Chap 19: Năm năm sau. . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một công viên gần sông Hàn...

- Cậu dạo này thế nào rồi, công việc lần này tốt hơn không? - Dohyun đưa mắt dõi theo đứa bé nghịch ngợm đang chạy nhảy trên bãi cỏ cách chỗ cô ngồi không xa, vừa hỏi thăm người bạn đại học thân thiết duy nhất của cô.

- Thoải mái hơn chỗ làm cũ rất nhiều, lương và đãi ngộ cũng rất tốt, chỉ là lúc mình mới vào làm, mình chịu thiệt một chút. - Bạn cô cười buồn, có lẽ cô cũng chịu thiệt thòi không ít từ đồng nghiệp làm lâu năm ở đó.

- Lại vấn đề ma cũ bắt nạt ma mới sao? Phải rồi, làm ở công ty nào thời gian đầu cũng sẽ chịu khổ vì bọn họ, cậu thân thiện như vậy, không sợ họ sẽ bắt nạt cậu dài đâu. Đứa cứng đầu như mình còn có thể vượt qua được mà. Sodam ah! Cố lên! Vì tiền lương, vì đãi ngộ tốt! - Cô ngồi sát vào bạn cô, vỗ vỗ vai động viên người bạn này của mình. Cậu ấy chẳng thay đổi gì dù năm năm đã trôi qua, dễ bị bắt nạt, dễ bị lợi dụng, chịu ấm ức cũng chỉ để trong lòng hoặc kể cho cô nghe, cùng cô xả giận, không thể to tiếng với người khác. Mỗi lần xin nghỉ việc xong sẽ đều tìm cô để uống, không thì sẽ gọi cho cô cả tối.

Lần này vì con cô mới khỏi ốm nên từ hôm xin được việc mới, hôm nay cô và Sodam mới có thời gian gặp nhau một chút sau giờ làm.

- Mình chịu được mà, không phải lần đầu tiên nên có thể nhịn rất tốt, cậu yên tâm. Còn cậu nữa, nghe cậu bảo cái gì mà chuyển việc, cậu cũng giống mình nghỉ việc sao? Công việc đó đang rất tốt mà. - Sodam quay lại hỏi cô.

- Hả? Ừ... đúng rồi, có một công ty game cách đây không lâu đã gọi cho mình bảo mình có muốn tham gia vào đội marketing bên họ không, mình thì không có hứng thú với game cho lắm nhưng điều kiện họ đưa ra lại quá tốt, nó cũng coi như là một công việc mới mẻ nên mình có chút phân vân, mình nói họ là sẽ liên lạc lại sau. - Cô vẫn luôn theo sát cậu con trai của cô bằng mắt.

- Tại sao họ lại biết cậu? Cậu có công khai CV của cậu ở đâu không? Chỉ có như vậy họ mới biết cậu. Một công ty game, một công ty thời trang may mặc, chẳng liên quan gì đến nhau. - cô bạn nhún vai khi kết thúc câu nói.

- Hình như đúng là mình để công khai CV của mình ở trang xin việc online nào đó mà mình chưa xoá đi rồi. Chắc họ gọi cho cả tá người giỏi hơn mình nhiều rồi ấy chứ, mình lại tưởng bở rồi. - Cô với bạn cô cùng cười vì lời nói của cô.

- Jungmin ah!~ - Cô gọi to tên con mình, vẫy tay ra hiệu cho thằng bé chạy về bên cô, thằng bé hiểu ý chạy nhanh về phía cô.

- Umma! Dì Sodam!~  - Thằng bé cười tít mắt, ôm lấy cánh tay cô dụi dụi.

- Jungmin-ie đáng yêu quá! - So dam xoa đầu con cô rồi bế nó lên. - Minnie của chúng ta muốn ăn gì nào, cô sẽ đãi con ăn thật ngon.

- Sữa chuối, Minnie của chúng ta thích sữa chuối. - Nó cười lớn tỏ ra thích thú khi bắt trước bạn cô.

