[ WuChang x Joseph ] Ngã bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Ngã bệnh.

Tác giả : Vương Trình Hắc - Lam Nguyệt.

Thể loại : 1x1, HE, nam x nam.

Cặp :  Black - White x Joseph.

Nội dung : Joseph cũng có lúc bị ốm.

MikaTheCat của cô nà :D

+ Cảnh báo OOC - thế méo nào sau chục chương tôi mới nhận ra sai lầm vậy :D

P/s : Là OOC nhé mấy cô :)) tks mấy cô đã nhắc tôi ;.; mấy chương kia tôi lười sửa quá -W- nên ha ha :))

+ Có ai hiến thân làm edit beta cho tôi hông ;.; 

.

OoOoO

.

Joseph tự dưng tối nay rất mệt mỏi, cậu cũng chẳng biết tại sao.

Mới buổi sáng vẫn còn rất tốt, buổi trưa cũng không có gì đáng lo ngại, buổi chiều vẫn vô cùng hảo mà đi chém mấy tên sinh tồn ngạo mạn kia, nhưng cho đến khoảng gần chín giờ đêm, bản thân cậu lại tứ chi vô lực.

Không chỉ tứ chi vô lực, mà đầu óc cũng mất dần thanh tỉnh. Vốn đây có thể là chóng mặt, mệt mỏi, ốm, sốt cao. Nhưng Joseph dĩ nhiên mất phòng bị với việc bệnh trạng lại thoắt ẩn thoắt hiện, liền mệt mỏi muốn ngã xuống.

Trước khi ngã xuống, dường như thấy có bóng người.

White và Black vốn cùng Joseph là ái nhân, quan hệ giữa bọn họ rất phong phú đa dạng. Tuy vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ra giữa họ là loại quan hệ gì, đơn giản, quá khoa trương.

Nhìn cũng phải nghĩ, Joseph đương nhiên không ưa thích chuyện công khai một cách khoe trương như vậy. Cậu không thích việc mọi người lấy cậu thành những chủ đề bàn tán trong những buổi trà chiều hoặc những buổi tiệc đầy bất ngờ. Tuy vậy, hai vị Vô Thường lại không hề nghĩ thế.

Có thể vì bọn họ thật sự yêu tên tiểu tử này, và muốn chiếm hữu cậu cho riêng mình. Joseph dạo này thân với Aesop quá, thật sự không thích một chút nào. Đôi lúc Michiko còn giả vờ nhảy thẳng vào ôm cậu một cách khoa trương, sau đó, khi Joseph đỏ mặt ngượng ngùng nhìn cô đầy ngạc nhiên, thì cô lại đánh mắt về nhị vị Vô Thường một cái cười khẩy.

Joseph thật sự rất khả ái, cậu ấy thật sự rất đáng yêu. Cho dù là bằng hữu, là người qua đường, là địch thủ, hay thậm chí có là phu quân - thê tử đi chăng nữa, đi ngang qua nhất định phải quay đầu nhìn lại một cái.

Mà Black đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra rồi, hắn làm đủ mọi trò, thậm chí leo lên người Joseph ôm ôm hôn hôn trước mặt toàn bộ thợ săn cũng chẳng sao. Vừa tranh thủ ăn chút tiện nghi của ái nhân, lại còn bán được cẩu lương cho một lũ người ngồi xem. Còn White, thấy đệ đệ mình khởi xướng, cư nhiên cũng cảm thấy hứng thú, liền học theo đệ đệ đổi nghề bán cẩu lương.

Cho dù các vị thợ săn tài năng mĩ mạo cũng không thể động thủ, vì bọn họ đều là đồng loại nha.

Nhưng mà kì thực hôm nay nhìn thấy tiểu nhiếp ảnh vô lực ngã xuống như thế, trong tâm vẫn là có sợ hãi nhiều hơn là kinh hách, liền một đường mang tiểu nhiếp ảnh thẳng đến trạm xá. Cho dù là giờ giới nghiêm cũng đến gọi Emily đến tỉnh ngủ.

Sau một khắc đầy vất vả gian nan nhìn Emily hết xoa rồi lại nắn, sờ sờ trán chườm khăn các loại, sau cùng cô mới buông ra một hơi thở dài nhẹ nhõm, mới quay ra nhìn xem sắc mặt của hai vị hết trắng lại xanh, dẹp tan ý cười trong lòng, đành thông báo kết quả.

" Hắn ổn, không sao, chỉ là nhiễm chút phong hàn, sốt cũng không sao, chăm sóc tốt thì sẽ ổn. "

Nói rồi quay lưng bước đi, dẫu sao hai vị kia ánh mắt sắp xỏ xuyên cô luôn rồi, nếu không chịu rời đi mà cứ đứng lại nhất định sẽ ăn ô vào đầu, kì thực vạn phần không muốn nghĩ đến.

Mà sau khi cô bác sĩ kia bỏ đi, hai vị Vô Thường lại tập trung ánh mắt vào tiểu khả ái trên giường bệnh trắng toát. Thật sự ban nãy đúng là sợ hãi vạn phần, tự hỏi nếu như không đến đó kịp liệu tiểu nhiếp ảnh sẽ ra sao ?

Black xoa xoa thái dương, hướng White đang mệt mỏi day day trán liền nói.

" Bạch huynh, hay huynh cứ về ngủ trước đi, đệ trông một mình là được. "

White cũng hiểu được tâm tư đơn thuần của đệ đệ, đương nhiên đều hiểu, tiểu nhiếp ảnh là thuộc về cả hai, ăn chút tiện nghi khi nào không được.

