Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này. Tính ra thì cũng thoải mái lắm, vừa có điều hòa phà phà lại không sợ ai phàn nàn khi vừa ăn vừa xem phim để rồi những vụn bánh mỳ cứ rơi rớt xuống bàn, xuống sàn.

-Lát nữa, hãy dọn sạch chỗ ngồi của mình nhé, Triệu Mỹ Nghiên.

-Rõ rồi thưa lão bà khó tính!

-Gì?- Minnie đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn người đang vui vẻ cắn dở cái bánh trên tay, Mỹ Nghiên nheo mắt mỉm cười, một nụ cười trông thật ngốc làm sao.

-Dạ, thư ký Kim.

-Thì ra là ở đây!

Tiếng cửa mở mở toang ra khiến ba người trong phòng đều giật mình nhìn về hướng đó. Còn nghĩ là bị Trang Dĩ Thành tìm tới tận đây nhưng hóa ra lại là Hoàng Mỹ Anh, cô chị họ xinh đẹp và phóng khoáng nhất nhì của Triệu Mỹ Nghiên. Lý do chị ấy đùng đùng xông vào cũng chỉ là muốn tìm đến sự giúp đỡ của cô, người vẫn đang thong thả nhai lộp rộp mẩu bánh mì bơ tỏi thơm lừng.

-Đừng có ăn nữa, please!

-Hm?- Mỹ Nghiên chớp chớp nhìn chị, từ từ đặt mẩu bánh mì xuống, ra vẻ chân thành lắng nghe lời nhờ vả từ chị -Sao?

-Có cách nào mà hôm ấy chị có thể đi dự tiệc không?

-Chà, tiệc của hội bạn chị quan trọng hơn tiệc mừng thọ của gia gia sao?

-Tất nhiên...là không. Nhưng chị thất hứa mấy lần rồi, giờ không đi nữa thì toi đấy.

-Có gì đâu mà toi, dù sao cũng thất hứa hẳn mấy lần rồi, giờ thêm lần nữa chẳng nhằm nhò gì đâu- Mỹ Nghiên thản nhiên đáp lại, lập tức Mỹ Anh giơ tay lên tặng một cái nhá khiến người kia vội vàng núp lẹ đằng sau lưng của Thừa Hy. Triệu Mỹ Nghiên lú đầu ra, cười trừ với chị.

-Được rồi, em giúp gì được cho chị đây?

-Chỉ cần đóng giả chị rồi tiếp chuyện với Đinh Triệu Huy là xong. Yên tâm, không gặp lại anh ta lần hai đâu, em đừng lo.

-À chú ba lại cho chị đi xem mắt nữa đó á. Chậc ~

-Thái độ gì đấy? Chị còn trẻ, chị còn muốn đi chơi, được hơm?

Triệu Mỹ Nghiên bĩu môi gật đầu, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Chị ấy cứ tìm hết cách này đến cách khác để từ chối buổi xem mặt ấy, không thì phá hỏng mọi thứ, kể cả gây ấn tượng xấu cho đối phương. Hoàng Mỹ Anh, chị ấy thật sự yêu bản thân mình đến độ không thể yêu bất kỳ ai luôn.

Vậy còn mình, mình yêu bản thân mình được bao nhiêu phần trăm?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kim Minnie đan hai tay mình lại, lặng lẽ đi dạo xung quanh Ines. Dạo bước có lý do hẳn hoi, chính là muốn đi tìm Tống Vũ Kỳ. Dạo này em ấy ra sức né mặt cô hết lần này tới lần khác, nếu không nhờ ở chung công ty thì chắc cô còn nghĩ em ấy đang bận rộn tham gia tranh cử chức nghị viên nữa chứ. Đi tới lui khắp nơi cũng không có thấy cái bóng dáng loi nhoi ấy đâu, từ ngày trở thành thư ký, Minnie cũng bận rộn trăm bề, nào có thời gian trò chuyện với em và mọi người. Hoàn cảnh của cô với Triệu Mỹ Nghiên tuy hai mà một, khác nguyên do, giống quá trình. Nhưng chắc chắn kết quả là khác nhau.

-Tống Vũ Kỳ.

-Hả? Chết mồ...- Vũ Kỳ vừa hí hửng bước ra từ nhà vệ sinh sau một hồi dòm ngó xung quanh thì liền bị Minnie bắt gặp. Giờ có muốn trốn đi cũng không kịp nữa rồi. Tống Vũ Kỳ nhe răng cười, mặt mày vô cùng điềm tĩnh, làm ra vẻ đang ngây ngô chẳng rõ ý đồ của Minnie về việc tìm mình là gì.

-Đừng hòng diễn sâu. Mau theo chị đi nào

-Không đi đâu, ngại lắm!

