Chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và rồi, 1 tuần trôi qua...

~~~ Roseanne -----> JungKookie_e ~~~

Roseanne_e:
- Chào buổi sáng, JungKook ❤

JungKookie_e:
- Chào :)

Roseanne_e:
- Tớ nhớ cậu quá à ! Dẫn tớ đi ăn đi :3

JungKookie_e:
- Ủa chúng ta chia tay rồi mà 🙂

Roseanne_e:
- .....
- À xin lỗi, tớ quên mất 😊

~ 14:30 ~

Roseanne_e:
- Cậu còn giận tớ sao?

JungKookie_e:
- Cậu phiền quá đấy 🙂

Roseanne_e:
- Cậu nói đi ! Tại sao, có chuyện gì mà cậu lại chia tay tớ?

JungKookie_e:
- Chúng ta đã CHIA TAY rồi ! Cậu đừng làm phiền tôi nữa.

Roseanne_e:
- ....

~ Seen ~

~ 17:00 ~

Roseanne_e:
- Cậu đang làm gì đấy?

JungKookie_e:
- Ăn?

Rossanne_e:
- Ăn ngon miệng nhé 😊

JungKookie_e:
- Cảm ơn.... 👀

~ 20:00 ~

Roseanne_e:
- Chúng ta thật sự đã chấm dứt rồi sao? 😶

JungKookie_e:
- .... 💨

Roseanne_e:
- Bây giờ cậu cảm thấy tốt hơn nhiều nếu không có tớ chứ?

JungKookie_e:
- ..... 💬
- Làm ơn cậu đừng như thế nữa ! Hãy để tớ quên cậu đi ! Đừng níu kéo mãi như vậy (!)

Roseanne_e:
- Riêng tớ cảm thấy không ổn chút nào 😞 Khi không có cậu mọi thứ xung quanh tớ dường như chỉ toàn là bóng tối...

~ Seen ~

Roseanne_e:
- Cậu thật sự muốn xem tớ như người xa lạ, muốn cắt đứt quan hệ với tớ?

~ Seen ~

Roseanne_e:
- Làm ơn, đừng seen nữa ! Mau trả lời tớ đi !

JungKookie_e:
- 💢💢
- Phiền phức quá rồi đấy ! Chúng ta đã KẾT THÚC ! Làm ơn đừng níu kéo nữa !

Roseanne_e:
- 😢😢

[Thật ra JungKook yêu Chaeyoung nhiều hơn cô nghĩ... Chỉ vì do có quá nhiều thứ ngăn cản và chen ngang cuộc tình chả 2 người... Anh chỉ sợ rằng mình không thể đem lại hạnh phúc cho cô...]

[Hơn nữa anh là con trai, không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài mà cứ mãi chôn giấu nó...]

~ Ngày hôm sau ~

Dường như mọi thứ xung quanh đều rất ngột ngạt và chật chội... Hơi thở cùng sự ấm áp cũng thiếu thốn dần... Chaeyoung muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành... và quên đi moin phiền não...

~ 20:00 ~

Roseanne_e:
- Hôm nay... Tớ muốn ra ngoài...

~ Seen ~

Roseanne_e:
- Tớ biết cậu vẫn luôn theo dõi tớ...
- Hãy nhớ đến gặp tớ khi tớ thật sự cần cậu (!)

~ Seen ~

JungKookie_e:
- Đi đâu?

Roseanne_e:
- Công viên ngày hôm ấy 😊

JungKookie_e:
- Ừ... Cẩn thận 👀

Roseanne_e:
- ☺️☺️

JungKookie_e đã off 1 phút trước.

Anh tất tả thay quần áo rồi phóng xe thật nhanh đến chỗ Chaeyoung. JungKook tản bộ theo cô, nhưng chỉ lặng lẽ dõi theo sau... Tay vẫn cầm chặt điện thoại, chờ từng hồi âm của cô.

.......

Dạo quanh 1 vòng công viên. Tâm trạng Chaeyoung nhẹ nhõm hẳn... Nhưng bỗng dưng cô nhìn thấy 1 cặp đôi trẻ đang hạnh phúc bên nhau, ngay chính chỗ mà cô và JungKook cùng nhau ước hẹn thì lòng lại đau như cắt. Trái tim lại thêm 1 lần nữa tan vỡ...

Nước mắt Chaeyoung lúc này không tự chủ được mà cứ thi nhau rơi xuống... Cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi nở nụ cười gượng. Chiếc điện thoại trên tay được bật sáng, cô gõ 1 dòng chữ gửi sang cho anh.

Roseanne_e:
- Tớ nhớ cậu 😭😭

~ Seen ~

Đôi tai cô lãng quên mọi thứ... Cô không nghĩ ngợi gì nữa, đôi chân không tự chủ mà cứ bước trên con đường đông người... Con tim lúc này dường như loạn nhịp, tâm trạng trầm xuống đầy buồn bã và thất vọng...

Cô tự hỏi: " Tại sao mình lại thảm hại như thế này? "

Nhưng tất cả đều vì chữ YÊU ! Cô yêu anh nhiều hơn cô tưởng tượng... Để rồi khi không còn anh bên cạnh, cô lại thành ra 1 kẻ đáng thương thế này...

PARK CHAEYOUNG ĐÚNG LÀ 1 KẺ NGỐC !

Và rồi... 1 tiếng rầm từ phía sau. 1 sự việc đầy bất ngờ đã xảy ra khiến cho mọi người xung quanh đó đều vô cùng ngạc nhiên và lo lắng

Từ xa, 1 chiếc xe ô tô lao đến với vận tốc kinh hoàng... Và nó đã đâm thẳng về phía Chaeyoung.

Vì bị tông rất mạnh nên Chaeyoung bị văng ra khá xa, cô nằm dài xuống đường mà bất động... Vũng máu đỏ tươi cứ thế loan ra, đỏ thẫm cả chiếc váy trắng của cô. Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, trái tim cô nhẹ nhõm, ý thức mất dần rồi nhắm mắt.

JungKook từ phía xa thấy vậy liền hốt hoảng chạy đến. Anh ngã khuỵu xuống nhìn cô như 1 kẻ mất hồn. Đôi tay anh ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé. Cảm xúc vỡ òa, nước mắt anh cứ thế tuôn ra không ngừng.

Anh hối hận. Hối hận về những gì mình đã làm với cô. Hối hận khi mình đã để cô hứng chịu những tổn thương này 1 mình.

Anh là 1 thằng đàn ông tệ hại ! Đến cả người mình thương mà còn không thể bảo vệ và chăm sóc được nữa kia mà. Anh chỉ giỏi làm người khác đau khổ, mặc dù họ tốt với anh, yêu anh bằng cả trái tim...

Nếu cô có mệnh hệ gì, thì anh làm sao đối diện với bản thân? Còn cả những người thân bên cạnh cô nữa. Anh biết phải ăn nói thế nào đây?

Chaeyoung vẫn nằm trong vòng tay JungKook. Sự ấm áp anh mang đến như 1 phép lạ. Dường như mọi đau đớn, tủi cực của cô những ngày qua đều tan biến hết.

Chaeyoung mỉm cười trong nước mắt đầy máu.

- Bây giờ tớ đã trả lại sự tự do cho cậu rồi nhé ! Đồ ngốc 💔 Chaeyoung tớ đã lỡ yêu JungKook cậu rất nhiều mất rồi... Nhiều đến mức không thể nào cắt đứt được 😊... Bây giờ chúng ta đã thật sự chia tay rồi đấy 💔

____

Thính cuối tuần ❤
Ngược thế này buồn quá mọi người ơi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net