Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đúng 6h sáng hôm sau, tại kí túc xá của nhóm thì đang có một trận hỗn loạn xảy ra khi mà chiếc xe đáng lẽ được thuê riêng để chở vali thì lại biến mất tăm với lý do là ông tài xế hôm qua bị gãy tay nên không lái được. Mà tất cả mọi người phải có mặt tại sân bay đúng 8h để check in rồi 12h bay mà bây giờ sát nút qua biết ai mà lái xe đây. Chú Bang cũng có mặt tại đây, vì chú cũng muốn xem coi mọi việc đi Mỹ diễn ra tốt hay không, ai ngờ lại thiếu mất ông tài xế.

   - Bây giờ có tài xế nào còn thức không, tụi em rất gấp cần tới sân bay trong vòng hai tiếng nữa. - anh Min Seok vẫn đang đau đầu nghe điện thoại từ công ty thuê xe.

   Không biết tình hình như thế nào nhưng mặt mũi anh Min Seook thật sự không đẹp chút nào.

   - Haizz... không có thì trễ mất. - chị Hyun Ah cũng lo lắng không kém. Đây là lịch trình chính thức đầu tiên của nhóm mà lại gặp khó khăn, không lẽ là điềm báo gì sao?

   - Không sao đâu chị, sẽ có giải pháp thôi ạ. - Hong Joo đứng kế xoa lưng an ủi leader.

   Bạn cũng lo không kém, bồn chồn muốn chết. Muốn giúp mà chẳng biết giúp gì cả. Cả đoàn tới 45 cái vali chứ ít gì, ngoài 14 cái vali của từng thành viên thì mấy cái vali còn lại là của staff đựng dụng cụ cá nhân và thiết bị âm thanh cần thiết này nọ, dù sao cũng không phải lịch trình bình thường. Mà xe của maknae-line và unnie-line thì lại quá nhỏ.

   - Vâng, dạ vâng. - anh Min Seok cúp máy, quay lại thì thở dài 1 cái.

   - Sao rồi con? - chú Bang hỏi.

   - Tạm thời không có tài xế nào hoạt động cả, xe không có, tài xế của nhóm cũng đã xin nghỉ phép tới Mỹ sau 1 ngày. Bây giờ con cũng chả biết làm sao cả? - anh Min Seok trả lời.

   Thôi tiêu rồi! Không lẽ không tới sân bay được sao? Đường ra sân bay thì dài mà xe chở hàng thì chẳng thấy đâu.

   Bỗng có 1 tiếng nói từ phía sau được cất lên.

   - Mọi người đang bận gì sao? - thì ra là chú hàng xóm Hong Ji Seok.

   - Chào chú ạ. Tụi cháu cần tới sân bay mà bây giờ không có xe nào chở hàng giúp. - Na Ri nhanh nhảu nói.

   - Sao mọi người không nói sớm, chú có thể chở.

   - Thật sao?

   - Thật! Chú có xe, đợi chút nhé.

   Nói rồi chú chạy đi. Bạn chưa tiêu hòa được hết tình hình đang xảy ra. Khoảng 10 phút sau thì một chiếc xe tải cỡ lớn lùi ngay trước sân kí túc xá bạn. Chú Ji Seok đi xuống và cười thiệt tươi. Rồi mọi người cùng nhau xách đồ lên xe. Và bạn mới phát hiện ra là chú Ji Seok là giám đốc của công ty cho thuê xe nổi tiếng tại Seoul, không có chú thì chắc cả ngày hôm nay toi rồi.

   - May mà chú Ji Seok ở đây chứ chả biết làm sao. - anh Min Seok cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

   Ra tới sân bay thì đúng 8h sáng, may quá trên đường không bị kẹt xe, mọi người vừa kịp bước vào check in. Mà cũng hay ghê, các nhà báo rổi thợ chụp ảnh có vẻ hiểu rõ lịch trình của nhóm nên ngay khi vừa bước xuống xe là bạn đã bị choáng ngợp bởi những ánh sáng nháy từ những chiếc máy ảnh. Dù sao đây không phải lần đầu, bao nhiêu lần Kcon với tour tại Nhật bạn cũng gặp qua nhưng lần nào bạn cũng sốc cả.

   Nhiều người tại đây cũng nhận ra các thành viên nhưng nhờ an ninh sân bay mà việc check in xày ra hoàn toàn yên ổn.

   - Về nhà sao? - chị ở quầy thủ tục hỏi bạn.

   - Vâng, lâu rồi mới được một chuyến ạ. - bạn cũng vui vẻ đáp lại.

   Trong nhóm chỉ có bạn là cầm hộ chiếu màu khác, màu xanh dương đậm đặc trưng của hộ chiếu Mỹ, ở ngoài còn ghi chữ The United State of America bự chà bá, ai nhìn vào mà chả biết bạn đến từ đâu.