-Ngại cái con khỉ. Chị đã bỏ qua cho em hơn một tháng rồi nhưng giờ thì không thể. Mau nào- Minnie mạnh bạo lôi kéo Vũ Kỳ đi trong sự hoang mang của những người xung quanh. Có những người khách còn đang lớ ngớ nghĩ rằng có lẽ người nhân viên kia đã làm gì sai nên mới bị lôi đi trừng phạt.

Có lý. Chỉ khác ở chỗ, người nhân viên này là tự nguyện đâm đầu vào chỗ chết.

Diệp Thư Hoa sau khi đọc tin nhắn từ họ Tống sau liền thở dài chạy tới ôm lấy cánh tay của Từ Tuệ Trân mà nũng nịu phàn nàn.

-Trân Trân à, chị xem, Tống tồng tông ham chơi bỏ bê tụi mình rồi ~

-Vậy thì nơi đây là thế giới riêng của hai đứa mình ha!

-Ò...ó? Triệu Tổng kìa..

Từ Tuệ Trân đang mơ màng ngáp thì chợt thấy bóng dáng Triệu Mỹ Nghiên xuất hiện ở trước cửa hàng. Hai người lập tức đứng ngay ngắn, đàng hoàng mà gật đầu chào tổng giám đốc của họ. Diệp Thư Hoa nhíu mày hoài nghi, đừng nói rằng lại đến đây để mua hết quần áo trong cửa hàng nữa nhé trời ạ...

-Chị lại muốn mua nữa sao?

-À không. Chị đang tìm Minnie, hai người có biết cậu ấy đang ở đâu không?

Từ Tuệ Trân ngay lập tức liền lắc đầu trong khi Diệp Thư Hoa thì đăm chiêu nghĩ ngợi rồi hí hửng đáp lại

-Có thể là đi cùng Vũ Kỳ đấy, vừa nãy chị ấy cũng bảo bận việc nên xin nghỉ buổi chiều rồi. Vậy nên, ở đây không có gì cho chị tìm đâu, ha Triệu Tổng –Thư Hoa nhướng đôi mày dửng dưng mà nói, ôm lấy cánh tay của Tuệ Trân mà kéo chị trở vào trong. Mỹ Nghiên thở dài, định mở lời trò chuyện cùng em vì nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để hàn gắn mối quan hệ của họ nhưng rồi lại thôi. Cô đành mang theo cái nét mặt đáng thương mà trở lại phòng làm việc của mình.

Bản hợp đồng đầu tiên Triệu Mỹ Nghiên tự mình bàn bạc và ký kết là về việc hợp tác cùng kinh doanh một sòng bạc có tên Casino Thraki ở Thượng Hải. Một số điều sau khi ngẫm nghĩ, Triệu Mỹ Nghiên bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ nhưng lại chẳng thể liên lạc được với Kim Minnie. Một thư ký như cậu ấy lẽ ra giờ này phải nên ở cạnh để cùng thảo luận với cô chứ nhỉ?

-Thư ký Jun, anh đang rãnh không?

-Có..à mà không, anh vừa trông thấy một kẻ mà anh đang phải theo dõi. Chết, hắn bỏ đi rồi, Mỹ Nghiên à, anh sẽ gọi lại em sau nhé!

Tút. Cuộc gọi chưa đầy 20 giây thì đã kết thúc. Triệu Mỹ Nghiên bây giờ đang lâm vào tình cảnh bế tắc đến phát chán. Những người luôn miệng bảo giúp đỡ cô 24/7 đều bận bịu hết thảy, chậc chậc. Đúng là lời nói buông ra từ miệng thì dễ hơn hành động thực tế nhiều. Ngồi một mình trong phòng mãi sẽ chỉ càng thấy quạnh hiu, trống trải hơn mà thôi. Vì thế, Triệu Mỹ Nghiên quyết định đứng dậy đi một vòng xem thử hôm nay sẽ có những ai trực ca tối hoặc tăng ca đến nửa đêm đây.

Oh..là em...

Nhìn một lượt thật nhanh là một điều bình thường nhưng nếu chỉ trong thoáng chốc mà vội vàng thu tầm mắt của bản thân lại chỉ vừa đúng một người thì đó chính là vấn đề. Vấn đề này sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, Triệu Mỹ Nghiên vẫn luôn dồn hết sự chú ý của mình đến người con gái đang đứng cười tủm tỉm ở hồ bơi ngoài trời. Là vì em quá xinh đẹp đến độ khiến cô không thể nào rời mắt được hay là vì cô quá yêu thương em mà vội vàng dừng cái lướt mắt nhanh ngay khi trông thấy bóng dáng em đây.? Là nguyên do nào cũng đều đúng cả. Triệu Mỹ Nghiên mặt mày vui vẻ, chầm chậm bước tới gần em – người đang từ từ ngồi xuống rồi thả đôi chân trắng mịn xuống mặt dưới hồ.

