Chap 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày nữa lại trôi qua và cái ngày 20/9 định mệnh cũng đã đến.

7h tối tại đường XXX, thành phố Baegu. Chiếc xe hơi đời mới nhất mà Jinyoung vừa tậu được đang đi trên 1 con đường mòn dẫn vào khu rừng rậm phía sau núi. Quang cảnh bây giờ vô cũng tĩnh lặng và vắng vẻ, thỉnh thoảng còn nghe cả tiếng của những chú cú đêm. Hai bên đường là các bụi cây rậm rạp tán lá xùm xuề chồng chất lên nhau. Phía xa xa, ở nơi khoảng không tối tăm kia khi chưa được rọi đèn tới thì y như rằng tạo ra những hình thù kinh dị, cứ lấp ló, thoắt ẩn thoát hiện đầy bí ẩn. Xung quanh hầu như không có 1 căn nhà hay các thiết bị chiếu sáng nào hết, nơi đây cứ như bị bỏ hoang vậy. Chưa kể đến trên đoạn đường họ đi đến có biết bao cái nghĩa trang rộng lớn, tuy trống vắng nhưng lại hiện hữu những linh hồn không tên, dõi theo bóng xe của họ, hoặc thậm chí là nhìn bóng lưng đang đi xa dần từ phía sau.

Không khí bây giờ trên xe đang vô cùng khiếp đảm, làm mọi người cũng được 1 phen rợn tóc gáy. 5 cô nàng ngồi hàng ghế giữa thì run sợ ôm lấy nhau. Jinyoung và Mark ngồi phía trên vẫn cố gắng giữ tinh thần thép để tập trung điều khiển xe. Còn 3 anh chàng còn lại thì ngồi dãy ghế cuối cùng, nhìn ngắm quang cảnh xung quanh với ánh mắt đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.

- Mọi người à... Liệu có ổn không đấy? _ Nayeon lí nhí nói.

- Mọi thứ xung quanh trông thật đáng sợ... _ Tzuyu cũng run cầm cập.

- Không sao đâu ! Mọi người bình tĩnh đi ! Hơn nữa đây đâu phải lần đầu chúng ta vào rừng? Lúc nào đến đây mà chẳng cảm thấy như vậy. _ Yugyeom cố gắng trấn an các cô gái.

- Yugyeom nói chí phải ! Hơn nữa bọn anh ai cũng có võ thuật mà, các em sợ gì cơ chứ ! _ Jackson vỗ ngực đầy tự tin.

- Nhưng... Nếu là ma thì dù cho có võ công cao cường cũng không thể làm gì được chúng mà phải không? _ Sana ngẩng đầu lên nói.

- Thôi thôi ! Mọi người đừng có suy nghĩ lố lăng như vậy chứ ! Làm gì có ma cỏ ở đây. _ BamBam ngồi yên không được cũng lên tiếng.

- Nói thiệt chứ em cảm thấy hối hận khi đồng ý tham gia 1 trò chơi không rõ ràng và đến đây... _ Mina xụ mặt nói, cô cũng không quên xích lại ngồi gần chị em của mình hơn.

Hàng ghế đầu vẫn tiếp tục với công cuộc giữ vững tinh thần thép, không bị dao động bởi lời nói và những thứ xung quanh. Nhưng dù sao cũng run sợ chứ bộ, chỉ là họ không thể hiện nó ra mà chỉ trao đổi bằng ánh mắt mà thôi.

- Này Mark ! Đã đến nơi chưa? _ Jinyoung hỏi.

- Cậu cứ đi thẳng đến cuối đường là đến rồi. _ Mark chỉ tay về phía trước đáp.

Momo ngồi hàng ghế sau nghe cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia liền hết hồn, cô nói bập bẹ như em bé.

- Cái gì??? Ở đây đã hiu quạnh đến thế rồi mà cái nơi quái quỷ ấy ở tận sâu trong rừng á? Thôi đáng sợ lắm, em không tham gia nữa đâu !

- Giờ em có muốn quay lại cũng không được đâu ! Vì thế im lặng giúp anh 1 chút đi ! _ Jinyoung nhíu 2 bờ chân mày lại, gắt gỏng đáp.

- .... - Cô nàng chỉ biết cúi gầm mặt, ngồi thui thủi 1 góc.

- À... Anh Jinyoung do bực bội nên hơi gắt gỏng 1 xíu thôi, MoMo thông cảm nhé ! _ Yugyeom lên tiếng nói đỡ 1 phần nào.

- A.... Có phải ngôi nhà ở đó không? _ Tzuyu đưa người lên phía trước, nhìn về phía căn nhà đồ sộ ở mép đường bên phải.

Chiếc xe ấy đang lăn bánh liền dừng lại, mọi người cùng nhau tranh thủ xuống xe.

