54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Inna trở về lại căn nhà nhỏ trước đây của mình. Taehyung nói, những năm qua, anh vẫn cho người hằng ngày đến quét tước dọn dẹp. Nên cũng không lạ gì khi nơi đây, sau 5 năn bỏ không vẫn sạch sẽ như vậy.
- Yên tâm, đồ đạc trong nhà anh không hề động đến. Cả của cậu ta cũng không.
Taehyung bế Jungkook bước vào nhà, đứng phía sau cô khẽ nói. Bé con thấy nhà mới thì rất vui mừng, đòi xuống rồi chạy lăng xăng khắp nhà. Inna vẫn đứng yên, cũng không hề nhìn Taehyung.
- Đừng tốt với em. Đừng khiến em thấy có lỗi hơn nữa.
- Inna.....
- Anh về đi. Em xin anh đấy. Làm ơn.
Taehyung thở dài.
- Được, anh về được đúng không? Đừng khóc. Anh về ngay đây.

Taehyung vừa quay lưng thì bị đứa nhóc kia ôm lấy chân. Nhìn xuống liền bắt gặp đôi mắt  mở to đang nhìn mình.
- Ba đi đâu vậy?
Anh ngồi cổng xuống, xoa nhẹ hai cái má bầu bĩnh.
- Ba phải về nhà rồi.
- Nhà ba đây .
- Đây không...... Haizz, ba nhà khác.
- Sao vậy? Ba không cùng Kookie với mẹ Inna nữa sao?
- Không phải..... chỉ .......
- Ba.....ghét....... Ba ghét Kookie rồi......
Jungkook khóc òa khi nghe Taehyung nói như vậy. Anh bối rối không biết làm sao, vội ôm lấy bé con. Ra sức dỗ dành, nhưng Jubgkook vẫn khóc. Nằng nặc không cho anh đi.

Inna đột nhiên cảm thấy bực bội. Nhưng vẫn cố nén giọng để không lớn tiếng.
- Jungkook, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi. Đó không phải ba của con.
- Đúng . ba con .
- Không phải.
- Phải. ba Taehyung của con.
- JEON JUNGKOOK.
Không nhịn được nữa, Inna quát lớn. Jungkook sợ hãi nép vào người Taehyung, khóc nhưng không dám khóc ra tiếng.
- CẢ HAI NGƯỜI. ĐI ĐI. TÔI KHÔNG CẦN AI NỮA HẾT. ĐI HẾT ĐI. ĐI.
Inna vừa hét, vừa đẩy Taehyung, cả Jungkook đang được anh ôm cũng bị đẩy ra ngoài. Rồi cô đóng chặt cửa lại. Cả người không có sức, ngồi phịch xuống., chôn mặt vào hai đầu gối. Hai tay ghì chặt lên miệng, ngăn không cho tiếng khóc thoát ra ngoài.

Thật phiền phức. Người nào bên cạnh cô cũng phiền phức. Taehyung quá tốt, Jungkook lại quá giống người đàn ông kia. Tưởng sau ngần ấy thời gian cô có thể quên hết được. Cô tự tin, cô rất tự tin mình có thể đối mặt, nên cô trở về. Nhưng khi vừa bước vào ngôi nhà. Kỉ niệm lập tức ùa về, sống động, sắc nét đến mức cô không muốn nhìn thấy nữa. Nhìn vào đâu cũng là hình ảnh của tên đàn ông xấu xa đó. Mấy người đó, cứ hiện diện trong cuộc sống của cô. Nhiều lúc cô muốn chết đi cho rồi. Tất cả, đều xấu xa, đáng ghét. Cô muốn một mình.

Taehyung vẫn ở bên ngoài, ôm lấy Jungkook tựa lên cánh cửa. Anh biết cô đang khóc. Bé con trong lòng vẫn ôm chặt anh không buông.
- Con không thích mẹ đâu. Mẹ xấu lắm.
- Kookie, đừng ghét mẹ con. Mẹ con, rất thương con.
- Vậy sao mẹ lại mắng con?
- Kookie, con nghe này. Mẹ Inna của con, rất khổ sở. Chỉ không thể chịu đựng nổi nữa, mẹ con mới như vậy. Con thấy ghét con mẹ lại ôm con ngủ, kể chuyện, mua kẹo cho con không?
Jungkook nhìn anh, lắc đầu. Cái miệng nhỏ bô bô.
- Lúc đó mẹ nói yêu con. Mẹ tưởng con ngủ nhưng khi đó con vẫn thức. Con nghe thấy đấy.
- Đúng không? vậy, không được ghét mẹ con.
- Ưm.....
- Vậy mở cửa, vào nhà, rồi ôm chặt mẹ. Nói con yêu mẹ, con phải bảo vệ mẹ con. mẹ con chỉ con thôi. Con hiểu không?
- Vâng .
- Mẹ lớn tiếng cũng đừng nói ghét, hãy cứ ôm chặt mẹ con.
- Ưm.....