Diệp Thư Hoa vốn đang vui vẻ tự mình trưng ra vẻ mặt xinh đẹp của bản thân xuống mặt hồ thì lập tức trở nên bực bội ngay tức thì. Nguyên do cũng vì bản mặt đáng ghét của người bên cạnh. Người này còn mặt dày hí hửng ngồi xuống, tay búng nước về phía cô, ôi chao bực hết cả mình.

-Thôi ngay, thôi cái trò tỏ ra thân thiết này đi.

-Hình như em ghét chị lắm?

-Đâu có ghét, mà là rất ghét, cực kỳ ghét, ghét vô cùng.

-Cẩn thận đấy. Người ta thường nói, ghét của nào trời trao của đó. Em ghét chị đến vậy thì sau này coi chừng e-

-Triệu Mỹ Nghiên. Đừng tưởng rằng chị là tổng giám đốc thì tôi sẽ nhún nhường chị mấy phần. Nếu vậy thì chị đúng rồi đó, tôi quả thật là sẽ nhường chị mấy phần và rồi sau đó tôi sẽ nghỉ việc luôn!

Triệu Mỹ Nghiên bật cười trước vẻ mặt đanh đá của em, có khác gì mấy hôm đầu mới quen biết nhau đâu nào.

-Chị có làm gì quá đáng đến độ em phải nghỉ việc đâu nào

-Độ chướng mắt và phiền phức của chị đang dần chạm đến mức quá đáng rồi đó. Xin trịnh trọng báo cho chị biết ha!

-Diệp Thư Hoa, em thật là đáng yêu ~

Triệu Mỹ Nghiên mỉm cười tít cả mắt, theo thói quen liền đưa tay lên vuốt nhẹ đầu của em khiến em ban đầu đơ cả người và rồi liền né đi ngay lập tức. Diệp Thư Hoa cau mày, nhích ra xa người kia. Nếu biết trước sẽ như thế này thì ban nãy đã cùng Tuệ Trân và Tiểu Quyên đi mua đồ ăn vặt luôn rồi.

-Chắc chị cũng biết Tống Vũ Kỳ nổi tiếng giang hồ, đầu đội trời chân đạp đất, không sợ gì chỉ sợ bị người ta rượt rồi ha. Tôi nhất định sẽ bảo chị ấy xử chị nếu chị còn hành động lung tung như thế đấy

Diệp Thư Hoa trừng mắt cảnh cáo đối phương nhưng người kia dường như không tập trung vào chữ "xử" cho lắm, chỉ lo tí ta tí tỡn mà cười, mắt không hề rời khỏi cô càng khiến cô thêm phần khó hiểu lẫn bực bội.

-Em cũng thế mà, cũng đầu đội trời chân đạp đất, không sợ gì chỉ sợ không được ăn đồ ăn Tuệ Trân nấu –Mỹ Nghiên trưng ra cái nét mặt đáng yêu như là đang tự mình phô diễn lại hình ảnh của em vậy. Thư Hoa đơ cả người, chẳng thể đáp lại nỗi một từ, chỉ có thể biểu hiện ra cái sự khó ở trên gương mặt của mình.

-Cáo từ!

Diệp Thư Hoa tặc lưỡi mệt mỏi một cái rồi đứng phắt dậy, bình thản bỏ đi khiến Triệu Mỹ Nghiên trở tay không kịp, chỉ biết ú ớ trong miệng vài chữ còn không rõ ý nghĩa. Lại để vụt mất cơ hội nữa rồi này...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm sau, Tống Vũ Kỳ đội một chiếc mũ vành đen vào trung tâm Ines. Phút chốc liền khiến mọi người không thể nào mà lại không để ý đến. Mặc dù đã cố tẩu thoát thật nhanh đến IDLE nhưng Tống Vũ Kỳ vẫn bị bắt lại, tất nhiên là bởi Kim Minnie. Chị ta cười khoái chí, vẻ mặt đắc ý không cách nào tả được. Tống Vũ Kỳ tự dùng tay đập mạnh vào trán mình, thế là toi một đời oai phong lẫm liệt.

Trưởng phòng Quang tò mò bước tới, giở chiếc nón trên đầu của Tống Vũ Kỳ ra. Mặc dù chủ nhân của nó đã cố tránh né và giữ chặt nó nhưng cuối cùng nó vẫn nằm yên vị trên nền sàn gạch láng bóng. Mọi người xung quanh đồng thanh "Ồ" lên một tiếng rõ to rồi thay nhau cười rộn hết cả lên. Tống Vũ Kỳ thở dài, cắn răng cố nén nước mắt vào trong.

-Đầu tóc kiểu gì đây? Bộ thích cầu vồng lắm hả?

