[ White x Joseph ] Hoa tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Hoa tuyết.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : Nam x nam, 1x1, H nhè nhẹ ~ , HE ( tui bảo lúc ấy nổi cơn lên mới SE mà chẳng ai tin ;.; )

Cặp :  White x Joseph [ 1/2 WuChang x Photographer ]

Nội dung :  Joseph tựa như một bông tuyết xinh đẹp.

TheVioletMeiri hàng của nàng nhé :>>> bắt nàng đợi 3 ngày rồi :>>>


.

OoOoO

.

Không hiểu tại sao, trang viên lại có tuyết.

Vốn những khí trời thay đổi chỉ có trong những bản đồ được ghép nối lại, nhưng nào ngờ trong trang viên cũng có tuyết rơi. Mà điều này cũng làm mọi người thật cao hứng. 

Ngày tuyết rơi ngập trên những lối mòn, phủ trên những cành lá còn đọng tuyết, tuy là tuyết rơi, nhưng Michiko vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của cả thợ săn và người sinh tồn. Dù vậy, vẫn chẳng ai nghe đến lời dặn của cô mà chạy ra ngoài ôm tuyết ném.

Mấy cái tên này ? Michiko oán thầm trong bụng, tuyết rơi nặng hạt là một chuyện, công việc là hai chuyện, chẳng lẽ tuyết rơi không phải đi điểm danh sao ? Chưa kể còn bị ốm sốt các loại, vừa phải bồi bổ. Hơn nữa vốn có mắt rồi sao không nhìn Helena mà lại rủ em ấy ra chơi ném tuyết ?

Không chỉ riêng Helena, mà cái đám hỗn đản thợ săn kia cũng vậy. Gọi trên danh nghĩa là thợ săn, là người lớn, còn trẻ thơ hơn cả người sinh tồn. Michiko bất lực đỡ trán. Người sinh tồn nhiều người, thiếu người này còn có người khác đi thay, mấy ngày nay còn có cả Victor Granz [ Postman - kẻ đưa thư ] và cả Iger Walden [ Artist - họa sĩ ], quân số bọn họ rất đông đó hiểu không ?

Cơ mà thợ săn đếm đi đếm lại chỉ còn có sáu người, vì cái gì mà còn sáu người không phải mười ? Vì lão già nào đó uống rượu lạnh rồi đau bụng cả tháng không điểm danh, tên hỗn đản Black nào đó ngã cầu ( again ) tuy không bị thương nhưng viện cớ xin nghỉ, tên tuộc tuộc thì đi chung với phu nhân hắn nghỉ việc, còn có White lây sốt rồi nằm luôn. Thật ra còn một tên nữa, cơ mà cái tên đó đang ném tuyết bên ngoài.

Ừ, Joseph đấy.

Vì vài vấn đề cãi nhau phu phu giữa tiểu nhiếp ảnh và tiểu bạch ngọt, cho nên khi tiểu bạch ngọt bị ốm thì tiểu nhiếp ảnh ngoài mắt tỏ vẻ không quan tâm nhưng bên trong tâm hồn thiếu nữ yếu đuối. Nhưng vì tự tôn mà lại cố tình né né tránh tránh, Michiko đối với loại chuyện này chẳng khác gì cơm buổi. Cặp phu phu này cãi nhau là chuyện thường, bởi vì một tên nhìn ôn lặng như nước nhưng trái ý lại nổi điên, một tên lại giống như trẻ con mà hờn dỗi.

Michiko vô lực đỡ trán, đành bỏ đi.

" Tiểu nhiếp ảnh ... "

White khô giọng nói với người ngồi cạnh y từ trước giờ. Joseph tuy giận hao đi phần nào, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn y đầy dịu ngoan. 

" Ân, tuyết rơi, ngươi hết bệnh ta lại mang ngươi ra ngoài. "

Joseph ôn nhu hôn lên trán y, giận dỗi cũng đã lâu, chẳng phải nên bỏ qua tất cả mà chấp nhận hết thảy hay sao ? Dẫu sao Michiko nói đúng, cậu nhất định phải có sự hi sinh, quy chung trong tình yêu là như vậy, vô luận là cậu không muốn hay y không chấp nhận, thì một trong hai cần phải hi sinh một tính cách cố chấp.

Nhưng White đang bị ốm, mà hung thủ gây ra lại là mình. Nếu như hôm ấy không nhốt y thành tiểu người tuyết chắc chắn y sẽ không bị sốt, chung quy là tại cái tính trẻ con chấp nhất của mình mà ra.

Nhìn tiểu nhiếp ảnh ngây dại bò lên giường mình với mục đích ngây thơ là sưởi ấm, trong tâm White hình như có cái gì đó không nên có mà cũng không đáng có ...

Có lẽ là không đáng có thật ...

White nhịn không được, liền đưa tay ấn đầu người yêu xuống đệm. Phía sau dục hỏa công tâm đốt lên nóng hổi đến mức đỏ rực, phân thân của tiểu bạch ngọt kia càng lúc càng trướng sâu vào hậu huyệt non mềm. Joseph đã lâu không vận động loại chuyện này, so với việc chu đáo chuẩn bị hằng ngày của y cũng không lạ.

Nhưng thường ngày, y chắc chắn nhìn sắc mặt cậu trước rồi mới tùy ý sờ loạn. Bây giờ, có lẽ là do sốt thiêu đốt luôn tâm tình, lại càng khiến cho y tùy ý lại càng tùy ý hơn. Joseph cong người lên, đón nhận dòng chất lỏng đục ngầu chảy vào bên trong hạ bộ. Quần áo kéo xuống trề qua vai, lộ ra bờ vai gầy trắng ngọc. Ấy vậy lại khiến White tiến đến dùng răng cắn mạnh vào đến bật máu.

" White ... a ! Ngươi làm cái ... ? "

Chưa dứt lời, hạ thân điên cuồng va chạm cùng nhiệt lưu không dứt.

Sáng mai đến, Joseph uể oải nhìn sang người ngủ bên cạnh, gương mặt mệt mỏi lộ ra thần sắc vui vẻ, liền nghe người kia nói.

" Ngươi tỉnh ? "

White tỉnh, dĩ nhiên, nhưng thấy ái nhân còn ngủ nên y cũng không dám động, nào ngờ ái nhân vài giây sau đã mở mắt.

" Ân. "

Nhãn thần lộ vẻ mỏi mệt, White cũng cảm thấy đêm qua y làm hơi quá tay.

" Hoa tuyết kìa, ngươi nhìn xem. "

Joseph vươn bàn tay chỉ ra ngoài khung cửa sổ, gương mặt trẻ con lại có thần sắc mong đợi. White không nhịn được hôn lên trán cậu, sau đó ôn nhu nói.

" Ân, rất đẹp, rất giống ngươi. "

Joseph nở nụ cười tươi tắn, cậu chui vào trong lòng y.

Ngày hôm này thật tốt.

.

OoOoO

.

Kết Chương

Lời vô nghĩa của tác giả :

Okay, ai cứu tôi trong cái bể nhảm shiet này đi ;.;


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net