Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Au lười viết nguyên cái concert ở Nhật nên au bỏ qua nhaa... đây là sau khi kết thúc.

   Mừng 4k vote nên au mới đăng chap này, chứ nếu ko dc 4k là sau tháng 12 au mới đăng đó nhaaa

----------------

   4h ròng rã trên sân khấu của sân vận động Nishikyogoku đầy nhiệt huyết. Phải nói, đây cũng là một trong những concert "đầu tiên" thành công nhất của nhóm. Fan Nhật của nhóm hùng hậu không kém fan Hàn Quốc của nhóm bạn. Tuy là việc giao tiếp với mọi người khá khó khăn với 4/7 thành viên vì không có người phiên dịch nhưng may mắn thay họ đều là những người chăm học. Nuối tiếc chào fan và lui về phía hậu trường, dù đã kết thúc nhưng mặt ai cũng hớn hở nhưng đi hội. Dù mồ hôi chảy nhễ nhãi trên khuôn mặt nữ tính kia hay sự đau truyền từ khắp người thì mọi người vẫn giữ được nụ cười trên môi.

   - Các em làm tốt lắm! Ngày mai tui anh sẽ bao ăn để ăn mừng cho sự chăm chỉ của các em. - anh Min Seok vỗ tay tán thành và cười rất tươi.

   - Nae...

   Tiếng kêu dạ thật nhẹ nhàng đến lạ kì. Thường thì khi nghe được bao ăn là hét banh nhà lầu mà sao hôm nay yểu xìu thế. Anh Min Seok nhìn xuống thì thấy mấy đứa nằm lê lết ở tùm lum chỗ.

   - Mệt lắm sao? - nghe như khiêu khích người ta vậy.

   - Anh muốn chết hả? - bạn liếc ảnh đầy "tình thương".

   - Dạ thưa em không dám.

   Anh Min Seok cực kì sợ bạn khi bạn nói như thế. Vì những lúc như thế là bạn chuẩn bị lên cơn và anh đã thấy lần trước Hong Joo bị gì khi chọc tức bạn. Hong Joo nó bị dí đến mệt bở hơi tai mà còn không tha nên ảnh rất sợ.

   - Thay đồ đi khẻo bệnh đấy. - các anh các chị stylist nhắc nhở.

   Bạn nhẹ nhàng gỡ hết cái dây nhợi điện đóm được mắc lên bạn để phục vụ cho việc hát. Từ dây tai nghe đến dây mic đều được tháo ra nhẹ nhàng. Bạn vớ lấy nhanh bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn để thay vào lao nhanh vào phòng tắm. Thật sự là nóng quá đi mà, mồ hôi chảy mà không có quạt chịu sao nổi nên bạn đành lội đi tắm.

   15 phút sau bạn đi ra với các áo hoodie màu xám với chiếc quần thun ngắn quá đầu gối. Thật là sảng khoái mà!

   - Ủa chuyện gì vậy? - bạn thấy mọi người bu một cục vào người Hong Joo.

   - Hong Joo bị nữa rồi. - Na Ri nhanh chóng đáp lại.

   Hóa ra là cái chấn thương trước concert tái phát lần nữa và nó u lên một cục. Bạn để ý lúc diễn bài Too Cool, Hong Joo đã đáp xuống bằng chân hơi mạnh nên chắc đã ảnh hưởng đến vết thương đó.

   - Em đứng lên được không? - chị Nam Joo ân cần.

   - Em không chắc nữa... đau quá... chắc là không được rồi. - Hong Joo sắp khóc đến nơi rồi.

   - Cái này phải đưa Hong Joo đi bệnh viện xem sao cái. Chứ kiểu này băng bó không là không ổn. Nhất là khi các em còn 2 đêm nữa. - anh Yuki đề nghị.

   Đúng, bạn còn 2 đêm concert nữa. Theo kế hoạch ban đầu thì 3 đêm 1 thành phố mà đây mới là đêm đầu tại Kyoto.

   - Ok, nào, Justin đỡ Hong Joo dậy rồi đi bệnh viện. Anh với anh Yuki sẽ đưa Hong Joo đi trước. Còn mọi người thì anh Jung Min chở đi sau.

   - Nae!

   Aisshh... khổ sở ghê. Hong Joo làm center của nhóm, nếu diễn không có em ấy là to chuyện rồi. Mới bắt đầu chuyến tour Nhật thôi mà... không lẽ nó báo hiệu cho việc gì sao? Concert thì thành công nhưng nghệ sĩ bị chấn thương. Thật là muốn giết ông trời ghê!!!

