#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không."

Doãn Hạo Vũ gật gật đầu: "Vậy anh còn yêu Tiểu Vũ ca không?"

Bá Viễn im lặng một hồi, nói: "Tôi với em ấy giống như người thân hơn, nói không yêu là không thể nào, nhưng cũng không phải loại yêu mà muốn ở bên nhau, tôi càng hy vọng em ấy có thể hạnh phúc."

Anh mở mắt ra: "Cậu thì sao? Cậu với Gia Nguyên?"

Doãn Hạo Vũ lắc đầu: "Trạng thái tôi với anh ấy khi ở bên nhau không khác bạn bè cho lắm, khi đó tôi có ý nghĩ muốn cùng anh ấy luôn luôn ở bên nhau, nhưng khi chia tay rồi mới cảm thấy là làm bạn bè thì sẽ tốt hơn."

Bá Viễn: "Có vẻ như ai cũng dịu dàng tình cảm?"

Doãn Hạo Vũ cười: "Bởi vì Gia Nguyên nhi cùng Tiểu Vũ ca, cả Viễn ca nữa, đều là những người rất đỗi dịu dàng."

Bá Viễn ngẩng đầu hưởng thụ ánh nắng mặt trời: "Vậy nên Pai Pai cũng là một người rất dịu dàng."

【 Phụ đề 】 Ai cũng đáng yêu ~


【 Phụ đề 】 Phía Lưu Chương & Cao Khanh Trần

Cao Khanh Trần ngồi trên ghế phụ, Lưu Chương mở ballad cho anh nghe, Cao Khanh Trần giở trò đùa mở thư viện nhạc của Lưu Chương, phát bài hát của AK.

Lưu Chương bất đắc dĩ nhìn hành động của anh: "Mở tùy thích đi, cậu có thể đánh giá một chút."

Cao Khanh Trần chống cằm: "Tối qua tôi nghe đoạn rap vô cùng nổi tiếng của anh, thật sự quá đỉnh luôn, tôi rất thích ca từ của anh."

Lưu Chương khiêm tốn cúi đầu: "Cảm ơn cảm ơn đã yêu thích."

Cao Khanh Trần: "Ai da, anh giỏi lắm á."

Lưu Chương thẹn thùng cười: "Tiểu Cửu cue lịch trình đi."

Cao Khanh Trần nghe vậy thì ngồi nghiêm chỉnh lại: "Được nha, tôi với AK hẹn hò sẽ đi bãi biển duy nhất ở thành phố chúng ta, ngắm biển, trời nắng cũng to đấy, vậy nên hai chúng tôi đã làm đầy đủ biện pháp chống nắng rồi, mong là có ích."

Lưu Chương tiếp lời: "Đúng vậy, có điều đường đi khá xa."

Cao Khanh Trần gật gật đầu: "Vậy nên lúc về tôi lái xe, còn lúc đi là AK lái, mệt thì cùng nhau mệt."

Cuối cùng cũng đến nơi sau khoảng hơn 1 tiếng đi xe, Cao Khanh Trần cả đường nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Chương giúp anh tháo dây an toàn ra, Cao Khanh Trần duỗi người ngồi dậy.

"Đi thôi! Đến bờ biển nào!" Cao Khanh Trần hưng phấn mở cửa xe ra, "Rất là thích cảm giác này luôn."

Lưu Chương cùng anh đổi sang dép rồi chạy trên bờ cát, cả hai kẻ chạy người đuổi, đến bờ biển thì đứng lại.

Cao Khanh Trần ngồi xổm xuống tìm kho báu trên cát, gió biển thổi vào mặt đánh tan đi tâm trạng không tốt.

Lưu Chương xắn ống quần lên, đi xuống nước, cảm nhận nước biển lạnh lẽo. Cao Khanh Trần ở bên kia vô cùng có sức sống vẫy tay với anh: "Chúng ta chụp ảnh đi Lưu Chương!"

Lưu Chương chạy chậm đến bên cạnh anh, tổ chương trình dựng một cái camera khác, một tay hai người choàng lấy thắt lưng đối phương tay còn lại thì tạo hình cây kéo.

Lưu Chương ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cậu chụp một tấm."

Cao Khanh Trần cũng không ngại ngùng, phối hợp chụp ảnh.

