62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi về nhà, cầm một bộ quần áo của Ami mang theo. Trên đường đến bệnh viện có tạt qua công ty. Lúc lên đến phòng làm việc thì thấy Yoomi đang ở trong bên trong.
- Làm vậy?
Yoomi bị hắn làm cho giật mình, lắp bắp.
- A....a...anh hai.....
- Làm lén lút vậy?
- Không , em đi đây.
- Đứng lại.

Yoongi nhíu mày. Chắc chắn có vấn đề. Vào phòng, thấy hắn đến lại bỏ đi. Vào phòng hắn nhưng không gặp hắn. Lí do chỉ có một. Đi đến trước mặt Yoomi, nhíu mày. Nghiêm giọng nói.
- Mau, vào phòng anh, định lấy sao?
~~~~~~~~~~~~~~

Yoongi trở lại bệnh viện. Đến phòng bệnh của Inna, phong của cô là phòng VIP, nằm riêng biệt. Vì cậy tuyệt đối yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Theo sau Yoongi là Yoomi. Vừa cười tươi khi nhìn thấy Yoongi, Ami ngay lập tức mặt lạnh khi thấy Yoomi phía sau.
- Anh, tại sao ta lại đây vậy?
- Đợi lát rồi nói. Để con vào đi đã.
- Hừm.....
Lúc này Taehyung cũng từ bên ngoài đi vào. Chợt nhíu mày khi thấy Yoomi.
- Sao cậu lại đây?
Yoomi cúi đầu không dám nhìn Taehyung, lí nhí nói.
- Tôi đến thăm Inna.
Jimin đang ngủ, vì tiếng nói chuyện mà tỉnh giấc. Cũng cùng một biểu cảm với Taehyung nhưng không nói gì.

Yoongi quay ra cửa, vẫn thấy Yoomi đứng đó. Lại thấy ánh mắt của hai thằng nhóc kia, hắng giọng.
- Còn không vào?
- V....vâng......
Đi đến bên giường bệnh của Inna, Yoomi ngồi xuống. Ánh mắt đầy hối hận nhìn cô. 
- Tôi xin lỗi.
- Hậu quả cho trò đùa của em đấy? Vừa ý em rồi chứ?
- Anh hai, em không cố tình .
- Không cố tình? Gây ra chuyện rồi nói cố tình. Nếu chết người, em định làm thế nào?
- đây, nói lại những đã nói với anh lúc công ty.
- Vâng.
~~~~~~~~~~~~~~

Jungkook được Ami đưa ra bên ngoài chơi. Những việc phức tạp như vậy, không nên để đứa nhóc này nghe, còn quá nhỏ mà.
- ơi, bao giờ mẹ Inna mới dậy?
- Mẹ con còn mệt . Để cho mẹ ngủ. Khi nào hết mệt mẹ sẽ tỉnh.
- Nhưng Kookie buồn lắm.
- Vậy nên mới đưa Kookie đi chơi đây.
- Muốn cả mẹ nữa .
- muốn mẹ con vui không?
- .

Bé con theo Ami vào một shop quần áo. Khuôn mặt háo hức khi thấy quần áo đủ mọi sắc màu. Chạy lên phía trước, ngó nghiêng khắp nơi. Ami phía sau khẽ thở dài. Biết bao giờ Inna mới tỉnh lại đây. Inna không tỉnh lại, Jungkook lấy ai chăm sóc. Bây giờ chỉ còn cách dỗ ngọt bé con thôi.

Chỉ một lúc sau, một lớn một nhỏ, tay xách nách mang mấy cái túi lớn. Jungkook muốn mua cho mỗi người một bộ quần áo. Vậy là.
- Cái này cho Ami, cái này cho chú Yoongi, cái túi màu đỏ của chú Jimin, túi màu tím của ba Taehyung, của Kookie túi màu đen. Còn mẹ Inna đang ngủ, Kookie muốn mẹ vui nên để cho mẹ hẳn 5 túi. Được không ?
- Được được, Kookie muốn cũng được.
- Mình về thôi .
- .
Nghĩ  Ami sẽ nhăn mặt vì trót dại dột tiêu một số tiền quá lớn sao? Không hề nhé, cô có thể vung tiền thoải mái. Tại sao à? Vì trong tay cô là chiếc Black Card trong truyền thuyết. Còn của ai vào đây nữa. Trên thẻ có ghi rõ mà: Min Yoongi. Cô có thể tiêu xài phung phí. Cũng đâu phải cô mua sắm đâu, là Jungkookie mà, cô chỉ là người quẹt thẻ hộ thôi.
- Lên xe về thôi Kookie.
- Dạ.....

