Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập trung vào luyện tập vũ đạo đến tận mười giờ đêm mới nghỉ. Ngồi uống nước, Ami mới nhớ ra là chưa gọi điện thoại cho mẹ, mới vội tìm điện thoại trong balo.

" Lạ ta? Sao không thấy? "

Tìm lại thêm lần nữa, đổ hết đồ trong balo ra vẫn không có.

" Rơi ở đâu chứ? Chắc mẹ lo lắm đây "

Ngồi nhớ lại hành trình lúc sáng đi những đâu. Điểm cuối cùng là ở phòng tập của mấy anh.

" Nhớ rồi! Lúc sáng... lúc sáng ở phòng tập của Bangtan mình đã làm rơi nó khi thấy sicula của Jimin "

Vội vàng dọn đồ vào balo và chạy qua phòng tập của các anh. Ami nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó... giọng trầm trầm ấm ấm là của Taehyung, bias của mình mà sao không nhận ra được chứ.

Anh đang nói chuyện một mình ư? Lúc Ami đứng ép vào cửa để nghe cho rõ hơn thì bỗng có tiếng chuông điện thoại. Là tiếng chuông điện thoại của em mà. Anh đang giữ sao?

" Cháu chào bác ạ! "

- Cháu là ai? Ami con bác đâu sao nãy giờ bác gọi nó không nghe máy?

- Khoan đã, bác nhận ra cháu rồi cháu là V của nhóm BTS đúng không?

" Dạ phải, rất cảm ơn bác vì đã biết cháu. Mà bác nói tiếng Hàn giỏi quá ạ "

- Chàng trai đẹp trai nhất thế giới mà sao không biết được chứ

" Bác là mẹ của Ami ạ. Bác khỏe không ạ? "

- Cảm ơn cháu, bác khỏe

" Sao giờ bác chưa ngủ nữa ạ? "

- À! Bác ở Việt Nam nên bây giờ mới 8h thôi cháu, tranh thủ gọi cho Ami sớm hỏi thăm nó rồi để nó ngủ sớm con à

" Dạ "

- Lúc ở nhà hay đã qua bên Hàn, mỗi lần nói chuyện với Ami nó đều nhắc đến cháu, nó thần tượng cháu lắm đó

" Thật sao ạ? Em ấy dễ thương quá "

- Bây giờ nó được làm cùng công ty với cháu nữa thì vui gấp 100 lần luôn đó nha

Taehyung đỏ mặt, chỉ cười ngại ngùng.

- Nói chuyện với con nãy giờ bác quên mất. Ami đâu con?

" Ờ... dạ... dạ... Ami... "

Ami đứng ngoài nhìn đồng hồ thì đúng là giờ này mẹ hay gọi. Đoán chắc là Taehyung đã bắt máy rồi.

Khi thấy anh hơi lúng túng, chắc là mẹ hỏi mình đâu nên Ami mới mạn phép đi vào.

" Em xin phép " - Ami đẩy cửa vào

" Ami à! Mẹ em gọi này " - Taehyung vội đứng lên đưa điện thoại cho em

Ami nhận lấy rồi nói chuyện với mẹ. Anh thấy vậy thì ra ngoài. Nói xong, em tưởng anh về rồi nên cũng tắt đèn đóng cửa phòng tập đi về.

Đến thang máy thì thấy anh đứng đó, anh nhìn em, miệng có ý cười nhưng cũng có chút ngại ngùng. Anh nhanh miệng nói trước.

" Ami! Anh xin lỗi. Anh không cố ý chuyện lúc nãy đâu, chỉ là mẹ em gọi nhiều quá nên anh phải bắt máy cho bác khỏi lo " - Taehyung vừa nói vừa lo sợ Ami sẽ giận

" Không sao đâu ạ. Anh giữ giúp em thì may quá, em cứ sợ sẽ bị ai lấy mất thì tiêu đời em luôn " -

Ami nở nụ cười cho không khí bớt căng thẳng. Anh thấy vậy thì nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

" Thật không? Vậy là em không giận anh sao? "

" Thật mà " - Ami vừa nói vừa bấm thang máy

" Cũng trễ rồi. Chúng ta cùng nhau về nhé cô fangirl của tôi " - Taehyung thấy Ami bỏ qua chuyện lúc nãy liền trêu chọc

" Ai là fangirl của anh chứ? "

Ami đỏ mặt, liền mặt chỗ khác.

" Vậy mà điện thoại của ai kia để hình anh nữa chứ, còn mẹ của ai kia cũng đã xác nhận luôn rồi " -

" Làm gì có? Không có " - Ami xua xua tay, mặt bây giờ còn đỏ hơn

" Oh! Thế à! Không biết ai đó ở những lễ trao giải cứ nhìn chằm chằm anh vậy ta? "

Taehyung nghiêng nghiêng đầu, nói vu vơ.