Cao Khanh Trần đặt vỏ sò và vỏ ốc biển vào lòng bàn tay Lưu Chương: "Tặng cho anh đó, dù sao cũng không có gì để tặng người."

Lưu Chương ý vị sâu xa nhìn anh, nhận lấy món quà.

Hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần cùng đi bộ dọc bờ biển. Gần đấy có rất nhiều gia đình tụ hợp lại bờ biển chơi đùa, có đứa nhỏ không cẩn thận uống phải nước biển, khóc lóc kể lể với người nhà. Hoặc là có đứa nhặt được một vỏ sò nhìn có giá trị nên khoe với đồng bọn.

Lưu Chương lấy điện thoại chụp lại tất cả những điều này: "Bờ biển này rất thích hợp để quay vlog, cũng mang lại cho tôi rất nhiều linh cảm."

Cao Khanh Trần nhét chân vào cái hố mình vừa đào được, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, trong nhất thời có chút hoảng hốt.

"Aiii, AK, có hối hận không?" Cao Khanh Trần lấy chân đá đá cát, thờ ơ đặt câu hỏi.

Tuy rằng câu hỏi này đặt ra trong thời điểm hiện tại rất không đầu không đuôi, nhưng Lưu Chương hoàn toàn nghe hiểu được.

"Sao lại hỏi tôi câu này, hẹn hò thì phải vui vẻ chứ."

Cao Khanh Trần bị ánh nắng mặt trời làm đôi mắt híp thành cọng chỉ, nhưng vẫn nhìn thấy khóe mắt anh mang ý cười: "Cũng đâu phải đối tượng hẹn hò anh mong muốn."

Lưu Chương cúi đầu đá đá cát trở lại chân Cao Khanh Trần: "Đừng có vờ tủi thân ha, có phải đang chờ tôi nói "A, tôi thật sự rất muốn được hẹn hò với Tiểu Cửu nha" kiểu kiểu vậy không."

Cao Khanh Trần cười cười chạy đến phía sau Lưu Chương: "Gì chứ, không được não bổ ý của tôi."

Lưu Chương xoay người lại đặt tay lên vai Cao Khanh Trần: "Ăn kẹo bông gòn không? Ở đằng kia có bán kìa."

Cao Khanh Trần kéo Lưu Chương chạy đến, hai người mua một chiếc kẹo bông gòn hai màu rất lớn.

Tay Cao Khanh Trần vì nghịch cát nên có hơi dơ, Lưu Chương để ý thấy ánh mắt khó xử của anh thì xé một miếng đưa đến bên miệng anh.

"Ngọt thật." Cao Khanh Trần liếm liếm môi, tự hỏi nửa ngày mới nói ra, "Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn một chút đó AK, đừng tự mình thương tâm, thì là... Phải bước về trước nhanh hơn nha, đang tham gia chương trình mà, đừng quá không chịu thua kém với Châu Kha Vũ ... Nếu cảm thấy khổ sở thì cứ đến tìm tôi, tôi thích nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của mọi người."

Lưu Chương miễn cưỡng cong cong khóe môi: "Cảm ơn cậu Tiểu Cửu, tôi quen với cậu lúc bình thường rồi, cậu như này tôi không quen lắm."

Cao Khanh Trần giơ một quyền lên: "Anh quả là thiếu đánh!"

Lưu Chương linh hoạt nhảy ra rồi chạy về phía biển, quay đầu lại hét to với Cao Khanh Trần: "Tiểu Cửu là đứa ngốc ————"

"AK là đồ tồi na ————" Anh chạy như bay đuổi theo Lưu Chương, trả lời lại bằng tiếng hét to không kém.

Cùng nhau chạy về nơi cuối bờ.

【 Phụ đề 】🎶 Anh có thể cùng em chạy nhanh hết sức không

                                   Về phía đường chân trời...


【 Phụ đề 】 Phía Trương Gia Nguyên & Lưu Vũ

12 giờ đúng, hai người hoàn tất chuẩn bị cùng đi xuống lầu, người ở phòng khách đã rời đi từ lâu.

Lần này là Lưu Vũ lái xe, Trương Gia Nguyên ngồi ở ghế phụ.

