1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc sập sình, đinh tai nhức óc, vũ nữ thoát y uốn éo trên sân khấu. Mấy góc tối có những đôi đang bí mật làm trò. Nói chung, cảnh tượng nơi đây hết sức thác loạn. Hỗn tạp là vậy, nhưng khi đưa mắt đến một căn phòng VIP, thì hoàn toàn khác. Vô cùng yên tĩnh. Trên bàn chỉ có một chai rượu hảo hạng cùng đĩa trái cây. Đảo mắt nhanh lên chiếc sofa cạnh đó là một chàng trai chừng 20t. Ánh đèn tuy có chút mập mờ, nhưng đường nét gương mặt của người này vẫn hiện rõ, thậm chí còn rất sắc.
- Thiếu gia, chúng ta.....trở về được không? Lão gia...
- Ông thể về trước.
Một đàn ông tuổi trung niên bước vào phòng, gương mặt hiện rõ sự bất lực với chàng trai kia. Còn anh ta, biểu hiện như có như không, ngó lơ lời nói của người đàn ông.
- Thiếu gia à, lão gia chỉ nhất thời tức giận.......
- Nhất thời?
Chàng trai được gọi là thiếu gia kia nhếch miệng cười khẩy.
- Nói với ông ấy. Nếu yêu thương tôi thì đừng ép tôi làm việc tôi không muốn. Mẹ tôi, ấy không phải theo ý nguyện của ông ta mất sớm sao?
- Cái này.....
- Được rồi, tôi muốn yên tĩnh. Ông về đi.

Ông ta rút điện thoại, gọi một cuộc điện thoại. Xong xuôi quay lại nói với vị thiếu gia trẻ tuổi.
- Thiếu gia, vẫn nên về sớm thì hơn.
- Thật ......
Vì bị quấy rối mà không còn chút hứng thú nào nữa rồi. Vị thiếu gia bực bội đứng thẳng người, mặc kệ người đang ông đang đứng bên cạnh, đi thẳng ra bên ngoài.

Rời khỏi nơi thác loạn kia. Thiếu gia nọ đứng cạnh chiếc oto bóng loáng, rút một điếu thuốc. Vừa hút một hơi, liền để ý thấy một ánh mắt đang nhìn mình. Quên mất việc mình đang hút thuốc, anh ta tiến đến gần nơi có đôi mắt kia. Chậm rãi nhả một đợt khói thuốc, người đối diện vừa hít phải liền ho sặc sụa, nhanh chóng biết miệng cùng mũi mình lại. Để ý thấy mình có hơi bất lịch sự, anh liền vứt điếu thuốc ra xa rồi nhướn mày nhìn người phía trước.
- Mẹ nói hút thuốc không tốt.

Một giọng nói êm ái nhưng vô cùng trẻ con vang lên. Anh nhíu mày nhìn, bàn tay đưa ra nắm lấy phần áo bị lộ ra ngoài, kéo người trước mặt mình ra nơi có ánh sáng. Rồi, vừa có một người già khuyên bảo, giờ lại là một đứa trẻ con dạy dỗ anh.
- Tại sao không tốt?
Đứa trẻ từ đầu đến cuối vẫn để ánh mắt trên người anh, ngước mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ.
- Không biết, mẹ chỉ nói vậy thôi.
- Tại sao lại trốn góc đó?
Anh vừa hỏi, vừa chỉ tay đến góc tối phía cuối xe mình.
- Đợi mẹ.
- Đợi mẹ?
- Mẹ nói đi một chút rồi về.

Anh nghe ra được giọng nói run run của đứa trẻ, nhìn kĩ thì thấy hai mắt đã đỏ, hốc mắt ngập nước. Sao tự dưng lại như vậy?
- Vậy........ Hay tôi giúp em tìm m......
- Mẹ không về nữa. Họ nói mẹ không về nữa.
Nói đến đây, đứa trẻ kia liền đứng dậy, chạy mất. Anh không kịp phản ứng, lúc quay người muốn gọi lại thì đã không thấy đứa trẻ đó đâu rồi.

Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đi tới. Thấy thiếu gia của mình gương mặt thất thần liền lo lắng chạy đến.
- Thiếu gia, không sao chứ?
- À, không sao. Chú không phải gọi cho ba tôi chứ?
- Thiếu gia, lão gia thật sự lo lắng cho cậu.
- Ông ta hối hận rồi sao?
- Thiếu gi.......
- Ông đánh xe ra ngoài trước đi.
Người kia không nhúc nhích. Anh liền thở dài.
- Tôi đi ngay phía sau, không trốn đi đâu chú lo.
- Tôi sẽ tin thiếu gia lần này.

Đợi người cùng xe đi ra khỏi bãi đỗ, anh mới cúi người, nhặt một chiếc vòng lên. Trên đó còn gắn thêm một mặt dây chuyền. Anh đưa lên ngang tầm mắt mình, hình như mặt giây chuyền....... Mở mặt dây chuyền, trong đó có hình. Nhưng ánh sáng ở đây không cho phép anh nhìn thấy rõ hình ảnh này. Anh chép miệng, bỏ vào túi áo rồi đi ra ngoài, ngồi lên xe đã chờ sẵn.

Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng ba mình ở bên trong.
- Đã về rồi sao?
- Vâng, nhờ sự quan tâm của ba. Nên con về rất đúng giờ, 22h.
- Đứng lại đó.
Người được gọi là lão gia nói lớn ngay khi con trai mình có ya định bỏ về phòng. Anh không quay đầu, chỉ đứng yên tại chỗ.
- Con nhất quyết bỏ phí hai năm còn hơn nghe lời lão già này?
- Còn ba. Ba thà bỏ mặc còn hơn trả tự do cho ấy.
- Con......
- Muộn rồi, con muốn ngủ sớm.

Anh tiếp tục bước lên cầu thang, trở về phòng mình. Người đàn ông anh vừa gọi là ba ở bên dưới, gương mặt mệt mỏi day day hai thái dương.
- Lão gia, không nên tức giận. Thiếu gia còn trẻ, nhiều chuyện không hiểu.
- vẫn trách ta về cái chết của " ấy".
- Lão gia, phu nhân mất. Lão gia cũng rất đau lòng. Vậy thiếu gia.....
- do tôi.

Vừa vào phòng, anh liền nhớ đến chiếc dây chuyền mình nhặt được bên ngoài quán bar. Bên trong mặt dây chuyền là hình một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ. Đứa trẻ này..... Hình ảnh bên trong mặt dây khá mờ, không thể nhìn rõ, duy có đôi mắt của đứa nhỏ được người phụ nữ ôm trên tay là sáng rõ. Rất giống với đứa trẻ anh vừa gặp lúc đó. Dây chuyền này, chắc do đứa trẻ đó đánh rơi rồi. Anh cẩn thận, cất dây chuyền vào ngăn kéo. Nghĩ, có khi ngày mai, anh nên đến quán bar kia một lần nữa, biết đâu gặp được đứa trẻ kia, anh sẽ trả lại sợi dây chuyền.

Mệt mỏi đến độ không buồn tắm nữa. Lại rút một điếu thuốc, đưa lên miệng, bật lửa vừa bật lên thì câu nói cùng giọng nói trẻ con kia vang lên trong đầu anh.
"Mẹ nói hút thuốc là không tốt"
Anh phì cười. Trời đất, Park Jimin bây giờ lại ngoan ngoãn đến độ nghe lời một người không quen biết, còn là một đứa trẻ.

Vứt bỏ điếu thuốc. Jimin thay đổi quyết định. Vậy thì đi tắm cho thoải mái.

-----------------------------------------------------------
Khi k ý tưởng cho các fic hiện tại, nhưng lại k muốn rds của mình "đói khát" =]]]]]]
Cách giải quyết là tung fic đã bịmật ém đi =]]]]]
P/s: Đay chỉmột trong nhiều fic bị ém thôi =]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net