Quái, xe làm sao mà không nổ máy được vậy? Ami cố gắng, vẫn không được. Cô nhíu mày. Khi nãy còn bình thường mà.
- Kookie ngồi yên đây nhé. xuống xem xe làm sao?
- Vâng ạ.
Jungkook ngồi trên xe, đung đưa chân, cầm chiếc điện thoại của Ami chơi game.

Ami rời khỏi xe, đứng bên ngoài gãi đầu gãi tai. Haizz, cô đâu có biết mấy vẫn đề liên quan đến hỏng hóc đâu, cô chỉ biết đi xe thôi. Ngó xung quanh, may quá có một người đàn ông.
- Xin lỗi, nhưng anh thể xem giúp tôi xe của tôi hỏng đâu không?
- , được chứ. Để tôi xem giúp .
Ami vòng xa phía sau, phụ người đàn ông kia sửa chiếc xe.

Sau 20p, cuối cùng cũng sửa được. Cô cúi đầu, rối rít cám ơn người đàn ông kia. Thở phào một hơi, may mà có người giúp. Vui vẻ vòng lên ngồi vào ghế lái.
- Xin lỗi Kookie, để con đợi lâu rồiVề th....
Ami mở to hai mắt. Kookie đâu rồi? Trở lại ra ngoài. Thằng bé này đi đâu rồi?
- Kookie....... Jungkook..... Con đâu rồi?
Cô lại vòng sang bên kia, nhìn lại chỗ Jungkook ngồi ban nãy. Điện thoại của cô rơi dưới đất. Jungkook là đứa trẻ ngoan, sẽ không vứt điện thoại cô lung tung như vậy được. Có khi nào? Nghĩ đến đây, cô lập tức phóng vội về bệnh viện.
~~~~~~~~~~~~

- Vậy cậu được ông ta cứu?
- Đúng vậy.
- Tôi không biết nên nói cậu ngây thơ hay ngu ngốc nữa. Những lời đó cậu cũng thể nghe lọt lỗ tai sao?
- Tôi.......
- Được rồi. Giờ chúng ta nên chuẩn bị đối sách đi. Đề phòng bị ông ta đánh úp. Còn Yoomi, em nghe cho   đây. Ba mẹ luôn yêu thương em, sẽ không chuyện phân biệt đối xử đây cả. Anh cũng vậy, một giây anh cũng chưa hề nghĩ tới em không phải em gái anh. Hiểu không? Trở lại đứa em gái ngoan của anh trước đây. Được chứ?
Yoomi gật đầu, ôm chầm lấy Yoongi. Vẫn là anh hai của cô tốt nhất. Thiếu chút nữa tự tay cô làm hại gia đình mình rồi.

Jimin im lặng từ lúc Yoomi vào, giờ mới lên tiếng. Anh cũng không còn ác cảm nhiều với Yoomi nữa. Hay nói đúng hơn là chưa từng.
-Yoomi, với cách một người bạn. Hãy nói cho tôi biết. Minah phải con tôi không?
Yoomi ngập ngừng khi đột nhiên bị anh hỏi như vậy. Mặt choi xuống, không dám nhìn thẳng anh, lắc đầu.

Anh đã biết trước rồi. Cũng không quá ngạc nhiên. Nhẹ nhàng tiếp tục hỏi.
- Vậy đêm đó.......
- Đêm đó không em tự biên tự diễn.
- Cậu....... Thật hết nói nổi.
- Xin lỗi.
Taehyung cũng dịu giọng, không còn gay gắt nữa.
- Vậy con tôi?
- Sao cậu..........
- Đừng nghĩ tôi ngu ngốc như Park Jimin.
Jimin ngồi không cũng dính đạn, mở miệng định lên tiếng thì lúc này, Ami mở cửa, gương mặt tái mét, nói đứt quãng.
- Anh..... Anh..... Yoongi ....... bé.... Jung...... Jungkook..... B.....biến mất rồi..
- HẢ???????????

----------------------------------------------
Ư ư, con của mị  😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net