---------- 30 phút sau ----------

   Chiếc xe do anh Jung Min cầm lái phanh gấp ở cổng bệnh viện Kyoto ở trung tâm thành phố. Mọi người chả ai nói gì cả mà cứ thế bước vào. Bạn thì còn chần chừ ở ngoài.

   - Sao vậy? Sao cậu không vào? - Na Ri thấy bạn chôn chân ngoài đó mà quay lại hỏi.

   - Không có gì... chỉ là... tớ hơi sợ bệnh viện thôi... - bạn ái ngại gãi đầu.

   - Thôi không sao đâu, có tớ và 4 chị kia nữa. Cậu không cần phải sợ. Nào...

   Na Ri cầm tay bạn kéo vào. Bạn thật sự rất sợ bệnh viện. Một phần là do hồi nhỏ ba mẹ hay dẫn bạn vào, một phần là do cái mùi sát trùng và mùi máu rất là tởm và việc bác Dong Ho qua đời ở đó làm bạn rùng mình. Lần nào đi ngang qua khoa cấp cứu là lúc nào cũng nghe thấy tiếng máy kêu một tiếng beep dài cho ta biết bệnh nhân không may qua đời, thế nên bạn rất sợ dù không phải bạn nằm viện.

   (Tiếng Nhật)

   - Cho em hỏi bệnh nhân Kim Hong Joo năm ở phòng nào vậy? - chị Nam Joo đi ra tiếp tân hỏi.

   - Kim Hong Joo à... đợi một chút để tôi check... Vâng, bệnh nhân Kim Hong Joo đang ở phòng 465 ở tầng 4. Mời đi lối này lên thang máy. - chị ở tiếp tân cười tươi thật tươi.

   - Cảm ơn.

   (Tiếng Hàn)

   - Đi nào, ở tầng 4. - chị Nam Joo quay qua nói.

   Thang máy tuy to nhưng mọi người đứng khá chật khi 6 đứa con gái với 2 ông quản lí. Lúc đầu kêu 2 ảnh tự đợi thang kìa đi sau mà không chịu, chen cho bằng được vào thang này.

   - Mấy anh thật sự không thể đợi chuyến sau đi sao? Giờ chật thấy bà cố nội. - bạn phá tan bầu không khí im lặng trong thang máy.

   - Đợi chuyến sau lâu lắm. Đi chung cho đỡ tốn thời gian. - anh Min Seok làm mặt phụng phịu.

   - Trời ạ! Giờ đáng lẽ là hưởng máy lạnh của thang máy nhưng lại nóng như lò sưởi.

   May mà chỉ từ tầng trệt lên tầng 4 không lâu nên đã nhanh chóng thoát ra khỏi cảnh ngộ tình.

   - 465... 465... A! 465 đây này. - chị Hyun Ah đi dò số phòng.

   Cuối cùng là căn phòng ở cuối dãy D, đây hình như là phòng hồi sức sau phẫu thuật. Ủa mà Hong Joo có phẫu thuật đâu? Nó bị bong gân chân thôi mà.

   *cộc cộc cộc*

   - Vào đi. - tiếng nói quen thuộc của anh Yuki vang lên.

   Cả bọn um xùm mở cửa chạy vào như chạy giặc. Xô nhau sao mà chị Eun Ho xém nữa té lên cái chân Hong Joo bị thương.

   - Whoa whoa... bình tễnh mấy bợn... mắc công nó gãy xương luôn bây giờ đó. - anh Justin chặn lại mà dọa cho một câu làm cả đám sợ xanh mặt.

   - Sao hăm maknae? - tính "hóng hách mắc dịch" của Na Ri nổi lên. Chỉ đùa thôi mà... don't worry...

   - Chưa chết. - Hong Joo nhận ra chất đùa cợt trong giọng nói nên đùa thêm 1 câu nữa.

   - Hỏi thiệt nè... bị gì thế? - chị Bo Ra chịu không được tính của mấy đứa nhỏ nên lên tiếng.

   - Em ấy chỉ bong gân thôi. Tạm thời bây giờ cho em ấy ở đây cả ngày để cho hết xưng rồi cho về. Các em cố gắng đi schedule mà thiếu Hong Joo nha... - anh Yuki gãi đầu.