Nơi đây không chỉ là 1 ngôi nhà bình thường, mà nó chính là Biệt Thự, 1 biệt thự cao cấp chứ không hề tầm thường chút nào. Điều này thoáng chốc làm mọi người ngạc nhiên 1 lúc, họ dò xét căn biệt thự từ trên xuống dưới. Bỗng Nayeon thốt lên 1 câu khiến ai cũng lạnh sống lưng.

- Tuy đây là 1 căn biệt thự rất đẹp, sang trọng và cao cấp nhưng sát khí bên trong quả thật rất đáng sợ. Nơi này không chỉ là 1 trò chơi, dường như chúng đang dẫn dắt chúng ta để khám phá 1 bí mật nào đó bên trong... Điều này không đùa được đâu !

- Ối giời ! Em thấy đơn giản nó chỉ là 1 căn biệt thự bình thường, không hơn không kém ! _ BamBam không tin, cố chấp nói.

- Không ! Em nghĩ Unnie nói đúng đấy. Nơi đây quả thật không đơn giản như ta nghĩ đâu, em cũng cảm nhận được 1 chút gì đó rất bí ẩn, không giải thích được... _ Sana ngập ngừng nói, hoàn toàn ủng hộ Nayeon.

- Chỉ là 1 trò chơi thôi mà. _ Jackson cười, 1 nụ cười rõ là lo lắng.

- Không hẳn là vậy đâu ! Chả có gì chứng minh đây chỉ là 1 trò chơi vui vẻ đơn thuần cả ! Cái poster thật sự rất mập mờ, không phải sao? _ Mina cũng góp ý kiến.

- Nhưng dựa vào đâu mà mọi người cho rằng Nayeon Unnie nói đúng? _ Yugyeom thắc mắc.

- Đơn giản là chị ấy rất nhạy cảm, có tài quan sát và suy luận rất tốt. Chị ấy luôn là người đưa ra lập luận cùng ý kiến đúng đắn. Không chỉ 1 lần mà rất nhiều lần như thế, dường như đây là 1 bản năng rồi. _ MoMo cười nhẹ, tự hào nói.

- Chỉ có chút suy nghĩ và dự đoán như thế thì không có gì chắc chắc cả ! _ Jinyoung cũng khá tò mò, muốn thử xem Nayeon sẽ trả lời thế nào.

- Tôi không chắc nữa... Lần này có thể linh cảm của tôi đã sai... _ Nayeon nhìn đăm chiêu về phía căn biệt thự kia, ánh mắt đầy muộn phiền như đang che giấu điều gì đó.

Và đương nhiên, câu trả lời này đem lại khá nhiều sự thất vọng trong lòng mỗi người. Họ tưởng rằng Nayeon sẽ cho ra những suy luận tuyệt vời... Hoặc 1 lời khuyên đúng đắn chẳng hạn...

Bỗng nhiên ngay lúc này, tiếng chuông thông báo của cả 10 người đều vang lên cùng 1 lúc, với nội dung tin nhắn y hệt như nhau.

" Thời gian dành cho các bạn tham gia trò chơi cũng đã đến. Cổng đã được mở khóa, mời mọi người vào trong. Hãy cố gắng vượt qua 9 căn phòng của chúng tôi và dành chiến thắng nhé. Chúc các bạn có trải nghiệm vui vẻ ! "

- Tin này từ ai thế ạ? _ Tzuyu thắc mắc

- Là Luke, người quản trò ! _ BamBam đáp.

- Chà chà ! Cái quỷ quái này cũng có quản trò nữa cơ á? _ Mark ngạc nhiên.

- Bây giờ mọi người tính như nào? Có vào trong không? _ Mina chống nạnh, hoài nghi hỏi.

Đột nhiên...

- Mọi người, ra đây nhìn xem ! _ Yugyeom gọi mọi người đến xem cái bảng được treo ở phía trước cổng biệt thự.

Họ cùng nhau nhìn vào cái bảng kia, rồi 1 dòng chữ đỏ rực hiện ra.

" YOU ONLY HAVE TWO CHOICES. YES OR YES ! "

- Ể ! Bài hát của chúng ta kìa mọi người ! _ Mina hí hửng nói.

- Nhưng tại sao lại là Yes or Yes nhỉ? _ Sana thắc mắc.

- Chắc là có người đạo nhái chúng ta rồi ! _ MoMo cười trêu.

- Không phải như vậy đâu ! _ Nayeon nghiêm túc khẳng định.

- Sao thế? Có chuyện gì à? Đây dù sao cũng chỉ là 1 câu nói bình thường thôi mà? _ BamBam thắc mắc.

- Hàm ý của câu nói đó có nghĩa là chúng ta không thể nào quay lại, chỉ còn sự lựa chọn là bước vào bên trong mà thôi ! _ Tzuyu trầm mặc nói.

Rồi 1 nụ cười đầy ma mị hiện lên trên khuôn mặt cô, giọng nói thủ thỉ nhưng cũng đủ khiến người khác ám ảnh đến không tài nào quên được.

" Chào mừng tất cả mọi người ! Cùng vào trong và khám phá những phát minh đầy thú vị nào ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net