3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami vào trước, ông Park, à quên, ba cô còn phải cất xe. Vừa vào đến nơi, Ami đã hốt hoảng vì sự xuất hiện của một ông chú.
- Chú.... À không, chào chú.... Ah, em chào......ch...ch.....ch...... Anh....
Ba nói trong nhà ngoài mấy người làm thì chỉ có ba và "anh trai" thôi. Chắc người này là "anh trai" trong truyền thuyết đó nhỉ? Nhưng mà "anh trai" này hình như hơi già, ít nhất là so với cô.

Jimin thì khỏi nói, vừa hớp được ngụm nước liền ngay lập tức phun hết ra ngoài, tiếp đó là ho sặc sụa, cả mặt đỏ gay. Ông Park lúc này vào đến nơi, thấy đứa con trai của mình như vậy thì nhanh chóng đi đến, vỗ lưng cho anh.
- Sao thế?
Sặc nước đến độ không nói nổi, Jmin chỉ biết chỉ tay về phía ngoài. Ông Park nhìn theo hướng tay anh, chạm mắt với Ami. Ami ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, nhìn ông lắc lắc đầu.

Qua 5p, cuối cùng Jimin cũng bình thường trở lại. Bây giờ cả ba người đã ngồi ngay ngắn ngoài phòng khách. Ông Park hắng giọng lên tiếng trước.
- Ami, con biết đây ai rồi chứ?
Ami lén nhìn anh rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, gật gật đầu.
- Jimin, con em gái con. Tên Ami.
- Vâng.
Ông nhíu mày, không hài lòng với thái độ này của con trai. Jimin nhún vai. Biết sao được. Anh đâu phải trẻ con, đâu có thể qua vài phút đác thân nhau được. Hơn nữa, anh cũng không thích có em gái, lại còn là một đứa nhóc, đáng tuổi cháu gái. Có muốn thân thì cũng khó mà thân.
- Con rất ngoan, còn rất lễ phép, rất biết điều.
- Vậy ? Vậy thì tốt.
Jimin chỉ phản ứng cho có. Anh uể oải, ngả người ra phía sau. Mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái rõ to.

Hôm nay là cuối tuần mà. Anh cần nghỉ ngơi. Qua khoảnh khắc xém chết vì sặc nước thì Jimin hiện đã lấy lại được phong thái khi ở nhà vào ngày nghỉ của mình: lười biếng, lôi thôi, lếch thếch. Anh bắt đầu gật gù, hết lên lại xuống.
- PARK JIMIN.
- D....dạ?
- Anh biến lên phòng cho tôi.
- Cám ơn ba.

Thề với trời, Jimin anh đợi câu nói này lâu lắm rồi. Không bỏ phí giây nào, anh chạy như được gắn mô tơ, phóng thẳng lên phòng rồi đóng cửa cái rầm. Ông Park bên dưới, chỉ có thể thở dài. Ami vẫn yên lặng ngồi bên cạnh. Ông sực nhớ ra Ami, bèn quay đầu. Ánh mắt đong đầy yêu thương.
- Xin lỗi con. lẽ thằng không quen lắm. từ nhỏ đã một mình rồi. Giờ bỗng dưng em gái.....
- Không sao đâu .
Ami đáp lại lời ông, kèm theo một nụ cười tỏa nắng. Nó cũng không có quen, "anh trai" không có ở đây khiến nó thoải mái hơn.
- Ngoan lắm. Đi, ta dắt con lên phòng.
- Vâng .
Ông xoa đầu Ami rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, dẫn đi.

Phòng của Ami nằm ngay bên cạnh Jimin. Từ bên ngoài, nó chưa vào phòng ngay mà ngó nghiêng xung quanh. Cánh cửa phòng phía bên tay trái cô hé mở. Vốn tính tò mò, lại trẻ con, chân cứ tự nhiên mà tiến về hướng đó. Nhưng mới được hai bước, nó liền dừng lại. Không được, dù gì cũng không phải nhà nó. Cũng không đúng, là nhà nó rồi. Nhưng mà tóm lại, không nên tò mò những thứ không phải của mình. Ami không muốn vừa đến đã bị "anh trai" ghét đâu.
- Ami, vào đây đi con.
- Vâng .