" Không sao, tiểu nhiếp ảnh như thế huynh không có tâm trạng, trực tiếp cùng đệ coi sóc là được. "

Sau đó là một khoảng yên lặng, tuy nói vẫn là huynh đệ chuyện nhiều vô số kể, nhưng lại bị người trên giường cố kị mấy phần. Hai vị cũng không muốn đánh thức tiểu tử từ giấc mộng đẹp, liền trực tiếp bảo trì yên lặng.

Đến khoảng sáng hôm sau, tiểu nhiếp ảnh chủ đề chính mới chịu mở mắt dậy, đập vào mắt là huynh đệ Hắc Bạch đang tranh nhau một cái khăn đắp lên trán cậu, không nhịn được liền trào phúng cười một cái. Lúc này mới đánh gãy tâm tình vừa sáng sớm đã muốn đánh nhau của hai vị kia.

" Nha, Joseph, ngươi như thế nào đã tỉnh rồi ? "

Joseph không đáp, nhưng gật đầu ra hiệu bản thân đã tốt hơn rất nhiều, liền vui vẻ đón nhận điểm tâm buổi sáng Michiko đặc biệt làm cho. Bất đắc dĩ lại nhìn phải bốn cái mắt hình viên đạn, cậu cũng đành nhíu mày. Quý cô kia chẳng phải cũng có hoa bên người rồi sao.

Nhìn cậu đến mức muốn đập vỡ mặt, hai người liền muốn quay ra cãi nhau, lần này là ai đi điểm danh cùng ai đi chăm sóc tiểu nhiếp ảnh một ngày. Thà rằng một phút một canh giờ gì đó còn nói được, đây là một ngày đó.

Joseph nhìn hai tên trước mặt mình chỉ còn biết thở dài, ly khai liền rúc vào chăn ấm.

Kì thực đôi khi bị ốm như thế cũng không tệ, nhưng thấy hai tên này cãi nhau thực không ổn a.

.

OoOoO

.

kết chương

lời vô nghĩa của tác giả :

ôi :<<

tôi đã xóa cái chương này tận 5 lần rồi viết lại, nhưng cuối cùng nó vẫn rất thiếu muối.

dạo này còn ngày mai là hết Tết phải đi học, tôi thật sự không có hứng làm gì luôn á ;.;

cơ mà bỏ qua đi, hôm nay tôi chơi 8vs2 gặp 2 bác hun điểm 100 cả, nhưng mà mấy cô biết gì không ?

trận đấy có 1 Aesop, 1 Cowboy, 1 Female Dancer, 1 Emily và 4 Fiona, trong đó có tôi là Fiona :D

8 sur đều thoát đó, bất ngờ chưa :D cả 2 hun đều không chơi nhây và đánh rất gắt, một là WuChang còn lại là Jack. Lúc ấy tôi mới vào trận thấy WuChang nó đứng ngay gần cạnh, okay i'm fine :((

hên là tôi dùng Fiona đào hầm lung tung được, với lại bạn pick Aesop và bạn pick Emily kia che chở tôi như con vậy á :P mỗi lần thấy bác WuChang nó chuẩn bị áp sát + đánh tôi thì bạn Emily nhảy ra đỡ :D

hun bắt lên ghế có bạn pick Cowboy 2 lần, hai bạn cũng pick Fiona 1 lần quá nửa ( nghĩa là lên thêm lần nữa là die thật đó ), thêm bạn Female Dancer vì tôi mà hi sinh ;.; Lúc ấy máy tôi tối ưu hóa ping Asia nên ping rất ngon, chơi 8vs2 khi gặp hun và 7 sur chỉ lên có 185ms là hết lên nữa, dù tôi không xài app nào cả :D

mà không hiểu sao cú đó quên mất mình hết cái Holy Key rồi, cứ ngồi nhây với anh Jack để cô Female kia sửa 1 cái máy, rồi tự dưng tôi lật cái ván chặng cổ lại :((

hồi ấy tôi thấy sai trái quá nên đi cứu, nguyên cái team lần này đi cứu hết luôn, ai lên ghế là cứu hết á, bạn Aesop với bạn Emily chơi rất máu, mỗi bạn một con hunter nhây đã đời :D câu giờ cho team sửa máy :D

sau đó thì bạn Cowboy bị bắt, đẹo hiểu sao tôi lại không chạy ra cổng như 6 bạn kia mà ở lại đợi xem thử, hên là cái ghế đó ở chỗ đồng ngô gần cổng đã được mở rồi nên tôi đào hầm xuyên đủ đường hết cho bạn kia chạy :D

tự dưng lúc đó hai con hun nó dồn tôi đm :D mà bạn kia lúc đó chưa có chạy, còn cái dây nên comeback cứu tôi, đậu mọe lúc ấy hên ghê gớm ;.;

hầy, chơi 8vs2 nó phải cứu nhau, chứ mỗi lần tôi thấy mấy bác chơi up cái bảng nhìn được team khi bị trói ghế ấy, thấy chẳng có ai cứu, ai cũng đi sửa máy, đào hầm, tìm hầm, né hun các kiểu thấy hơi tổn thương sao sao ấy ;.; nhiều khi nó đếm 10 giây đến giây thứ 9 nó tới kịp chưa cởi trói thì bay mọe rồi còn đâu :((

8vs2 gặp bạch tuộc ức chế thật luôn ấy, đi cứu người nó cứ đập mình một cái, gọi ra một cái xúc tua đập tiếp mình một cái, rồi dùng tay đánh mình die :)))

hầy, tâm sự nhảm nhảm chút hoyy :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net