32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ.
Một từ này bật ra khỏi cổ họng, Ami vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên tay người phụ nữ kia.

Jimin chỉ ngồi yên bên cạnh, không nói gì. Người phụ nữ trung tuổi tên Haein vừa nghe thấy "Mẹ" liền không cầm được nước mắt. Hai tay đưa về phía trước muốn nắm tay đôi tay Ami. Trời ạ, cô bé trước mắt bà, quả thật là đứa con gái bà đã để lạc.

Nhưng Ami đột nhiên rụt tay lại. Rồi bất ngờ đứng dậy, chạy khỏi tiệm cafe. Anh vội vàng đuổi theo cô, cũng không để ý đến bà Haein đang ngồi đó.

Anh rất nhanh đã thấy cô ngồi sụp xuống trên vỉa hè. Đầu chôn vào hai đầu gối, vai cũng run lên. Anh làm sao không biết cô đang khóc.

Bước chân rất nhẹ nhàng đi đến, im lặng ngồi xuống, kéo lấy cô vào lòng. Ami biết là anh nên ngay lập tức cũng ôm lấy, òa khóc. Anh vẫn không nói, chỉ một mực ôm chặt, khẽ xoa đầu cô.
- Em muốn về nhà. Em muốn về nhà với ba.
- Được, chúng ta về.

Haein đứng từ phía xa nhìn lại. Bà có thể đoán trước được phản ứng của Ami sẽ như vậy. Bà không dám lại gần. Vì dù có là lí do gì thì cũng không thay đổi được sự thật, chính là bà đã để lạc mất, bỏ rơi con gái mình. Lúc này, Jimin đang bế Ami trở lại xe. Thấy bà thì cúi đầu thay lời chào, bà cũng lịch sự chào lại. Đương nhiên, vẫn là trơ mắt để Jimin đưa con gái mình đi.

••••

Vốn muốn đặt cô xuống giường. Vậy mà làm động tác buông lỏng tay thì anh lại bị Ami giữ chặt lại.
- Không muốn. Chú ôm.
- Được rồi. Ngoan.
Vậy là anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, lưng dựa ra phía sau. Ami được anh ôm thì ngoan ngoãn nằm im. Tuy đã nín khóc nhưng cứ một lúc lại nấc nhẹ. Bàn tay để trên lưng cô vỗ về. Như thể anh đang ru một đứa trẻ con ngủ vậy.

Qua một lúc, anh cúi đầu thì đã thấy người trong lòng mình dường như đã ngủ say rồi. Tiếng thở đều, không còn run rẩy nữa. Anh khẽ cựa mình, thật cẩn thận mà đặt cô xuống. Hai mắt nhắm nhưng trên mi vẫn còn ướt. Ngón tay anh chạm lên, lau đi giúp cô. Vỗ về thêm một lúc nữa, anh mới yên tâm đứng dậy, rời khỏi phòng cô.

Vừa xuống đến phòng khách, anh đã bắt gặp ngay anh mắt không mấy hiền từ từ người ba của mình. Ông Park vừa về đến nhà, liền nghe thấy dì Lee nói rằng con gái né bỏng của ông khóc. Phản ứng tự động của ông chính là con gái khóc chính do đứa con trai của ông. Jimin cười khổ, thật sự anh xấu xa đến mức nào, mà đến ngay cả ba cũng nghi ngờ anh.
- Con làm sao? Anh lại trêu chọc con gái tôi đến phát khóc rồi phải không?
- Không phải ba.
- Còn nói không phải. Ngoài anh thì còn ai thể?
- Chiều nay, con Ami hẹn với một người. Người đó.......

Jimin kể tường tận lại sự việc cho ba mình nghe. Ông Park từ nghi ngờ đến kinh ngạc, sau cùng là lo lắng. Ông làm sao không lo được? Nếu người phụ nữ thật sự là mẹ của Ami, vậy chẳng phải Ami sẽ bị đưa đi, rời khỏi ông, rời khỏi căn nhà này sao?
- JJ sao?
- Vâng. Han Jaein.
- Con điều tra đi. Ba lên xem con một chút.