Jimin tỉnh dậy đã là giữa trưa. Ngáp ngáp vài cái, anh lết người vào nhà vệ sinh. Xong xuôi, anh mở cửa đi xuống dưới tầng. Hình như anh Park quên mất sự hiện diện của "cô em gái truyền thuyết" rồi.
- à, nấu cơm trưa rồi đúng không ạ?
Người mà anh gọi "dì" là vú nuôi của anh từ nhỏ. Bà từ trong bếp đi ra, tươi cười với anh.
- Một tuần đúng một ngày này cậu chủ nhà cả ngày nhỉ?
- Đúng đó , nên phải cho con ăn ngon đó.
- Để tôi gọi chủ xuống cùng ăn luôn.
- chủ?

Jimin lơ ngơ. Não đang hoạt động hết công suất để tiêu hóa câu nói của vú nuôi. Cô chủ? Em gái? Rồi, sao anh lại quên mất cô em gái từ trên trời rơi xuống này chứ?
- , ơi. Cháu .......
Ami hớn hở từ trên tầng chạy xuống. Trên tay cầm cái gì đó. Vừa chạm mắt anh liền đứng khựng lại.
- A.....a....a...anh....
- Ừm.
Jimin chỉ ậm ừ một câu, cũng không để ý nhiều đến Ami.
- chủ, đến đây ăn cơm trưa. Tôi dọn lên cho .
- V....vâng . ơi?
- chủ việc sao?
- Ba....con.... Ừm....
- Ông chủ vừa đến công ty. Nói tôi nhà, chăm sóc cậu chủ.

Nó gật gù, rồi ngồi vào chỗ ngồi đối diện anh. Bà Lee dọn đồ ăn lên cho nó, tiện liếc nhìn đến thứ nó đang cầm.
- đang cầmthế chủ?
- Ah, đúng rồi. Cho .
Ami cầm lấy tay bà, đặt lên đó một chiếc vòng tay.
- Con tự làm đó.
- , chủ khéo tay thật.
- mẹ dạy cho con làm.

Jimin đang ăn cũng bí mật ngẩng đầu nhìn. Mắt liếc đến cái vòng trong tay bà Lee, rồi khẽ mắng.
- Trẻ con.
Bà Lee nghe thấy thì phì cười. Ami sau khi tặng bà chiếc vòng thì chăm chú vào đồ ăn trước mặt. Nhưng vừa nghe thấy bà cười thì nhanh chóng ngẩng đầu, miệng vẫn nhai.
- chủ, cậu chủ cũng muốn một chiếc vòng.
Ami và Jimin cùng đồng thanh "dạ". Không hẹn mà gặp, nhìn bà xong hai người quay lại nhìn nhau.
- Anh.....muốn cái vòng....này sao?

Ami rút từ trong túi ra một chiếc vòng khác. Bàn tay nhỏ, trắng mịn đưa đến trước mặt anh.
- À..........thì....
- Cậu chủ rất muốn đấy. Cô mau tặng cho cậu ấy đi.
- Cho anh.
Cô gái trước mặt anh hình như đang vui lắm thì phải. Cười rõ tươi, dúi vào tay anh chiếc vòng. Xong xuôi, Ami lại cúi xuống, tiếp tục thưởng thức đồ ăn.

Còn Jimin ở phía bên kia, khóe miệng giật giật. Anh lườm nhẹ bà Lee, bà cười rồi còn nháy mắt với anh. Jimin hết nói nổi. Thật là. Cái thứ đồ trẻ con này thì ai cần.

Ba à, ba về nhà được không?

-----------------------------------------------------------
=]]]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net