Chương 32 : Phòng chứa Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là vận may đã cứu ngươi đã thoát khỏi tay ta. Đó là tất cả những gì ta muốn biết." - Gương mặt Riddle nhăn nhúm lại, gượng nặn ra một nụ cười xấu xí, càng nói nụ cười lại càng rõ hơn.

"Bây giờ, Harry à, ta sắp dạy ngươi một bài học nho nhỏ. Đây sẽ là cuộc đọ sức giữa Chúa Tể Voldemort - Người Kế Vị Slytherin và Harry Potter nổi tiếng, cùng với những thứ vũ khí xịn nhất mà lão Dumbledore có thể cung cấp..." - Riddle ném một cái nhìn cười cợt vào Fawkes và cái nón Phân loại, rồi bước tới.

Riddle đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ. Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió.

"Tớ nghĩ chúng ta khó mà thoát được rồi..." - Tôi thì thầm vào tai Harry, hit một hơi thật sâu.

Gương mặt đá vĩ đại của Slytherin đang chuyển động, cái miệng của gương mặt đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại.

Từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên. Sàn đá của Phòng Chứa Bí Mật rung chuyển như có cái gì nặng nề lắm vừa rơi xuống. Dù rất không muốn nhìn nhưng mắt tôi vẫn không rời đi được, tôi lờ mờ thấy một con rắn khổng lồ đang duỗi mình trườn ra khỏi miệng của Slytherin.

Riddle rít lên một tiếng thật to, con Tử Xà lập tức tiến về phía chúng tôi. Chúng tôi cuốn cuồng tháo chạy dọc căn phòng trong tiếng cười ngạo nghễ giễu cợt của Voldemort.

Chợt Harry sẩy chân, ngã mạnh xuống sàn đá, tôi dừng lại, xốc cậu ấy đứng lên, khóe môi đã có vết máu đỏ.

Rồi một tiếng nổ lớn, dữ dội, xé toang ra trên đầu chúng tôi, tiếp theo là một cái gì đó đập mạnh vào chúng tôi, đấy văng ép vào tường. Bên tai vang lên nhiều tiếng rít điên cuồng hơn và có cái gì đó đang quật đập dữ dội giữa những cây cột đá.

Tôi xoa cái lưng đau, mở mắt quan sát. Con Tử Xà khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi, đang vươn mình lên cao trong không trung, và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang đung đưa như say xỉn giữa những cây cột đá.

Fawkes đang bay lượn phía trên cao, trên đầu con rắn khổng lồ. Con Tử Xà giận dữ đớp như điên, miệng há rộng giơ ra những chiếc răng nanh dài và bén như những thanh kiếm sắc. Fawkes lao xuống, chiếc mỏ dài bằng vàng của con chim phượng hoàng cắp phập xuống, và thình lình máu đen từ đâu phọt ra, văng tung tóe trên sàn.

Cái đuôi rắn quật mạnh, quay đầu lại. Tôi nhìn thẳng vào mặt nó, cả hai con mắt to tướng, lồ lộ, màu vàng khé, chúng đều đã bị chim phượng hoàng mổ lọt tròng ra ngoài. Máu con rắn từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Con Tử Xà gào rít trong sự đau đớn cùng cực.

Tiếng Riddle lại thét lên bằng Xà Ngữ. Con rắn mù quay lại, bối rối, nhưng vẫn còn vẻ nguy hiểm chết người. Fawkes bay lượn vòng vòng trên đầu con rắn, hót khúc nhạc du dương, thỉnh thoảng mổ xuống cái mũi bọc vảy của con rắn, trong khi máu vẫn trào ra từ hai hốc mắt của Tử Xà.

Đuôi con rắn lại quất mạnh ngang qua sàn căn phòng, bọn tôi thụp nhanh xuống tránh được. Cái nón Phân bị hất văng vào mặt Harry, cậu ấy chụp ngay chiếc nón, trùm ngay lên đầu, nhoài xuống sàn để né cái đuôi rắn lại sắp tiếp tục quất ngang.

