15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tuổi già, nên ông Park đã sớm về hưu dưỡng lão rồi. Tập đoàn thì ông không mấy lo ngại, vì đã có đứa con trai tài giỏi quản lí. Cũng vì vậy, buồn chán nên thích đi đây đi đó. Mấy ông bạn già của ông hồi trẻ cũng nhiệt huyết lắm, giờ tuy già nhưng vẫn phong độ. Dăm ba bữa lại gọi ông, đi du lịch ở đây ở đó. Ông Park đương nhiên rất vui vẻ đi cùng rồi. Riết rồi đi thành quen. Qua một thời gian thì mấy bô lão bàn nhau, "nghỉ ngơi" đã, đi nhiều quá rồi. Và giờ là tháng hiếm hoi trong năm ông Park luôn ở nhà. Nhưng hình như thời gian trước ông vắng nhà quá nhiều, thành ra con gái bé bỏng quên ông luôn rồi. Sáng dậy, ngồi vào bàn ăn, mời ông ăn sáng, xong xuôi, thơm má ông rồi chạy vụt đi học. Chiều về chào ông rồi lại chạy vụt lên phòng. Tối đến ăn cơm, xin m TV cùng ông một lúc, chúc ngủ ngon rồi tiếp tục chạy vụt lên lầu ngủ. Hôm sau sẽ lặp lại y như hôm trước. Ông Park sầu khổ, ngồi than vãn với dì Lee. Rằng là Ami bé bỏng không thương ông nữa, không suốt ngày quấn lấy ông như lúc nhỏ nữa, cả ngày chỉ quanh quẩn bên thằng con trai già đầu kia của ông. Rồi ông buồn ông tủi. Dì Lee ở một bên dở khóc dở cười. Tại sao bây giờ bà mới phát hiện rằng đàn ông trong nhà này đều có tính trẻ con.

Lúc này, có tiếng xe hơi bên ngoài. Dì Lee đoán là hai cô cậu chủ đã về. Cũng đúng thật mà. Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng của Ami vọng từ bên ngoài vào rồi.
- Ba, Lee, Ami về rồi.
Ông Park đang buồn tủi như vậy. Nhưng vừa nghe tiếng con gái liền ráo hoảnh, miệng cong lên, đứng dậy tiến ra cửa.

Ami chạy đến nơi thấy ba liền vụt đến ôm chầm lấy.
- Ba ba, hôm nay con được tuyên dương trước trường đấy. Sinh viên giỏi toàn diện.
- , vậy sao? Quả không hổ con gái Park Jinhwan.
- Đương nhiên rồi . Con con gái ai chứ.
- Vậy thì phải thưởng rồi.
Nghe đến thưởng, mắt Ami liền sáng rỡ, long lanh nhìn ba mình.
- Nhìn xem, nhìn xem. Lee, nhìn xem con này.

Dì Lee cùng ông Park phì cười. Trẻ con thì luôn thích được quà. Jimin đi phía sau xách cặp cho cô bây giờ mới vào đến nhà.
- Ba, Lee.
- Cậu chủ, để tôi mang cặp của chủ lên lầu.
- Phiền rồi.
Jimin đưa cặp cho dì Lee rồi mệt mỏi mà ngã xuống ghế gần đó.
- Cuộc họp hôm nay căng thẳng như vậy sao?
- Dạ ba, bên đó toàn đưa những điều kiện . Nói thế nào họ cũng không chịu. Con không kia hợp đồng với họ nữa rồi.
- Cái thằng.......

Ami ngồi một bên. Chuyện của công ty, cô không mấy để tâm. Hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ để tâm đến. Tâm tư của cô chỉ dồn vào ba việc. Ăn, ngủ và học thôi. Ba và anh cũng không có cho cô đụng đến mấy việc trong công ty, họ nói chỉ cần cô học tốt là được rồi.