   - Starbucks không em? Anh đi mua nè. - anh Li Nong hỏi sau khi mọi người vào khu cách ly.

   - Như mọi khi nhé anh. - coffee cho buổi sáng là ý tưởng tốt theo lời chị Nam Joo.

--------- skip time ----------

   Như những đợt đi máy bay khác thì công ty mua trọn cả khoang hạng nhất của Korean Air. Không chỉ nhóm mà mấy anh quản lí cùng staff quan trọng cũng cần được quan tâm thích đáng. Tuy nhiên thì khoang hạng nhất chỉ giới hạn số ghế không đủ hết cho đoàn staff nên còn lại thì ở khoang phổ thông nhưng với đặc quyền quan tâm tốt hơn.

   Bắt đầu chuyến bay dài 18 tiếng đây.

   Khi mà máy bay đáp xuống sân bay JFK của New York đã là 8h sáng ngày hôm sau.

   - Oáp~~~ buồn ngủ quá! - bạn vươn vai.

   - Không ngủ được sao? - vẫn là mommy của nhóm chị Eun Ho xoa đầu bạn.

   - Ừm. Tuy là về nhà nhưng lệch múi giờ khó chịu lắm.

   Thật sự thì bạn đã quá quen với múi giờ của Hàn Quốc nên khi về lại nhà thì lệch múi giờ vẫn là việc làm bạn khó chịu. Lệch múi giờ nên bạn không ngủ được suốt chuyến bay, ngủ chưa đầy 3h tiếng bị thức giấc nên bay giờ buồn ngủ. Mấy lần trước bay qua Nhật thì múi giờ lệch Hàn không nhiều nên không sao.

   Xuống máy bay rồi nhưng vẫn phải đợi để nhập cảnh, vì đoàn staff dài quá nên bạn tranh thủ trong lúc lấy hành lý ngủ tí xíu.

   - Dựa vào đây ngủ đi nè. - Na Ri vỗ vai chính mình. Dù nó lùn hơn mình nhưng vai nó rất êm nha, hơi mỏi cổ nhưng ok.

   - Ừm. Phiền vậy. - bạn ngáp thêm 1 lần nữa rồi đổ người vào vai Na Ri.

   Mấy thành viên còn lại cùng 3 anh quản lí cười thầm, còn âm thầm chụp tấm ảnh nữa chứ.

   *Tách*

   - Yahhh Kim Hong Joo!!! Chị giết em bây giờ!!!! Xóa!!!!

   Tiếng chụp ảnh làm bạn giật mình tỉnh. Chưa chợp mắt được bao lâu thì bị chụp lại, ui giời ôi, cái hình tượng của tui còn đâu nữa.

   - Hihi chị khoan giận nào! Em gửi qua cho chị rồi. Check Kakao đi. - nó cười hết sức vô (số) tội.

   - Nèeeeeeee chơi kì nhaaaa~~ tui giận à nha. - nói vậy thôi chứ bạn nhịn phải nhịn.

   - Thôi mấy đứa tém tém lại, mười mấy tuổi đầu rồi cỏn nghịch như con nít. - anh Justin bất lực.

   - Hứ!

   - Thôi nào, em với Justin vào nhập cảnh trước đi. Hộ chiếu của tụi em là của Mỹ nên không cần check gì nhiều. Tranh thủ xíu. - vẫn là anh cả Min Seok đáng tin cậy.

   Bạn kéo vali và cầm hộ chiếu đi qua bục xuất nhập cảnh.

   - A welcome back to America. - chú ở bục cười tươi nói.

   - Thank you. It's good to be back. - bao lâu rồi bạn chưa được nói tiếng mẹ đẻ.

   - Here you go. Have fun.

   - Thanks. Good bye!

   Sau đó là anh Justin cũng nhanh chóng đi qua.

   - So? Happy? It's America! - anh Justin hỏi.

   - It's cool. It's just not Los Angeles so... - bạn nói.

   - Hey, we'll only be here for 2 days, then we're going to fly to LA.

   - Yeaj. Why am I sad anyway? It's New York City!!! It's been awile since I last spoken English.

   - Yeah. I miss our mother tonue language.

   Bạn với anh Justin thường hay nói tiếng Anh với nhau khi chỉ có 2 người. Lâu lâu anh Hwang Si cũng gia nhập hội. New York tuy không phải là Los Angeles nhưng cũng được về nhà. Bạn thèm được nói tiếng Anh lắm rồi.

   - Đi thôi, còn ra xếp đồ lên xe nữa.

   Khoảng 10 phút sau thì cũng xong thủ tục. Nhóm bạn túc tắc ra ngoài với vòng vây bảo vệ của sân bay. Bạn dự cảm điều gì đó to lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net