"Cậu làm gì vậy hả ?" - Tôi nhìn cậu ấy hét to.

Bỗng cái nón chợt teo lại, cậu ấy túm chặt chóp cái nó, kéo mạnh ra một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng.

Tấm thân khổng lồ của con rắn cuộn thành khoanh và nửa khúc thân trên vươn cao, đầu lắc lư thòng xuống, đụng ầm phải cột đá khi xoay qua đối diện với chúng tôi. Có có thể nhìn thấy hai hố mắt rộng đầy máu, một cái miệng cũng há rộng, đủ rộng để nuốt chửng cả hai chúng tôi. Cái miệng đó lại lởm chởm răng nanh dài không thua gì thanh kiếm của Harry, mà lại còn sắc lẻm, lấp loáng, và chứa đầy nọc độc.

"Tớ sẽ giữ nó cho cậu, đánh chuẩn vào nhé !" - Tôi lập tức hiểu ra khi cậu ấy rút thanh kiếm ra, thứ cụ Dumbledore gửi đến ắt phải có tác dụng.

Tử Xà mò mẫm nhào tới. Harry né qua một bên và thế là con rắn đụng vào bức tường của Phòng Chứa Bí Mật. Con Tử Xà lại phóng tới một lần nữa, tôi lấy đà nhảy lên đầu nó, cho một đấm thật mạnh vào giữa huyệt thái dương. Nó đau đớn vùng vẫy, hất văng tôi vào tường, há to cái mồm đầy răng nanh đớp lấy. Bằng tất cả sức mạnh của mình, tôi dùng hai tay giữ chặt hai hàm của nó, cắn răng dùng sức, mồ hôi tuôn như suối.

"MAU LÊN HARRY !" - Tôi hét to, đã sắp không giữ được nữa rồi.

Harry cầm chặt thanh kiếm, đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn. Lập tức dòng máu nóng bỏng rỏ xuống cánh tay tôi, con Tử Xà ngoẻo sang một bên và đổ gục xuống sàn, quằn quại.

Harry tựa vào tường, từ từ khuỵu xuống. Tôi run run thả tay khỏi hai hàm răng khổng lồ, run rẩy khi thấy vết máu trên tay. Cơn đau cháy bỏng đang chầm chậm lan ra từ vết thương, mắt bắt đầu mờ dần, Phòng Chứa Bí Mật quay cuồng nhòe nhoẹt thành một mớ hỗn độn sắc màu mờ mịt.

"Cậu không sao chứ, Charlie ?" - Harry đứng trước mặt tôi, giọng như sắp hết hơi.

"Không, không ổn lắm..." - Tôi khó khăn đáp, hít thở loạn nhịp.

"Con ngốc Slytherin ! Ngươi có thấy mình đã làm gì không, Harry ? Ngươi và nó đều đang chết dần đấy." - Riddle cười to, chế giễu.

Bỗng tôi thấy loáng thoáng cái đầu của Fawkes khi ẩn khi hiện trước mặt, những giọt nước mắt phượng hoàng đẹp như những viên ngọc trai lăn tròn xuống lớp lông vũ lộng lẫy.

"Ta sẽ ngồi đây nhìn ngươi và con nhóc đó chết, Harry Potter à, cảm giác tuyệt vời lắm đấy."

"Đoạn kết cuộc đời của Harry Potter nổi tiếng là như vậy đó ! Cô độc trong Phòng Chứa Bí Mật, bị đánh bại bới vị Chúa Tể Hắc Ám, vị Chúa Tể mà nó đã ngu ngốc thách thức, đương đầu. Harry ơi, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ gặp lại người mẹ Muggle của mình. Bà ta đã thế mạng mình để mua ngươi mười hai năm sống tạm... Nhưng Chúa Tể Hắc Ám đã kết thúc cuộc đời ngươi, như ngươi đã biết là phải vậy thôi..." - Giọng nói của Riddle nghe văng vẳng xa xôi.