Jungkook gật đầu, rồi chống tay xuống đất đứng lên. Taehyung mở cửa giúp rồi xoa đầu, giục  bé con nhanh vào nhà. Cái dáng nhỏ bé chạy vào bên trong. Ba Taehyubg nói đúng, mẹ của bé đang khóc này. Nhớ lời Taehyung, Jungkook chạy nhanh đến bên Inna ôm lấy cô.
- Mẹ, mẹ đừng giận Kookie. Kookie sai rồi. Mẹ nói Kookie cũng nghe. Mẹ đừng khóc. Không ghét mẹ, Kookie yêu mẹ lắm. Mẹ đừng khóc.
Bé con rối rít xin lỗi cô. Hai cánh tay ngắn cũn cố gắng ôm chặt mẹ mình. Rồi cũng sụt sịt. Inna ngẩng đầu, thấy bé con của mình khóc thì hối hận. Bế Jungkook vào lòng ôm chặt.
- Mẹ xin lỗi...... Mẹ sai rồi......... Ngoan, mau nín đi.
- Mẹ đừng khóc....
- Được........ Mẹ không khóc. Nhìn xem, mẹ không khóc. Kookie ngoan đúng không?
- Ưm....
- con của mẹ ngoan . Nên không khóc nữa, nha.
Cái đầu nấm gật gật. Hai tay quệt nước mắt, nhe hai cái răng thỏ cười với cô.

Lúc này mới nhớ đến Taehyung. Lúc nãy cô không phải với anh. Đặt Jungkook ngồi xuống, cô chạy ra ngoài. Anh đi mất rồi. Cô ngó xung quanh. Về thật rồi.
- Mẹ tìm ba saoCon thấy ba lên xe đi mất rồi.
Inna thôi không ngó nghiêng nữa, dắt bé con vào nhà. Để bé con ngồi đối diện mình., nhẹ giọng.
- Jungkook, nghe mẹ nói này. Taehyung không phải ba con. Hiểu không?
- Nhưng tại sao ?
- Lớn lên con sẽ hiểu.  Đừng gọi ba Taehyung ba nữa.
- Vậy con phải gọi ?
Jungkook ngây thơ, chớp đôi mắt đen láy nhìn cô. Inna thật không nỡ cướp mất người ba này của con mình. Nhưng nếu cứ để như vậy, sợ rằng khi lớn, Jungkook sẽ không chịu được khi biết sự thật mất.
- Được rồiCon vẫn cứ gọi ba Taehyung ba. Nhưng nếu ai hỏi, thì hãy trả lời con coi Taehyung như ba con. Hiểu không?
- không phải ba nhưng lại giống ba đúng không ?
- Đúng rồi, Kookie của mẹ giỏi lắm.
- Vậy ba con đâu?

Inna bối rối trước câu hỏi của bé con.
- Ba con, mẹ........không biết.....
- Ba đi lạc sao? Giống con bị lạc đúng không? Hồi ở nhà con cũng bị lạc .
- Ừm, đúng rồi.
- Vậy Kookie tìm ba về cho mẹ nhé.
- Đợi con lớn một chút đã.
- Ưm....
Bé con ôm lấy cô, cười khúc khích. Phải nhờ ba Taehyung tìm ba cho mẹ. Mẹ Inna của bé hình như nhớ "ba bị lạc" lắm. Bé quyết định rồi, bé  phải tìm ba thôi.

----------------------------------------------
Hình như mị tự coi mìnhInna luôn rồi.
Viết giữa chừngphải dừng lại đến gần nửa tiếng để ổn định tinh thần.
Tự viết rồi tự ngồi khóc đến đau hết mắt rồi 😂😂😂
Đặt quá nhiều cảm xúc nên gườ khổ thế này đây.
hình như k có ai hết hồn với sự xuất hiện đấy ngoạn mục của Jeon Jungkook nhở?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net