-Trưởng phòng Quang, tôi có thể nào đội nón được không ạ? Quả đầu kiểu này đâu có thích hợp ở đây đâu đúng không?- Tống Vũ Kỳ vội vàng nhặt nón lên, đội vào ngay rồi cố gắng nhẹ giọng thương lượng, nài nỉ với trưởng phòng Quang

-Nhưng ở đây có điều lệ là không được đội nón, trừ phi là trọc đầu!- Minnie lại ngay tức khắc hất tung chiếc nón xuống khiến Tống Vũ Kỳ muốn phản biện lại cũng không được. Cứ ngỡ rằng vụ này sẽ êm ắng trôi qua nhưng không ngờ Minnie lại nhớ dai đến vậy, xui xẻo thật.

Mọi thứ lại trở về với quỹ đạo của nó, ai nấy đều tập trung vào công việc của mình, các khách hàng cũng tiếp tục dạo bước xung quanh. Tuy vậy, vẫn có những tiếng tách từ điện thoại, tiếng cười cười nói nói phát ra từ khắp tứ phía bốn phương. Điều lệ trong công ty tuy là không có nghiêm cấm nhân viên thay đổi màu tóc nhưng quả thật, màu tóc cầu vồng là điều không lường trước được. Vậy nên những chuyện như trừng phạt hay bỏ qua sẽ do tổng giám đốc Triệu Mỹ Nghiên toàn quyền quyết định. Thế là Tống Vũ Kỳ ngậm ngùi cùng Minnie tiến về phòng làm việc của tổng giám đốc.

-Cười nhiều quá coi chừng phát điên đấy!

-Yên tâm, haha. Tống Vũ Kỳ, kiểu tóc của em thiệt là đỉnh, em làm tóc ở đâu đó?

-Kim Minnie! –Tống Vũ Kỳ bực bội, trừng mắt nhìn người kia nhưng vẫn không thể khiến người kia ngừng cười được. Nào ngờ, giữa đường lại bắt gặp Thư Hoa và Tiểu Quyên đang vui vẻ cười nói với nhau. Bọn họ ngay lập tức đơ cứng cả người, chớp chớp mắt liên hồi rồi cười phá lên. Nhưng hai người đều đang bận việc nên không tiện ở lại lâu để ngắm kĩ quả tóc thần kỳ của họ Tống. Mãi đến khi đã đi một đoạn xa rồi vẫn có thể nghe tiếng cười rôm rả của họ.

Tạch. Tiếng cửa mở ra sau khi nhận được sự cho phép của người bên trong. Kim Minnie mím chặt môi, lặng lẽ bước vào. Tống Vũ Kỳ cúi đầu đi theo sau, âm thầm cầu nguyện mọi chuyện mau chóng trôi qua.

-Chuyện gì đấy?

-Là thế này, sáng nay có một nhân viên đã nhuộm tóc và điều này đã làm kinh động cả trung tâm Ines, thậm chí là công ty. Tổng giám đốc, không biết cậu có cảm nhận gì về điều này?

-Nhuộm tóc có nằm trong điều cấm kỵ không?

-Không có.

-Vậy được rồi, mỗi người một quan điểm, một sở thích riêng mà.

-Tổng giám đốc, cậu còn không thèm ngước lên nhìn sao?

-Đây, nhìn đây- Triệu Mỹ Nghiên dừng bút lại, ngước mắt lên nhìn người nhân viên bên cạnh Minnie. Hóa ra là Vũ Kỳ, có lẽ màu tóc không như ý nên em ấy có vẻ khó chịu, không chút hài lòng nên mới đội nón kỹ càng đến vậy.

-Nếu cảm thấy không ưng ý, có thể nhuộm lại màu khác mà, không sao cả!

-Tổng giám đốc, cảm ơn chị. Thật tình cảm ơn chị rất nhiều!

Như dự đoán, sự tinh tế của Triệu Mỹ Nghiên lúc nào cũng khiến Tống Vũ Kỳ ngưỡng mộ. Trong phút chốc, vì cảm động quá độ mà Tống Vũ Kỳ đã cúi đầu với một lực mạnh đủ khiến chiếc nón lại rơi xuống lần ba. Và rồi, bộ tóc cầu vồng ấy lại xuất hiện khiến Triệu Mỹ Nghiên đang an nhàn uống tách nước lạnh liền vội phun ra toàn bộ.

-Phụttttttttt há há há

Và tất nhiên, Triệu Mỹ Nghiên cũng không ngoại lệ khi sau đó là một tràng cười lớn nhỏ có đủ. Kim Minnie cũng cười hùa theo càng khiến mặt mày Tống Vũ Kỳ méo mó nhiều hơn, thật là muốn kiếm cái lỗ để chui xuống quá.

Nooo, huhu... ai đó cứu tôi vớiiiiiiiiiiiiii

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chết mồ sao chap mới của tui càng ngày càng dài ra vậy ta =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net