Cứ nghĩ cuộc đời cứ vậy kết thúc, thật chóng vánh... Nhưng cơn đau trên cánh tay bỗng biến mất, tôi ngồi dậy, day day thái dương nhìn quanh, Harry cũng đã ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tôi.

"Tránh ra, con chim kia ! Bỏ nó ra ! Tao bảo, tránh ra !" - Riddle hét lên.

Bọn tôi quay sang anh ta. Riddle đang chĩa cây đũa phép của Harry vào Fawkes, một tiếng nổ vang rền như tiếng súng và Fawkes cất cánh bay lên giữa một cơn lốc lả tả màu vàng, màu tía.

"Nước mắt của phượng hoàng ... Phải rồi... có sức mạnh chữa lành vết thương, có sức mạnh hồi sinh. Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì đâu, ngươi sẽ bị chôn vùi ở đây cùng với ta."

Bỗng Harry bật dậy, chụp lấy chiếc răng nanh của con Tử Xà nằm rơi trên sàn, dùng hết sức lao tới, cắm phập cái nanh vào chính giữa quyển nhật ký.

Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài. Mực phun ra khỏi quyển sách thành dòng, chảy như suối trào trên cánh tay Harry, làm sũng ướt cả sàn phòng. Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, ào rú, vật vã, và rồi... Riddle biến mất.

Cây đũa phép của Harry rớt xuống sàn, vang lên một tiếng 'keng', sau đó chỉ còn sự im lặng.

Hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng long tong của những giọt mực tiếp tục ứa ra từ quyển nhật ký và rơi xuống sàn đá. Nọc độc của Tử Xà đã đốt thủng một lỗ nham nhở xuyên qua giữa quyển nhật ký.

Harry gượng đứng lên, toàn thân run rẩy.

"Ổn chứ ?" - Tôi đặt tay lên vai Harry, lo lắng hỏi.

"Tuyệt lắm." - Cậu ấy thở hắt ra, lấy lại vẻ tươi cười.

Harry nhặt lại cây đũa phép của mình, cái nón Phân loại, và thanh kiếm cắm sâu vào hàm trên của con Tử Xà.

Lúc ấy từ cuối Phòng Chứa Bí Mật chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ginny đã tỉnh. Bọn tôi vội vàng chạy đến bên Ginny, đỡ cô bé dậy.

Đôi mắt ngơ ngác của Ginny đảo quanh căn phòng rộng mêng mông, từ hình thù đồ sộ của con Tử Xà đã chết, tôi và Harry trong bộ áo chùng đẫm máu, rồi đến quyển nhật ký trên tay Harry. Cô bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy ràn rụa trên gương mặt.

"Anh Harry... Ôi, anh Harry ơi, em đã cố gắng nói với anh trong bữa điểm tâm, nhưng mà em không thể nói trước mặt anh Percy. Anh Harry ơi, chính là em... nhưng thật sự em... em... em thề là em không chủ ý làm những việc đó... Anh Riddle xui khiến em làm, ảnh ép buộc em... mà... Làm sao anh giết được cái... con đó ? Anh Riddle đâu rồi ? Em nhớ là lần cuối cùng em viết nhật ký, ảnh đã tự đi ra khỏi quyển nhật ký..."

Harry giơ quyển nhật ký ra, chỉ cho Ginny coi cái lỗ to tướng bị răng nanh Tử Xà đâm thủng.

"Xong hết rồi, Ginny à. Riddle đã tiêu đời. Nhìn kìa, Riddle và Tử Xà đó." - Ginny gật gật đầu, lau nước mắt.

"Thôi, chúng ta ra khỏi chỗ này thôi." - Tôi nhìn hai người đó, khẽ mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net