- Được, sẽ mua thật nhiều sữa chuối cho con. - Bạn cô thơm vào một bên má phúng phính của nó, nó đưa bên má còn lại qua chỉ chỉ.

Sodam cười phá lên khen nó dễ thương rồi thơm lên má còn lại của nó. Đứa bé này chỉ cần cho nó thứ nó muốn, cái gì nó cũng chiều theo. Còn không thì đừng hòng động đến nó.

- Hyun ah! Đúng là thằng bé giống bố nó rồi, không giống cậu chút nào. - Sodam ghé mặt sát tai cô để nói, không cho thằng bé nghe thấy.

- Haizzz, từ lúc nó sinh ra, ai cũng nói vậy hết, tớ rõ ràng là đi đẻ thuê, đã vậy còn nuôi hộ nữa!~ - Cô nhìn con trai cô có chút 'ngứa mắt' vì nó không giống cô tẹo nào, tiện tay vỗ vào mông nó một phát cho bõ tức.

Nó gối đầu trên vai Sodam, nhìn cô, mặt phụng phịu.

Nét mặt thằng bé rất giống anh vì là con trai nên lại càng giống. Gen của anh đúng là mạnh thật!

_________

Ngày hôm sau,

Giống như mọi ngày, cô đưa con lên xe bus của trường mầm non và đi bộ xuống hầm để chờ tàu điện ngầm. Đang giờ cao điểm nên rất đông người đứng chờ, lên tàu cũng không thể ngồi ghế, phải nhường cho người già và phụ nữ đang mang thai.

Cô nhìn một sản phụ ngồi gần mình, có lẽ cũng phải hơn hai tháng cô ấy mới sinh được, cô lại nhớ đến cô của vài năm trước, còn gần hai tháng nữa sinh thì tốt nghiệp Đại học. Vác bụng bầu to đùng không thể dấu nổi, kể cả khi đã mặc chiếc áo cử nhân rộng thùng thình đó. Vì cô nghĩ ra trường sẽ không gặp lại họ nữa ( trừ những người chơi với cô) nên mặt dày thoải mái cười tươi chụp với họ vài bức ảnh tốt nghiệp. Cô không sợ tủi thân vì có ba mẹ đến chúc mừng, người bạn thân Sodam của cô luôn ở bên cô, giáo viên chủ nhiệm cũng quan tâm hỏi han cô. Cô chỉ cần có bấy nhiêu tình cảm thôi, cùng tấm bằng Đại học loại giỏi chứa đựng công sức của cô suốt bốn năm học, đặc biệt là năm cuối cùng đó. Vừa mang thai vừa hoàn thành luận án tốt nghiệp, chịu áp lực từ nhiều phía nhưng vẫn có thể hoàn thành tốt. Nhiều khi cô cũng tự hỏi 'thật sự cô đã vượt qua những điều như vậy cùng một lúc sao?'

Vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm để đi đến công ty, cô nhận được một cuộc điện thoại.

- Alo, tôi là Dohyun đây ạ! - Cô bắt máy.

- Vâng, chào cô, tôi gọi cho cô từ công ty game CXXD. Lần trước tôi có gọi cho cô rồi ạ, không biết cô còn nhớ không? - Giọng nói rất nhẹ nhàng, ngọt ngào từ đầu giây bên kia.

- Ah vâng! Tôi vẫn nhớ đề nghị lần đó từ phía công ty. - Cô trả lời thành thật.

- Cô nghĩ sao về đề nghị của công ty chúng tôi, vì không thấy cô hồi âm lại nên chúng tôi muốn hỏi lại một chút, mong rằng không làm phiền thời gian của cô. - Giọng nói đi vào lòng người thế này thì cô biết phải làm sao, đàn ông nghe có khi gật đầu đến luôn ấy chứ. Cô cũng muốn gật đầu quá!

