Chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ở đó có 1 cái gì đó... À không... Hình như là con người ! Người đó đang đứng vẫy tay để gọi chúng ta lại. Cô ta đang mặc 1 chiếc váy trắng, mái tóc dài dường như che phủ gương mặt kia và có 1 làn da vô cùng trắng...

- Làm sao có thế? Bây giờ có ai ở trong này đâu? Hơn nữa nơi này bị cấm túc mà. _ Jisoo cùng mọi người ra khỏi xe và chạy đến chỗ J-Hope.

- Nhưng anh có thấy gì đâu? Trời cũng tối rồi mà chú mày cứ hù người khác là sao vậy? Không có healthy và balance gì hết ! _ Jin nhón nhón đôi chân nhìn về phía mà J-Hope chỉ nhưng chẳng thấy có gì cả.

- Không ! Rõ ràng là em thấy rất rõ mà ! Cô ấy vẫn đang đứng đó, đang vẫy tay gọi chúng ta. 1 bàn tay trắng như sứ vậy. _ J-Hope vẫn đăm chiêu nhìn về phía khoảng không ấy.

- Chắc anh bị hoa mắt rồi đó ! Người ta nói nếu mình sợ thứ gì đó quá thì mình sẽ cảm giác được nó ở xung quanh mình, như thế chỉ làm bản thân thêm sợ thôi. _ Jimin cặn kẽ giải thích.

- Nhưng mọi người không thấy sao? Cô ta thật sự rất kì lạ và đáng sợ ! Chẳng lẽ chỉ 1 mình Hope thấy thôi à? _ J-Hope uất ức.

Mọi người chỉ biết nhìn nhau im lặng. J-Hope nhìn thái độ này cũng biết chắc câu trả lời. Càng nghĩ càng tức, anh nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy mới được.

- Nếu không ai tin tôi thì tôi sẽ đến đó chứng minh cho mọi người thấy ! Lúc đó đừng có mà hối hận và hãy mở to mắt ra mà nhìn ! _ J-Hope khẳng định chắc nịch, chân bước đi lên phía trước.

- Này ! Nguy hiểm lắm đấy ! Nếu điều đó không phải sự thật thì không sao nhưng lỡ những gì Hope nói là đúng thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. _ Jennie kéo tay Hope lại quát thẳng 1 cái vào mặt.

- Nhưng mọi người có tin tôi không? Mọi người chưa bao giờ cho tôi được quyền nói ra ý kiến của bản thân ! Lời nói của tôi trước giờ không hề có giá trị mà? Không chừng, lần này tham gia thì các người lại có kế hoạch tống khứ tôi đi luôn đấy chứ. _ J-Hope bực tức thét lên 1 cái, trên môi nở nụ cười mỉa mai có chút uất hận.

- Ý của mọi người không phải như thế... Nhưng anh nghĩ xem, bây giờ chúng ta ở đây đã rất nguy hiểm rồi ! Thậm chí còn chẳng có xe để trở về nữa. Tín hiệu liên lạc với mọi người cũng mất, chúng ta bây giờ chỉ có thể tự lo lắng cho bản thân thôi. Trời cũng đã dần tối rồi, mọi thứ xung quanh ngày càng bí hiểm và đáng sợ thêm không phải sao? Huống hồ chi bây giờ chỉ mình anh thấy thứ quái quỷ đó thôi nữa. Chúng ta chưa thể biết rằng nó có nguy hiểm hay không mà? Không phải mọi người không tin anh nhưng chúng ta phải có bước đi đúng đắn ! Không thì phải bỏ mạng lại ở đây đấy ! _ JungKook mất kiên nhẫn liền lên tiếng.

Cuộc trò chuyện bỗng nhiên dừng lại sau lời nói của JungKook. Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc vì không ngờ rằng 1 người trẻ tuổi như anh lại có thể nói được những lí lẽ thế này. Hoàn hảo như thế thì Chae quả thật sướng nhất rồi.

- Phải... Em nói đúng ! Là do anh nông nỗi và ngu ngốc ! Thằng đầu đần như anh thậm chí suy nghĩ không sáng suốt bằng 1 đứa trẻ... _ J-Hope cười nhạt, quay đầu bỏ đi đâu đó.

Chaeyoung thấy vậy có hơi lo lắng, liền ghé sát tai nói với JungKook.

- Khi nãy cậu có nóng tính quá không? Xem anh Hope buồn đến mức nào kia kìa... Tớ lo cho anh ấy quá...

- Đúng là tớ có hơi nóng tính... Nhưng cậu đừng lo, cho anh ấy ở 1 mình để thanh thản hơn đi đã. Khi nào anh ấy về tớ sẽ xin lỗi mà ! Đừng lo lắng quá nhé ! _ JungKook mỉm cười, anh đưa tay lên xoa đầu cô.