   - CÁI GÌ???? - 6 cái giọng nói vang lên cùng lúc làm người ta giật cả mình.

   - Bây giờ anh cũng đâu muốn vậy đâu nhưng nếu muốn Hong Joo tham gia concert ngày mai mà còn nhảy được thì chỉ còn cách này.

   - Aisshhh... Hong Joo là center mà thiếu center thì phải làm sao? - chit Hyun Ah bức xúc.

   - 6 người thì phải làm sao? - không chỉ riêng chị leader mà chị Nam Joo cũng thế.

   - Anh xin lỗi... bây giờ tụi em cứ nói chuyện đi, anh với mấy hyung quản lí đi thanh toán viện phí. - nói rồi anh Yuki kéo 3 anh manager ra ngoài.

   Để lại bầu không khí ngượng ngùng bao trùm cả phòng. Hong Joo từ nãy giờ chỉ biết cúi gầm mặt.

   - Em xin lỗi unnie... tại em mà... - Hong Joo nghe như sắp khóc.

   - Không phải lỗi của em mà. - bạn an ủi.

   - Nếu lúc đó em nhảy nhẹ hơn chút xíu thì bây giờ mấy chị đâu cần phải lên sóng thiếu thành viên... em xin lỗi...

   Vốn dĩ ban đầu đâu phải lổi của Hong Joo. Sau khi check với staff về việc em ấy bị thương thì staff phát hiện ra có một vũng nước nhỏ ở ngay khu vực Hong Joo đứng diễn và xem lại video thì đúng là Hong Joo có hởi mất thang bằng do trượt một vài giây sau khi đạp phải vũng nước. Thành ra hoàn toàn không phải lỗi của nó.

   *rầm rầm rầm*

   - Ôi má giật cả mình!! - cả bọn thay nhau ôm tim sau khi nghe thấy tiếng động phát ra từ phía sau.

   - Xin lỗi. - giọng nói nghe quen quen nhỉ?

   Còn ai vào đây nữa ngoài chị Ji Yeon.  Phận làm người phụ trách biên đạo vũ đạo nên dancer của mình bị thương thì đương nhiên là phải lo sốt vó rồi.

   - Không sao chứ Joo? - chị ấy chạy nhanh kế bên.

   À quên nói, Joo là tên mà mọi người gọi Hong Joo. Từ các thành viên đến dàn staff hùng hậu. Nhóm có 2 Joo nên maknae là Joo còn chị Nam Joo thì gọi tắt là NJ (it's not Nam Joon :)) ).

   - Không sao đâu ạ. - nó còn cười tươi thiệt là tươi.

   - Chị xin lỗi. Do lỗi tại chị. Chị sẽ thay đổi vũ đạo cho em.

   - An đuê!

   - An đuê!

   2 tiếng nói phản đối vang lên cùng 1 lúc. Đó là tiếng bạn và chị Bo Ra.

   - Unnie wae~~? Sao lại đổi vũ đạo???? - bạn nhõng nhẽo.

   - Hong Joo nó bị trượt trên vũng nước chứ không phải là do vũ đạo đâu. Đừng thay mà~~. - chị Bo Ra khóc ròng.

   - Vậy à? Thế thì khỏi thay. Làm gì căng thế? - chị Ji Yeon quay qua cười tươi với Hong Joo.

   Biết lý do vì sao 2 người bức xúc không? Phận là 2 main dancer chính của nhóm, dance chính là lòng tự trọng của 2 người. Nghe người khác thay đổi bài nhảy mà mình đã cất công tập và diễn suốt hơn 5 tháng qua làm sao mà bình tĩnh được chứ. Bức xúc là quá đúng.

   - Yah, tới giờ quay radio rồi kìa. Nhanh ra xe đi. - anh Li Nong dựa vào tường nói.

   - Nae...

   Lặng lẽ chào Hong Joo rồi nhanh chân ra xe. Lần đầu tiên đi quay schedule mà thiếu 1 thành viên, chán nhể. Nhưng biết sao giờ? Đành phải đợi Hong Joo lành chân ngày mai thôi.

_______#

   Chắc mấy người quên tui rồi đúng hăm? Bỏ rơi mấy người hơn 2 tuần. Đừng lo, do đang thi cuối kỳ nên bận bịu. Mới có thời gian viết chap này ngắn thôi. Thông cảm. Saranghae❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net