72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Kim gia
Ba anh em quây quần bên mâm cơm. Tuy Taehyung tỏ ra không sao, nhưng Seokjin có thể nhìn ra tâm trạng đứa em út.
- Vui lên đi chứ.
- Em vẫn vui .
Namjoon một bên đang chậm rãi ăn. Cũng lên tiếng.
- Hóa ra nhóc Kookie đó không phải con chú sao? Ay, còn nghĩ đó cháy trai mình nữa.
- Namjoon..
Seokjin hơi nhíu mày, trầm giọng. Namjoon biết mình hơi lỡ lời.
- Xin lỗi, xin lỗi. Không nói nữa.
Taehyung thở dài, từ tốn nói.
- Vẫn con em .

Vừa dứt lời, di động của Taehyung đặt trên bàn reo. Số điện thoại lạ. Ai nhỉ?
- Alo, Kim Taehyung nghe.
- Ba......
Đầu dây truyền đến giọng của một đứa trẻ con, nghe rất dễ thương.
- Ba.....
- À.....,........ Ba đây.
Ấp úng một hồi, Taehyung mới trả lời. Nghe thấy tiếng anh, giọng nói đó liền vui vẻ trở lại.
- Mẹ nói mẹ phải ra nước ngoài, sống cùng với ông ngoại. Mẹ bảo con đi cùng mẹ, nhưng .......
- Được rồi, đợi chút, ba sẽ đến nhà mẹ con.
- Mẹ......mẹ không biết con gọi.....
- , ba biết rồi. Ngoan, nhà đợi ba.
- Vâng .

Tắt điện thoại, Taehyung rời bàn ăn. Với lấy ái khoác cùng chìa khóa xe.
- Em ra ngoài chút.
- Đi đâu vậy? Ơ kìa.... Thằng nhóc đốn này.
Namjoon gọi với theo mà không có hồi đáp, tiu nghỉu. Seokjin buồn cười, vỗ vai cậu em.
- Đợi đi, Taehyung sắp mang cháu về cho chú rồi đấy.
- Hả? Anh nói cái quái thế?
- Đợi đi, lát sẽ biết.
- Hai anh em các người, khó hiểu. Nói xong Namjoon lại cúi đầu, tiếp tục công việc đang dang dở.

Biệt thự Min Yoongi
Ami ngồi cạnh Yoongi. Hắn thong thả, một tay đặt trên eo cô, xoa nhẹ, một tay cầm ly rượu, chậm rãi uống. Ami tựa sát vào hắn, ngủ ngon lành. Nhìn đồng hồ, mới có 9h mà. Sao hôm nay cô nhóc này lại ngủ sớm vậy? Thắc mắc nhưng hắn cũng không gọi cô dậy. Khẽ điều chỉnh tư thế để cô nằm được thoải mái. Nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười.
"Min Yoongi, anh đồ cục đá. Cả ngày không cười chút nào. Chỉ đứa ngốc như em mới thích anh"
Đấy, câu nói đó của cô gái này Yoongi vẫn nhớ mãi. Hắn là người không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Có vui mấy thì mặt vẫn cứng đơ. Nhiều lúc ai nhìn vào cứ nghĩ hắn không hài lòng điều gì đó. Nhưng thật ra là không. Hắn chỉ không biểu lộ ra thôi.

Ami cũng nhiều lần giận dỗi vì cái tính cách lạnh lùng này của anh. Với người ngoài thì không sao. Nhưng đằng này với cô cũng như thế. Chắc từ lúc yêu, nụ cười mà cô nhìn thấy xuất hỉnh trên gương mặt hắn đếm chưa hết 10 đầu ngón tay nữa. Cô giận hắn cũng im lặng, cũng không dỗ dành cô. Lắm lúc là cố tình giận, hân cũng mặc kệ. Kiểu như "tôi không sau, tôi không xin lỗi. Em giận là việc của em". Vậy đấy. Rồi đến vài hôm sao sẽ chạy đến ôm rồi òa khóc như đứa trẻ con. Nói hắn là tên máu lạnh, không có trái tim. Vậy mà những lúc như vậy, hắn lại cười đến sảng khoái. Là cười, cười đấy. Vừa ôm cô vừa cười.

