thứ đều đã thay đổi.

Ngày mai, hắn lau mặt cho cậu, rồi vẫn đưa cậu đến khu vườn ngắm hoa. Aesop nhìn qua dĩ nhiên không nỡ, liền lên tiếng cầu xin hắn để anh đi cho cậu một cái quan tài.

" Ngươi, buông cho cậu ấy đi, nếu ngươi cứ một vẻ mặt như thế, cậu ấy chắc chắn không bao giờ siêu sinh. "

Tấm mộ của cậu đặt ở trong khu vườn, ở một mảnh đất trống đối diện nơi nhìn thấy hoa sen nở đẹp nhất. Từng miếng cát lấp lên quan tài đen ngòm. Vậy là từ nay, chẳng còn có thể nhớ đến một thiếu niên như hoa như ngọc.

Một con hồ điệp bay đến, đậu trên ngón tay đưa ra của hắn. Servais ngắm tiểu hồ điệp một hồi lâu, bất giác trên môi lộ ra một nụ cười.

" Mừng em về nhà, tiểu tặc miêu. "

Này các ngươi, lại đây ta hỏi,

Các ngươi nhé, đã từng trải qua cảm giác đau khổ như ta chưa ?

Các ngươi có, mất đi tình yêu duy nhất của mình không ?

Các ngươi, cũng có tình yêu chân thành chứ ?

.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

chào mấy cô ha ha ha ha :))))))))

ngược rất đã :))) tôi không có ý định cười đâu :))

mấy cô hãy cứ cmt thật mãnh cmn liệt vào hen :>>>

tôi phê cừn quá rồi :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net