Trương Gia Nguyên giải thích với camera trước mặt: "Là như này, tôi chơi kéo búa bao thua Lưu Vũ nên anh ấy quyết định mình lái xe.

Lưu Vũ nhướng mày: "Thắt dây an toàn đi nha, nếu không thì không chạy được đâu."

Trương Gia Nguyên muốn đưa tay ra đằng sau lưng: "Tôi không có tay á."

Lưu Vũ bất đắc dĩ cúi người xuống kéo đầu bên kia dây an toàn lên cho Trương Gia Nguyên, đầu vừa khéo nghiêng đến ngực hắn, Trương Gia Nguyên hơi hơi cúi đầu lại gần nhìn chằm chằm đôi mắt của Lưu Vũ.

"Vẫn chưa nhìn đủ à?" Lưu Vũ tìm nửa ngày cũng không tìm được đầu kia, ngẩng đầu lên thì va vào ánh mắt của Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên đành phải đưa tay đang giấu ở phía sau ra, phủ lên mu bàn tay của Lưu Vũ, giúp anh tìm được đầu dây đai.

Lưu Vũ nhỏ giọng "phụt" một tiếng, có chút thẹn thùng ngồi thẳng dậy nghiêm túc lái xe.

Trương Gia Nguyên cảm thấy bản thân đã đùa quá trớn, hắn nhìn vành tai hồng hồng của đối phương chăm chú, cười ra tiếng.

Lưu Vũ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêm chỉnh nói: "Sau đó thì, tôi với Gia Nguyên quyết định đi đến công viên rồi picnic, thả diều, dắt chó đi dạo này nọ, rất nhàn nhã."

Trương Gia Nguyên nhỏ giọng bổ sung: "Thích hợp nói chuyện yêu đương."

Lưu Vũ hé miệng: "Dắt chó đi dạo chính là dắt con cún bự Trương Gia Nguyên đấy."

Trương Gia Nguyên nâng mi: "Cũng không phải không được..."

Lưu Vũ cười cười: "Giỡn thôi, tôi nói anh trai tôi đưa chú chó trong nhà xuống lầu, cậu không sợ chó chứ?"

Trương Gia Nguyên: "Không phải anh nói tôi là cún hả? Tôi mà lại sợ đồng loại?"

Lưu Vũ cười ra tiếng: "Được thôi, tiếp sau đây chúng ta cùng thưởng thức —— cún dắt cún đi dạo."

Trên đường đi, hai người dừng lại dưới khu nhà Lưu Vũ, Lưu Vũ dắt chú corgi đi ra, mở cửa ghế phụ đưa cho Trương Gia Nguyên ôm: "Ẻm tên Mocha, không cắn người đâu."

Trương Gia Nguyên sờ sờ đầu Mocha, chú chó cũng rất tò mò mà ngước mũi ngửi ngửi mùi hương trên người Trương Gia Nguyên.

Đến công viên XX, Lưu Vũ dừng xe lại, Trương Gia Nguyên tạm giao vòng cổ dắt chó cho tổ chương trình. Lưu Vũ đi tới trước mặt hắn nắm lấy cánh tay, mỉm cười lắng nghe sắp xếp của tổ chương trình.

Trương Gia Nguyên đi đến cửa hàng mua một con diều, đợi Lưu Vũ cột dây thật chặt rồi thì cầm lấy đầu con diều, để cho Lưu Vũ cầm cuộn dây mà thả.

Lúc này gió rất vừa vặn, gần đó còn có rất nhiều người đến thư giãn, hoặc là ngồi trên tấm thảm picnic vừa ăn vừa tán gẫu, hoặc là chạy nhanh trên cỏ chơi cùng đứa nhỏ nhà mình.

Trương Gia Nguyên cầm đầu diều chạy như bay, thành công làm cho diều bay lên.

Lưu Vũ vẫn luôn nắm cuộn dây trên tay, cậu ngẩng đầu chạy chậm theo diều, Mocha thì đi theo chủ nhân, vậy nên Trương Gia Nguyên cứ thế mà bị chú chó điên cuồng lôi kéo chơi đuổi bắt, cảnh tượng rất là buồn cười.