Cái câu nói đó, là lúc Ami đã ngủ rồi, cô nói mớ thôi. Yoongi nghe thấy chỉ khẽ cười rồi hôn lên trán cô. Thì thầm nói yêu cô. Đương nhiên Ami sẽ không biết rồi. Cô còn bận ngủ.
- Yoongi......
Đang ngủ, bỗng Ami tỉnh dậy. Cái giọng vẫn còn ngái ngủ gọi tên hắn.
- Sao thế?
- Sao anh lại uống rượu?
- Không thích?
- Ưm.....
Ami nhìn hắn, gật gật đầu.
- Vậy không uống nữa.
- Ưm.....

Hắn bỗng nhiên bế cô đến sát người mình hơn, khẽ xoa đầu cô.
- Nhưng giờ tôi buồn mồm lắm.
- Em nấu cho anh nhá.
Cô vội đứng dậy, Yoongi đói thì đương nhiên cô phải nấu gì đó rồi. Mặc dù cô không biết nấu ăn 😂. Vừa đứng dậy đã bị hân giữ lại.
- Tôi đâu nói tôi đói.
- Nhưng anh vừa bảo......
- Tôi muốn ăn thứ khác.
- What?
- You.
- Hả??????
- Đi nào.
Vừa dứt lời hắn liên nhấc bổng cô lên, mang vào phòng. Còn sao nữa? Ami chỉ có nước ngoan ngoãn nghe theo thôi. Chống cự làm gì cho tốn sức. Làm vậy chỉ khiến người này hành cô lâu hơn thôi.

Biệt thự Park Jimin
Jimin lúc này đang rất vui sướng. Cõng Jungjook chạy quanh nhà, bé con thì đương nhiên rất thích thú rồi. Ở trên lưng anh, ôm cổ la hét khắp nhà. Bà Park ngồi ở ghế mà mắt cứ dõi theo đứa con trai cùng nhóc thỏ con đáng yêu của bà. Cuối cùng thì Inna cũng đồng ý tha thứ cho Jimin rồi. Thằng nhóc này đúng là rất giỏi đi. Mới chưa đầy 3 ngày đã thuyết phục được Inna rồi.

- Nhóc con, con làm tốt lắm.
- Mẹ không mắng con đâu, đúng không ba?
- Dễ thương đều được tha thứ.
- Kookie dễ thương ạ?
- Chứ sao.
Inna phía sau lưng, mặt đằng đằng sát khí nhìn hai người trước mặt.
- Jeon Jungkook, Park Jimin, hai người giỏi quá nhỉ?
Vừa nghe tiếng cô. Cả hai giật mình, cứng đơ người. Jungkook thì sợ Inna một phép, thu người nép vào ngực ba mình. Còn Jimin thì đứng yên không dám quay đầu lại.
- Giờ hai người còn không muốn mở miệng với tôi nữa hả?

Vẫn là Jungkook láu cá. Tụt người khỏi anh, chạy đến bên cô, ngước nhìn bằng ánh mắt to tròn, lúc nào cũng long lanh.
- Con yêu mẹ nhất.
Jimin thấy nhóc ranh ma kia chạy đến nịnh cô, cũng bắt trước. Ôm lấy Inna từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.
- Anh yêu vợ nhất.
- Ai vợ anh?
- Yoo Inna.
- Ai Yoo Inna?
- Em/Mẹ.
Hai người cùng đồng thanh. Inna phì cười. Đúng là cô không giận nổi.

Vẫn là nên cảm ơn Kookie chứ nhỉ? Không phải nhờ cái sự ranh ma đó mà cô và anh lại trở về bên nhau hay sao?
- Kookie, lại về nhà với bà chứ?
- Vâng ạ. Bà chờ Kookie chút nha.
Inna nhìn bà Park cùng Jungkook. Ngạc nhiên. Hả? Đi đâu?
- Mẹ, mẹ với Kookie định đi đâu sao?
- Mẹ đưa Kookie về nhà.
- Nhà? Không ph.....
- Nhà mẹ.
- Dạ...?
Lúc này Jungkook đeo balo tai thỏ, lon tin chạy ra, bám lấy chân bà Park.
- Kookie xong rồi ơi.
Bà Park xoa đầu đứa cháu trai. Mỉm cười hiền từ.
- Đi nào.
- Ơ, Kookie......
- Ba bảo Kookie muốn có em thì phải sang nhà bà nội ở một thời gian. Kookie chào ba mẹ.

Bà Park cùng Jungkook đã lên xe đi mà Inna vẫn giữ nguyên tư thế, đứng yên một chỗ, á khẩu. Rồi.
- PARK JIMIN.
- Ah ah, đừng đánh anh. Đau... Ah...

-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net