- Thôi được rồi ! Bây giờ cũng đã tối nên rất lạnh, mọi người chia nhau ra tìm ít củi rồi quay lại đây. Khi nào đẩy đủ thì chúng ta kiếm căn nhà chòi hay cabin nào ngủ cũng được. _ Suga vỗ tay, lên tiếng thông báo.

- Ý kiến hay đấy ạ ! Chúng ta mau đi thôi ! _ Lisa hí hửng đồng tình.

Mọi người chia nhau đi kiếm củi, để J-Hope ở lại đó 1 mình ngồi thẫn thờ nhìn về phía khoảng không vô hình kia.

- Nhưng nói gì thì nói, mình thật sự thấy cô gái ấy mà... Tại sao mọi người lại không tin cơ chứ? _ Anh vò đầu bứt tai, cảm giác vô cùng hụt hẫng.

Đột nhiên ngay lúc đó... Tiếng run của điện thoại phát ra, báo hiệu 1 tin nhắn đến.

_____

Unknow:
- 6

J-Hope:
- Ai đấy?
- Tôi không hiểu !

Unknow:
- 2

J-Hope:
- 2 ??
- Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Unknow:
-  999

J-Hope:
- Cậu nhầm máy rồi !
- Đừng gửi những tin nhắn như thế này cho tôi nữa !
- Không vui đâu -_-

Unknow:
- OFFLINE !

~ Dòng tin nhắn kì lạ ấy đã dừng lại. Không gửi thêm bất kì lời nào nữa... ~

J-Hope khó hiểu nhìn những dòng tin nhắn trong chiếc điện thoại của mình mà chìm vào dòng suy nghĩ... Những dãy số này có ý nghĩa gì cơ chứ? Tại sao họ lại gửi cho anh? Hay đây chỉ là 1 trò đùa?

Rồi bỗng nhiên... Anh nhớ đến 1 chuyện khiến bản thân lạnh cả sống lưng...

" Chẳng phải ở đây đã bị mất sóng rồi sao? Như thế thì tin nhắn được gửi và nhận như thế nào? Chuyện này làm sao có thể xảy ra và bắt nguồn từ đâu? Mình không nằm mơ đấy chứ? "

Anh hốt hoảng kiểm tra lại điện thoại. Quả thật những dòng tin nhắn ấy vẫn còn nguyên, chắc chắn đây là sự thật chứ không phải mơ rồi. Nghĩ thế, anh liền lấy điện thoại gọi cho mọi người, nhưng không hiểu sao chỉ nghe được tiếng tít tít và mớ âm thanh hỗn độn do nhiễu sóng.

" Tại sao mình lại không gọi và nhắn tin được cơ chứ? Trên điện thoại vẫn còn thông báo mất sóng... Vậy những tin nhắn mình nhận và gửi đi có được trong điện thoại bằng cách nào? "

~~~ Lúc này, tin nhắn từ tên vô danh kia lại gửi đến. ~~~

Unknow:
- 7

J-Hope:
- Gì nữa vậy?

Unknow:
- 7

J-Hope:
- Mau dừng lại đi !

Unknow:
- 7

J-Hope:
- Nhưng làm sao tôi có thể nhận và trả lời tin nhắn của cậu được cơ chứ?
- Điều này thật VÔ LÝ !

Unknow:
- 7
- 33

J- Hope:
- Tôi chẳng hiểu điều này có ý nghĩa gì nữa...
- Làm ơn dừng lại đi !

Unknow:
- OFFLINE !

_____

J-Hope bây giờ sợ hãi vô cùng. Anh muốn gặp mọi người, muốn thoát khỏi cái cảm giác quái quỷ này. Nhưng mọi thứ dường như bất khả thi ! Xung quanh anh chỉ toàn là cây cối, là khoảng không tĩnh lặng chỉ toàn tiếng gió thổi xào xạc thôi. Mặc dù rất muốn đi gặp những người bạn của mình nhưng làm sao biết họ ở đâu cơ chứ? Bây giờ anh chỉ còn cách ở lại, cố gắng chờ đợi chờ đợi với niềm hi vọng rằng mọi người sẽ đến kịp thời... Để tránh điều tồi tệ nhất xảy ra.

~~~ 15p lại trôi qua, dòng tin nhắn ấy vẫn tiếp tục làm phiền J-Hope ~~~

Unknow:
- 2

J-Hope:
- ???

Unknow:
- 2

J-Hope:
- Dừng trò này lại đi ! Tôi không thể chịu đựng nỗi nữa !

Unknow:
- 2

J-Hope:
- Tôi không rảnh để đùa với cậu đâu !

Unknow:
- 44
- OFFLINE !

J-Hope:
- Ơ cái tên bệnh hoạn này?

~~~ Rồi 15p sau nữa... ~~~

Unknow:
- 3

J-Hope:
- 3 sao??

Unknow:
- 3

J-Hope:
- Hình như... Tôi phát hiện ra điều gì đó !

Unknow:
- 8 !

J-Hope:
- CHẾT TIỆT ! LẦN NÀY TIÊU THẬT RỒI !

Unknow:
- END !
- OFFLINE !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net