" Anh chọc em hả? " - Ami quay qua đánh đánh vào tay anh

Trời ơi, Kim Taehyung! Giờ em mới biết là anh cũng giỏi trong trò trêu ghẹo lắm đó.

" Hậu bối mà hành hung tiền bối là không được đâu đó? "

Taehyung vừa né người vừa nói.

Ami nghe vậy liền rút tay về đứng thu lại một góc ở thang máy. Một khoảng không yên lặng. Em thấy cũng hơi ngượng ngùng nên mới lên tiếng.

" Anh biết em ở đâu không mà lúc nãy đòi về cùng chứ? "

" Biết chứ. Em ở cùng nơi căn hộ bọn anh đang ở mà "

" Có chuyện này... ờ... mai mốt anh cho em mượn Yeontan chơi với nha "

Ami không biết vì sao mà lại nói ra những lời đó, cảm giác khi nói chuyện với anh rất vui, rất quen thuộc nhưng đã thân quen từ trước.

Anh im lặng nhìn Ami. Như kiểu muốn cướp con trai anh à?

" Không được sao ạ? Thế thôi em xin lỗi "

" Nếu em muốn thì anh sẽ cho Yeontan qua ở với em luôn "

Taehyung bỗng cười phá lên, làm em có chút khó hiểu. Nhưng thấy anh cười như vậy, trái tim em bị xao xuyến, hẫng đi một nhịp. Ami vui mừng ôm lấy cánh tay anh.

" Thậy sao ạ? Em thích Yeontan lắm đó "

Anh thấy Ami làm vậy thì có hơi nhìn xuống chỗ tay Ami đang nắm lấy cánh tay anh.

" Em xin lỗi! " - Ami vội buông tay ra

" Em thích Yeontan lắm sao? "

" Dạ phải. Rất thích luôn " - Ami tinh nghịch nói

...

Rồi thang máy cũng xuống đến nơi. Ami với anh tản bộ về nhà, vì đang là đầu năm nên thời tiết cũng còn rất lạnh mà bây giờ lại là đêm khuya rồi nên càng lạnh hơn. Mà Ami chỉ mang đúng một bộ đồ quần jean, áo len, áo phao dài bên ngoài nên cũng có phần lạnh lạnh.

" Trời lạnh mà sao em không mang theo găng tay, khăn quàng cổ hay mũ len chứ? "

Taehyung thấy Ami vừa đi vừa run lên bần bật cũng lo lắng hỏi.

" Sáng đi vội quá nên em không mang những thứ đó " - Ami nói mà khói cứ tuôn tuôn ra

" Thế có túi giữ ấm không? "

Ami lắc đầu. Anh vội cởi áo khoác phao bên ngoài ra đưa cho em. Ami liền đẩy cái áo trả lại cho anh, nếu Ami nhận áo của anh thì anh cũng sẽ bị lạnh mất.

" Không được đâu. Anh sẽ lạnh đó. Mặc vào đi anh "

Anh cứ lại choàng lên người cho Ami. Sau một hồi đưa đẩy qua lại. Taehyung tỏ vẻ bực bội trên mặt nhìn Ami.

" Em thật cứng đầu nha. Anh đưa gì em cũng không chịu là sao?"

" Nhưng anh sẽ lạnh đó "

" Bộ em ấm chắc? "

Taehyung nói rồi nhìn quanh chỗ mình đang đứng. Có một cửa hàng tiện lợi gần đó, Taehyung kéo tay Ami đi vào bên trong cửa hàng.

" Bên kia. Đi theo anh "

Vào đó, anh mua cho Ami mấy cái túi giữ ấm, cái khăn quàng cổ và cái mũ len. Ami từ chối thì mặt anh không vừa ý trông rất đáng sợ. Nhưng khi Ami đồng ý nhận thì anh lại cười rất tươi.

" Từ nay phải nghe lời anh. Phải biết giữ ấm cho bản thân lỡ bệnh ra đó rồi bác gái ở Việt Nam lo lắng thì sao? "

Taehyung cứ thế mà dặn dò em, như thể là bạn trai đang quan tâm người yêu của mình.

" Còn nữa. Nếu không nghe lời anh sẽ  không cho em mượn Yeontan đâu đó có rõ chưa? "

" Nae. Sẽ nghe lời anh chịu chưa? "

Ami buộc phải nghe theo anh vì anh đem Yeontan ra hù em.

...

Khi đưa Ami về đến tầng căn hộ, anh chào tạm biệt em rồi lại tiếp tục về căn hộ của mình.

Lúc đứng trong thang máy, anh cứ cười tủm tỉm nghĩ về những chuyện mới xảy ra lúc nãy.

Đúng là rất dễ thương! Từ lời nói đến hành động chả ra dáng người lớn gì cả. Chính vì vậy, Ami đã thành công thu hút sự chú ý của Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net