Bởi vì không có gió nên diều dần chậm lại, chạy qua chạy lại vài vòng khiến cho hai người một chó có hơi hao kiệt thể lực, thế nên liền cùng nhau đi mua chút đồ nướng rồi ngồi ăn trên thảm picnic.

"Mocha có ăn được cái này không?" Trương Gia Nguyên thử thăm dò đưa thịt nướng đến bên miệng chú corgi, chú ta không chút do dự cắn một miếng.

Lưu Vũ cảm thấy trêu đùa chú cún Trương Gia Nguyên chắc càng đáng yêu hơn, vì thế cũng học theo, lấy một xâu thịt nướng đưa đến bên miệng Trương Gia Nguyên: "Gia Nguyên có ăn được cái này không?"

Trương Gia Nguyên vô tội bĩu môi với Lưu Vũ, nhưng rồi cũng cắn một miếng.

Lưu Vũ ôm Mocha vào trong ngực chơi với nó, một tay Trương Gia Nguyên ôm choàng lấy Lưu Vũ, một tay thì bắt lấy Mocha ở sau lưng, hai người một chó kề sát lại một chỗ cùng chụp ảnh.

Khoảng cách giữa đầu của hai người thật sự rất gần, Lưu Vũ vừa di chuyển đầu thì trán đã đụng vào chóp mũi Trương Gia Nguyên, cậu ngượng ngùng lùi về sau một chút, Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu.

【 Phụ đề 】 Giá trị rung động 99%

Không biết đã nhìn nhau bao lâu, đột nhiên Mocha thè lưỡi sủa một tiếng với hai người, Trương Gia Nguyên đánh nhẹ một cái lên lưng Mocha, Lưu Vũ né tránh ánh mắt của Trương Gia Nguyên mà đút đồ ăn cho Mocha.


【 Phỏng vấn cá nhân Lưu Vũ 】

Lưu Vũ: (cười) Tôi thật sự hít thở không thông, vì bầu không khí thế này, tôi nghĩ cậu ấy có nghe được tiếng tim tôi đập thình thịch, có cảm giác không thể làm được gì... (che mặt) Cứu mạng, xấu hổ quá đi mất.

.

Trương Gia Nguyên nhân lúc Lưu Vũ đi mua đồ mà dạy dỗ Mocha: "Không được sủa bất thình lình, nghe chưa hả."

【 Phụ đề 】 Chà đạp (?) một chú corgi nhỏ tội nghiệp

Khi mặt trời lên cao nhất, mọi người đều đã no nê, đang nằm trên thảm picnic nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

Mocha ngủ trước tiên, được Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ ôm ngủ giữa hai người. Trương Gia Nguyên muốn lấy cánh tay làm gối cho Lưu Vũ nhưng Lưu Vũ sợ hắn tê tay nên chỉ đụng nhẹ đỉnh đầu vào tay hắn, rồi gối đầu lên khuỷu tay Trương Gia Nguyên.

Khóe miệng Trương Gia Nguyên đong đầy nụ cười ngọt ngào, tóc Lưu Vũ thỉnh thoảng chạm vào gương mặt hắn.

【 Phụ đề 】 Nụ cười của cả hai người rạng rỡ giống như ánh mặt trời


Buổi tối 21:00.

Châu Kha Vũ, Lâm Mặc cùng Doãn Hạo Vũ, Bá Viễn lần lượt về đến nhà, trò chuyện về buổi hẹn hò của đôi bên và những chuyện trên đường về.

Lâm Mặc bị sân đua xe go kart mà Bá Viễn cùng Doãn Hạo Vũ đã đi hấp dẫn, thích thú nghe Doãn Hạo Vũ kể chuyện.

Trương Gia Nguyên cùng Lưu Vũ cũng về đến nhà, đem về một hộp đồ nướng BBQ để ở phòng khách cho mọi người cùng ăn, Lâm Mặc còn trêu ghẹo hai người họ vài câu.

Không lâu sau đã đến 22:00, Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần mới về đến nhà, tám người cùng nhận được thông báo tin nhắn hôm nay.

【 Ngày thứ mười sắp kết thúc, hôm nay ai là người đã làm bạn rung động? Hãy nhắn tin để bày tỏ lòng mình.】


Lưu Vũ tò mò hỏi: "Hai người đi đâu thế?"