- Vậy tôi có thể qua phỏng vấn trước được không? Vì tôi vẫn đang làm việc ở công ty cũ nên tôi muốn qua công ty bạn tìm hiểu và phỏng vấn một chút trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

- Dạ, được, chúng tôi tiếp nhận hồ sơ xin việc mỗi ngày qua trang web của công ty cũng như trực tiếp nộp tại phòng nhân sự. Chúng tôi sẽ sắp xếp các cuộc phỏng vấn cho những người tới xin việc trong thời gian sớm nhất. - Câu nói này có vẻ như cô gái kia đã thuộc lòng luôn rồi.

- Vậy tôi sẽ gửi vào trang web của công ty cô. Cảm ơn cô! - Cô đến sảnh của toà nhà, đang đứng đợi thang máy xuống.

- Vâng! Tôi rất vui nếu được làm việc cùng nhau, cảm ơn cô, chúc cô một ngày làm việc tốt lành! Chào cô. - Đầu dây bên kia đợi cô cúp máy trước, rất lịch sự, rất chuyên nghiệp.

Cô cúp máy, mang theo tâm trạng phân vân đi làm thế này không biết sẽ thế nào đây.

_________

Năm giờ chiều, mọi người đều đang sắp xếp đồ đạc gọn gàng để chuẩn bị ra về. Cô phải hoàn thành xong bản kế hoạch cho sáng mai của cả phòng kinh doanh bọn cô, nghe có vẻ vất vả nhưng chỉ là tổng hợp lại của mọi người, in ra bản chính và làm slides để trưởng phòng trình bày với ban giám đốc công ty.

Cô ngáp lớn một cái, vươn vai, vặn người qua lại, nhìn đồng hồ đã là sáu rưỡi tối. Cô kiểm tra lại lần cuối trước khi tắt máy và ra về. Đó là một ngày làm việc của cô ở công ty. Cô không muốn mang việc về nhà nên luôn cố gắng hoàn thành thật nhanh ở công ty.

Hôm nay cô đã gọi cho mẹ cô để nhờ bà đón con hộ cho nên bây giờ cô có thể thong thả về nhà. Bước chân ra đến cửa toà nhà, gió thổi có chút lạnh, cô vội mặc áo khoác lên người, nhiệt độ trong toà nhà và ngoài trời thật khác biệt. Đã quá giờ tan tầm nên con đường này không quá đông người qua lại. Cô rẽ phải để đi đến hầm tàu điện ngầm. Lúc đang đợi đèn xanh để qua đường, cô vô tình chạm mắt với một người đứng bên kia đường, là một chàng trai khoác một chiếc coat đen dài qua đầu gối, bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu và mang đôi giầy da, cả hai đều màu đen. Mái tóc có cảm giác là người trưởng thành, khuôn mặt sau chiếc khẩu trang kia khiến cô có chút tò mò, đôi mắt cô cũng không nhìn rõ đường nét, chỉ biết nó cũng đang nhìn cô. Cô hơi ngại khi người đó cứ nhìn mình như vậy nên đã cười ngại ngùng, cúi đầu chào lịch sự rồi quay đi hướng khác. Còn mười giây nữa.

Cô nhìn cột đèn đường kia đến khi nó chuyển màu xanh lá dành cho người đi bộ. Cô bước xuống vạch kẻ trắng, nhìn về phía trước, người kia vẫn đứng đó. Cô có chút khựng lại không dám bước tiếp, 'sao lại nhìn cô nữa vậy?' Có vẻ như anh ta thấy cô đứng lại liền rẽ phải, biến mất trong dòng người đang đi bộ. Cô yên tâm hơn một chút tiếp tục đi. Dạo gần đây tin tức về những kẻ biến thái rất nhiều, chúng có thể ăn mặc giống người đi làm nghiêm chỉnh để theo dõi bạn hoặc tiếp cận bạn. Cô chợt rùng mình vì tin tức cô đã đọc cách đây không lâu. Bước chân của cô nhanh hơn, phải về đến cô nhà mới yên tâm được.

______ End chap 19______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net