Cánh cửa phòng mở ra, bước chân cẩn thận để không gây ra chút tiếng động nào. Ông Park đi đến bên giường ngồi xuống. Bàn tay thô ráp vỗ nhẹ lên đầu Ami. Trong mắt ông, chính là hình ảnh đứa con gái bé nhỏ. Dù có không nuôi cô từ lúc đỏ hỏn, nhưng dù gì cũng đã 13 năm nay. Ông từng ngày nhìn Ami không lớn, chính mắt thấy Ami trưởng thành. Ngay từ khi nhìn thấy đứa bé gái nhỏ gầy ở cô nhi viện ngày ấy, ông đã rất thích rồi. Sớm đã coi Ami thật sự là con gái của mình. Yêu thương, nuông chiều, dung túng, đến cả một từ quát mắng ông cũng chưa từng. Với Ami, chính là yêu thương vô điều kiện. Nhưng là con gái, đương nhiên sẽ cần tình thương của mẹ. Nếu Ami muốn đi, ông làm sao có thể ích kỉ mà giữ đứa nhỏ này bên cạnh mình được.
- Ba....

Mải mê suy nghĩ mà không biết Ami đã tỉnh. Ngước hai mắt lên nhìn ba mình, cô rất nhanh chóng, cả gương mặt mếu máo, nắm chặt lấy tay ông.
- Ba sẽ không bỏ con đúng không? Ba đừng bắt con đi được không?
Giọng nói vội vàng như sợ ngay khi tỉnh dậy sẽ bị đưa đi này của con gái khiến ông đau lòng.
- Đương nhiên không. Tại sao lại bỏ con được? Con con gái của ba. Ngoan, ba sẽ không bắt con đi. Nhưng nếu con m......
- Không. Con muốn với ba.

Ami bật dậy, không cho ba mình nói hết. Ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào mắt ông Park.
- Vậy.......
Ông ngập ngừng, nhìn Ami.
- Nếu người phụ nữ đó.....đúng mẹ con thì sao?
- ấy bỏ rơi con.
- Ami.....
- Con không đi đâu hết. Đây nhà con.

Giọng nói tuy đã cố gắng cứng rắn, nhưng Ami lại không ngăn được giọt nước mắt. Ami sợ, ba sẽ để cô rời khỏi đây. Jimin cũng sẽ như vậy. Cô thật sự không muốn. Ông Park lần nữa thở dài, tay để trên đầu cô, vuốt nhẹ.
- Đây nhà con. Sẽ không ai bắt con đi. Nhưng nếu con muốn....
- Con không muốn. Con chỉ cần ba thôi.
- Được được. Mau nín. Ngoan không khóc nữa. Đói rồi phải không?

Hai tay dụi hai mắt. Nghe ba nói, Ami liền gật đầu. Ông Park cười hiền từ đứng dậy.
- Đi nào, mau xuống ăn cơm.
- Ba......
Mười đầu ngón chân đặt trên sàn cứ hết co lại duỗi, cho thấy chủ nhân của nó đang lo lắng điều gì đó.

Ông Park dường như hiểu, đi gần đến gõ nhẹ lên trán cô.
- Đi ăn cơm chứ đưa con rời khỏi đây đâu. Mau.
- Ba sẽ không.......
- Con không tin ba sao?
- Tin, tin. Ba, Ami đói.
- Được. Đi nào. Jimin cùng Lee đang đợi con đấy.
- Ưm.....

Túm chặt lấy cánh tay ba, Ami cũng đi xuống. Vừa tới nơi liền bắt gặp ánh mắt anh. Ami nhìn được sự lo lắng trong mắt anh. Cô cũng nhìn anh nhưng không nói gì.
- Lại đây.
Giọng anh vừa vang lên. Cô liền không tự chủ mà chạy đến, ôm chầm lấy anh. Anh cũng không ngại, dỗ dành cô.
- Còn khóc tôi sẽ thật sự đưa em đi đấy.

Ngay lập tức, Ami mím chặt môi lại. Hai mắt ngập nước nhìn anh. Ông Park phía bên kia hắng giọng, lườm thằng con trai. Lại bênh con gái cưng.
- Ngồi xuống, ăn cơm.
- Chú.....
- Phải ngoan.
- Em.....không khóc... Em ăn cơm.
- Ừm. Mau ăn đi.

-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net