Cao Khanh Trần: "Đi biển XX rất có tiếng ở phía Nam á, đường xa quá nên mới về trễ."

Châu Kha Vũ: "Chơi vui không?"

Cao Khanh Trần gật gật đầu: "Bờ biển rất dễ chịu."

Bá Viễn: "Thời tiết hôm nay rất thích hợp đi biển."

Lưu Chương thả người ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ, Cao Khanh Trần và Lâm Mặc đưa mắt nhìn theo, kết quả là Lưu Chương không nói gì, Châu Kha Vũ cũng chỉ quay đầu sang nhìn thoáng qua, rồi hai người tự chơi điện thoại của mình.

Lâm Mặc nghĩ nghĩ, ngồi vào bên cạnh Châu Kha Vũ: "Tới, solo đi."

Châu Kha Vũ hừ một tiếng khinh bỉ: "Anh đừng có mà kêu tôi nhường anh thắng nữa."

Lâm Mặc nói với giọng điệu khoa trương: "Khẩu khí rất lớn! Hôm nay tôi sẽ cho cậu nhìn xem Nguyên ca* chân chính là như thế nào!"

*Nguyên ca là tướng Mặc chơi trong game Vương giả

Cao Khanh Trần thấy thế cũng ngồi vào cạnh Lưu Chương, sô pha bốn người không hiểu ra làm sao đã được ngồi đầy, Cao Khanh Trần cùng Lưu Chương vừa chia nhau mỗi bên tai nghe nghe nhạc, vừa ăn đồ ăn trên bàn.


Tin nhắn rung động đến, Cao Khanh Trần là người đầu tiên mở điện thoại.

Cao Khanh Trần mỉm cười kinh hỉ, rồi nghĩ đến đối tượng hẹn hò là Lưu Chương lại không chọn mình, anh híp mắt trừng Lưu Chương.

Lưu Chương câm miệng, làm động tác chắp tay trước ngực với anh.


Lưu Vũ nằm trên thảm tatami, Trương Gia Nguyên cùng cậu ngồi trên thảm, hai người cùng lúc mở tin nhắn.

【 Phụ đề 】 Lại là lựa chọn lẫn nhau! Rất ngọt ngào!

Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ, người kia bởi vì thẹn thùng mà đã giấu mặt vào trong thảm.


Doãn Hạo Vũ nằm một mình trên sô pha ba người, có chút buồn ngủ.


Lưu Chương cũng bấm mở tin nhắn.

Anh cười chớp chớp mắt, rồi lại cúi đầu đưa mắt dò xét.


Bá Viễn ngửa đầu nghỉ ngơi, âm thanh thông báo vang lên.

Dường như anh không hề bất ngờ, nhướng mày nhìn Doãn Hạo Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đối phương cũng không cảm nhận được ánh nhìn này.


Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc đấu solo, hai người giao hẹn nhau cùng đứng im xem tin nhắn trước.

Kết quả Châu Kha Vũ xem xong tin nhắn trước, trở lại giao diện game, thẳng tay đẩy trụ của Lâm Mặc.

Lâm Mặc ngơ ra nhìn tin nhắn nên vẫn chưa phản ứng gì, đợi đến khi trở lại game thì nhìn thấy Châu Kha Vũ đang cười trộm.

"Châu Kha Vũ, cậu quá là không biết xấu hổ! Có phải là không chơi được đúng không hả Châu Kha Vũ!" Lâm Mặc giả vờ tức giận đứng lên ôm ngực.


[Ding ——]

Lại đưa đến một phong thư.

Lưu Vũ đứng lên đi đến nhận lấy, mở phong thư ra.

【 Xin mời bốn khách mời hôm qua chưa được lựa chọn, hãy chọn cho X của mình một đối tượng hẹn hò. Nhằm tránh việc chọn nhầm, mỗi nhóm X vui lòng lựa chọn một địa điểm, mỗi nhóm sẽ có 10 phút để giao lưu thảo luận】


Lâm Mặc buông tay đang ôm ngực xuống: "Hở?"

Bá Viễn thoải mái lắc lắc đầu: "Tổ chương trình, thật sự rất biết chơi."

Lưu Chương có vẻ không được tự nhiên mà đứng lên, nhìn về phía Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#into1