Cô ngó nghiêng, hết nhìn ba lại nhìn Jimin. Chắc căng thẳng dữ lắm, nhìn anh mệt mỏi thấy rõ kìa. Vậy mà lúc anh đến đón cô còn đòi anh mua này nọ, nhõng nhẽo với anh nữa.
- Ba, con đi pha trà cho hai người nha.
- Con biết pha không đấy?
- Con hỏi Lee.
Ami chạy đi. Để lại hai người đàn ông.
- Ba à, con không nghĩ trà này bình thường đâu.
- cũng nên điều chỉnh mặt. Con tức lên thì không ai dỗ được đâu.

- Ba với chú uống nhiều đường không ?
- Cho một chút thôi con gái.
- Dạ.

Qua đến 10p đồng hồ, hết lạch cạch lại leng keng. Cuối cùng, Ami cũng bưng ra hai tách trà còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Đặt xuống bàn trước mặt hai người, cô cười tươi.
- Hai người mau uống đi cho nóng.
Ông Park ngửi mùi trà. Rất thơm, có vẻ uống rất ngon đây. Jimin thì vẫn bình thường, phải uống mới biết được.
- Trước khi pha chủ hỏi tôi rồi. Hai người không thích ngọt nên tôi chỉ dặn chủ bỏ nửa thìa đường vào thôi. Yên tâm.

Hai người nghe dì Lee nói thì yên tâm phần nào. Có dì Lee thì không lo gì rồi. Vậy là hai người, thổi qua cho bớt nóng. Rồi không ai bảo ai, uống một ngụm không ít.

Ami ánh mắt chờ mong nhìn hai người. Ông Park vừa uống vào, ngay lập tức, cơ mặt co lại nhưng nhanh chóng, cố để giãn ra, nuốt ực rồi nở nụ cười méo mó.
- Rất ngon. Con gái ba pha trà giỏi lắm.
- , con ba Park Jaehan đó. Còn chú?
Jimin thì không được như ông Park. Ngụm trà vừa uống lập tức bị anh phun ra.

Ami thấy vậy liền cau có.
- Chú không muốn uống thì thôi đi. thể nói không uống . Sao lại phun ra như vậy? Bao nhiêu công em pha từ nãy đến giờ. Thấy chú mệt nên mới cất công pha trà cho chú. Chú làm vậy....... Chú quá đáng. Ami ghét chú 😫😫😫

Jimin chưa kịp định thần lại thì đã bị dội vào tai một tràng mắng nhiếc từ cô em gái. Hình như khóc rồi. Lúc quay người thì Ami đã chạy lên lầu, đóng sập cửa phòng từ bao giờ rồi.

Ông Park lườm anh con trai cháy mặt. Dì Lee ở một bên thở dài. Cô chủ ơi cô chủ, cô không biết nấu ăn, nhưng ít nhất cô cũng nên phân biệt được đâu là đường đâu là muối chứ 😂. Lần này, Park Jimin thật sự bị dồn vào đường cùng rồi. Đã nói trước là phải nhịn, phải điều chỉnh cơ mặt. Thật thà quá cũng có lúc hại thân. Giờ thì hay rồi.
- Anh còn ngồi đấy.
- Nhưng đâu phải lỗi của con. Mặn như vậy, làm sao uống?
- Còn cãi. Đây Ami. Không phải người khác. Tôi đã nói với anh, để con tức giận thì không ai dỗ được rồi, nhớ không? Giờ thì lỗi lầm đều của anh. Anh sai anh trái. Dỗ bằng được con cho tôi.
- Nhưng m.....
- Mau đi.

Jimin gãi đầu gãi tai bước lên lầu, tiến về phía cửa phòng Ami. Gõ hai tiếng.
- Ami......
- Con mặc kệ. Con ghét Jimin.
- tôi, Jimin.
- Chú đi đi.
Kèm theo đó là một tiếng "bụp" từ sau cánh cửa. Lại ném đồ lung tung lên rồi.
- Ami, em một chút đi. Ra mở cửa, tôi cần nói chuyện.
- Không thích. Em ghét chú. Em ghét Park Jimin.
- Không ra tôi mặc kệ em đấy.

-----------------------------------------------------------
Căng à nha. Biến này căng lắm nha =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net